"Ông xã, nhớ kỹ lời anh hứa với em!"Khi Lưu Tinh sắp đi, Hạ Tuyết tới trước người đối phương chỉnh lý cà vạt, đồng thời còn đắc ý nhìn Hạ Vũ, giống như khoe khoang cái gì đó với Hạ Vũ .
"Hả? Hứa cái gì?"Lưu Tinh nhìn đối phương hỏi, ngay cả Hạ Vũ bên cạnh cũng rất hiếu kỳ.
"Chẳng lẽ anh đã quên chuyện anh hứa với em lúc sớm à?"Hạ Tuyết sau khi nghe thấy Lưu Tinh nói đột nhiên mắt nhòe lệ nhìn Lưu Tinh, đồng thời hai tay đang giúp Lưu Tinh chỉnh lý cà vạt cũng tăng thêm chút sức.
"Khục, anh. . . anh biết rồi, em. . . buông ra!"Lưu Tinh cảm giác cái cổ đột nhiên bị siết chặt, trên yết hầu không có khí, nữ nhân này lúc nào học được chiêu này ?
"Vậy anh nói một lần xem!" Hạ Tuyết nhìn Lưu Tinh nói.
"Hôm nay buổi tối. . . !"
"À, xem ra là ông xã nhớ ra rồi!" Nụ cười như thiên sứ của Hạ Tuyết lại xuất hiện, hai tay đanh chỉnh lý cà vạt nhẹ nhàng thả ra, sau đó lại lần nữa đắc ý nhìn Hạ vũ, tiếp tục dùng ánh mắt đầy thâm tình nhìn Lưu Tinh.
"Đây là ước định của chúng ta, được không?"
"Được" Lưu Tinh đáp.
"Chỉ có thể là Oreo phải không? Đang quảng cáo hả?" Hạ Vũ nghe thấy hai người nói thấy không vui , "Có cần phải lại liếm liếm, thổi thổi?"
"Ông xã, nhớ buổi tối. . .!"
"Đừng ở đây 'buồn nôn' nữa, ông xã, chúng ta cùng nhau đi làm thôi!" Chưa đợi Hạ Tuyết nói hết lời, Hạ Vũ kéo tay Lưu Tinh đi ra ngoài.
"Hạ Vũ, đáng giận ~~! Lưu Tinh, đừng quên đó ~~!"Hạ Tuyết đứng trước cửa lớn tiếng hô to.
"Biết rồi, lắm chuyện!"Lưu Tinh không vui nói, chưa từng gặp kiểu thế này, không phải là buổi tối lại đùa mình? Không biết được!
"Các người lại đang làm trò quỷ gì?" Xuống lầu, Hạ Vũ rốt cuộc không chịu được lòng hiếu kỳ, nhìn Lưu Tinh bên cạnh hỏi.
"Anh hứa với nàng tối nay về nhà!" Lưu Tinh nói.
"Gạt người!" Hạ Vũ nói.
"Hả?" Lưu Tinh quay đầu nhìn đối phương, chỉ thấy Hạ Vũ dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn mình, "Em thấy anh lừa em rất vui sao?"
"Trả lời nhanh như vậy, vừa nghe đã biết anh đang gạt người!" Hạ Vũ nói.
"Thời đại nào vậy? Lời nói thật cũng không ai chịu tin? Vì anh trả lời nhanh, không kịp nghĩ khác cho nên mới nói ra lời thật, làm sao giống em được, nói chuyện gì cũng phải suy nghĩ nữa ngày, mắt hồ ly đảo loạn, không biết lại nghĩ chủ ý quỷ quái gì đây!" Lưu Tinh nhìn đối phương không vui nói, nữ nhân này, luôn luôn thích cắn loạn khắp nơi.
"Hừ, em nói không lại anh, dù sao anh luôn luôn có lý do!" Hạ Vũ chép miệng nói, bất quá nhìn bộ dạng có lẽ đã tin tời Lưu Tinh.
Tới phòng làm việc, Hàn tổng vậy mà cũng có mặt trong phòng.
"Nhà tư bản, đến chỗ nhỏ bé rách nát của chúng ta có chuyện gì sao?" Lưu Tinh bỏ cặp tài liệu xuống nhìn Hàn tổng hỏi.
"Bắt anh!" Hàn tổng cười cười nói, Hàn tổng được cái tốt điểm này, tính tình tốt vả lại không tự cao, thuộc về phe "thân dân". (thân thuộc nhân dân)
"Tôi? Tay tôi trơn lắm đó, không nên vọng tưởng giao nhiệm vụ, trước mồng một tháng bảy, tôi sẽ không nhận nhiệm vũ nữa đâu!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
"Ta tới là để hỏi chuyện đấu giá, lúc nào cũng phải quan tâm chút!" Hàn tổng nhìn Lưu Tinh nói, "Tiểu Lưu, nếu như không được thì cũng không cần miễn cưỡng, rốt cuộc thì đầu tư nhiều như vậy, đối thủ cạnh tranh cũng nhiều, ba ngàn có thể sẽ mua không được, với lại hội đấu giá này, trên thực tế người bán cũng phái người tham dự, vì nâng giá tiền. . .!"
"Hàn tổng, tôi biết ông muốn nói cái gì, ý của tôi là nếu như tôi mua không được, cũng phải làm tên họ Kim kia chịu lỗ lớn!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.
"Vì sao?" Hàn tổng nói.
"Bởi vì tiểu tử kia không là người tốt gì, điểm này Hạ Vũ có thể chứng minh!"Lưu Tinh chỉ chỉ sang Hạ Vũ nói.
"Đúng, hắn tuyệt đối không là người tốt, điều này tôi có thể chứng minh, trong chuyện này tôi tuyệt đối ủng hộ Lưu Tinh!" Hạ Vũ nói sau khi nghe thấy lời Lưu Tinh, nàng đã biết chuyện gã họ Kim dây dưa Hạ Tuyết, cũng biết chuyện hắn trộm ví Lưu Tinh. Cho dù Hạ Vũ không muốn để ý chuyện Lưu Tinh, nhưng chuyện Hạ Tuyết nàng không thể không quản, đây không còn là vấn đề cá nhân Hạ Tuyết, mà là gây sự với cả Hạ gia.
"Này. . . !"Hàn tổng nhất thời không nói gì cho phải, nên biết Hạ Vũ là con gái ông chủ lớn của tổng công ty ở Thượng Hải, đắc tội không nổi đâu!
"Hàn tổng, ông cũng nói, có thể mua cũng có thể không mua. Nói thật, tôi và Quách Tĩnh cũng không kém chút tiền hoa hồng này. Tôi nhận làm vụ này, một nữa là vì công ty, một nữa là vì công nhân. Tôi không quan tâm người mua khác, giá ban đầu không phải là hai ngàn vạn sao? Tôi chỉ định báo giá tới hai ngàn năm trăm vạn, chỉ cần họ Kim kia không giở trò quỷ sau lưng, như vậy với giá này có thể mua miếng đất đó rồi. Nếu như hắn ngầm phái người tham dự, vậy thì xong, để hắn bỏ tiền tự mua miếng đất của mình, cho hắn lỗ chết!" Lưu Tinh hung hăng nói.
"Vậy còn ông chủ các công ty khác. . .!"
"Hàn tổng, ông yên tâm giao cho tôi đi. Ông cũng đã không mong bao nhiêu hi vọng, vậy cứ giao cho tôi chơi, chơi thắng thì chúng ta kiếm một món lời, chơi thua thì chúng ta một xu cũng không mất, trò chơi như vậy nếu không tham gia, vậy chẳng phải là phải hối hận?" Lưu Tinh cười nói.
"Hàn tổng, tiểu Lưu nói đúng, chúng ta không tốn một xu, mua được lời to, mua không được thì chúng ta cũng không lỗ, ông lo lắng làm gì?" Ngô tỷ bên cạnh nói giúp Lưu Tinh.
"Đúng rồi, đúng rồi!" Quách Tĩnh cũng đứng dậy phụ họa, tiếp tục là Hác Sướng, Lưu Tinh Tinh đều hùa theo...!
"Ai, cũng chỉ có thể ở Phòng 6 ta mới có đãi ngộ thế này, đánh hội đồng, ức hiếp người già quá!" Hàn tổng than một câu, giả trang bi ai nói, kỳ thực trong lòng hắn cũng minh bạch, Lưu Tinh nói đúng, lại cộng vào đại tiểu thư cũng tán đồng, hắn không có tất yếu nói thêm gì.
"Được rồi Hàn đại lão gia, ngài mau ra ngoài thôi, chúng tôi còn phải làm việc đây!" Quan Đình Đình đứng lên, vừa nói vừa đẩy Hàn tổng ra ngoài, nhìn khuôn mặt đành chịu của Hàn tổng, mọi người trong phòng đều cười.
"Đúng rồi, Lưu Tinh, anh và tên họ Kim kia là chuyện gì?" Sau khi đẩy Hàn tổng ra cửa Quan Đình Đình nhìn Lưu Tinh hỏi.
"Họ Kim kia là một kẻ ác ôn mười phần, việc hắn có ý nghĩ không an phận đối với tiểu Tĩnh trước không nhắc tới, trước đó hắn còn muốn giở trò lưu manh với Hạ. . . Hạ Vũ!" Lưu Tinh tức giận nói, bất quá may mắn vừa nói một nữa hắn sửa miệng, nếu không thì lộ rồi.
"Ủa? Hạ Vũ, sao vậy? Họ Kim thật sự muốn. . .?" Nghe thấy lời Lưu Tinh nói, mọi người trong phòng làm việc đều tập trung ánh mắt lên người Hạ Vũ.
Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Vũ ngẩn ra? Nhìn nhìn Lưu Tinh đang nháy mắt với mình, hiểu được ý đối phương, nếu như nói lời thật, thân phận nàng có thể bạo lộ.
"Ừ, người kia quả thật là tên cầm thú! Không đúng, cả cầm thú cũng không bằng!" Hạ Vũ hận hận nói, cứ như là họ Kim kia đã làm gì nàng.
Giống quá, giả vờ giống quá! Thấy biểu tình Hạ Vũ, trong lòng Lưu Tinh nghĩ đến.
"Là vậy sao? Không nghĩ tới họ Kim đó vậy mà là loại người này! Em còn tưởng rằng hắn chỉ giở trò với em!" Quách Tĩnh nói.
"Lưu Tinh, chuyện đấu giá, chú thật có ý đồ muốn chỉnh hắn? Được không?" Ngô tỷ nhìn Lưu Tinh hỏi.
"Không vấn đề, hết thảy cứ để cho tôi, dù sao không thể để tiểu tử kia được lợi!" Lưu Tinh nói, trong lòng tràn đầy xem thường họ Kim kia, trộm ví mình không nói, ngươi tán gái cũng phải nói một chút rốt cuộc đúng hay không? Ở đâu ra chuyện ép người ta theo ngươi hết ăn cơm lại hẹn hò? Vốn Lưu Tinh nghĩ rằng mình rất tà ác, sau khi biết họ Kim, hắn mới biết, người thiện lương hơn hắn tựa hồ không tồn tại, đặc biệt trên phương diện nữ nhân.
"Đúng, Lưu Tinh, nhất định phải giáo huấn hắn một trận, mang hắn vào hẻm nhỏ, đánh đập một trận, đánh cho mẹ hắn cũng nhận không ra." Quan Đình Đình quơ quơ hai tay hung hăng nhìn Lưu Tinh nói:" Chẳng lẽ hắn không biết Hạ Vũ là do tôi chăm sóc sao?"
"Yên tâm đi, cho dù không thể làm hắn 'mang thai ngoài tử cung', tôi cũng phải làm hắn đổ nhiều máu!" Lưu Tinh cắn răng nhìn đối phương nói.
"Hắc hắc hắc hắc ~~!"
"Hắc hắc hắc hắc ~~!"
Nhìn bộ dạng vô sỉ hai người Lưu Tinh và Quan Đình Đình, mọi người xung quanh liền cảm thấy thân thể phát lạnh, đặc biệt là biểu tình hèn hạ kia của Lưu Tinh, bọn họ đã sớm biết, họ Kim kia khẳng định là phải đổ máu nhiều rồi. . .!