Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Ưng nói với Mộng Điệp:

- Chờ sau khi tiểu đệ ngủ, đại tỷ có thể thử xem công phu của Minh Huệ đạo muội mà.

Mộng Điệp bất đắc dĩ đành đáp ứng.

Long Ưng quay sang hỏi Minh Tâm:

- Nữ đan của tiểu sư muội từ đâu mà có?

Minh Tâm lắc đầu đáp:

- Muội không biết, sư tôn cũng không biết.

Long Ưng nghe mà ngây người, không biết phải nói gì nữa.

Minh Huệ nói:

- Tình huống của Minh Tâm trước đây chưa từng phát sinh trong tệ quan, lúc muội ấy đang tu luyện công pháp Bách Thiên đến Trúc Cơ, bỗng nhiên tiến nhập trạng thái hôn mê, hai trăm ngày sau tỉnh dậy, đã được thoát thai hoán cốt rồi. Sư tôn đoán, có khả năng vì kiếp trước muội ấy là người đại đức, nên kiếp này vừa nhập môn đã đạt đến cảnh giới tu chân mà người khác hằng tha thiết ước mơ. Nguyên thần và nguyên khí của muội ấy đã kết làm một thành nội đan kỳ dị kia. Nhưng với trí tuệ của sư tôn, vẫn không có cách nào chỉ điểm bước tu luyện tiếp theo cho muội ấy, người chỉ bảo rằng đến thời điểm ắt sẽ tự biết, không phải là chuyện mà sức người có thể cưỡng cầu.

Long Ưng và Mộng Điệp đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy huyền diệu khó thông, cũng không có cách nào hiểu được duyên cớ trong đó.

Mộng Điệp nhịn không được, liền hỏi:

- Vậy vì sao lệnh sư lại cho rằng nhất định Pháp Minh sẽ phải bắt được Minh Tâm bằng mọi giá?

Minh Huệ trả lời:

- Lúc đó muội và sư muội hỗ trợ sư tôn vây công tên yêu tăng kia, sư tôn cảm nhận được phản ứng khác thường của yêu tăng khi hắn nhìn thấy Minh Tâm, nên mới có phán đoán này.

Long Ưng ngẩn người:

- Các muội đã từng động thủ qua với Pháp Minh!

Hắn biến sắc nói tiếp:

- Hỏng bét! Tính sai một nước rồi.

Ba người Mộng Điệp thừ người nhìn hắn, không hiểu hắn đang nói chuyện gì.

Long Ưng bật người lên, hét lớn:

- Các vị đạo huynh, lập tức nhảy xuống nước đào tẩu, bơi về hướng hạ du càng xa càng tốt, không cần phải để ý đến chúng ta!

Mộng Điệp thể hiện phong phạm của một cao thủ, vẫn bình tĩnh hỏi:

- Chuyện gì?

Long Ưng hồi phục bình tĩnh, giải thích:

- Chúng ta trúng mai phục rồi, cầm lấy binh khí, đi theo ta, tuyệt đối đừng để bị lạc!

Minh Tâm và Minh Huệ cùng hoảng sợ kêu lên:

- Bọn muội không biết bơi.

Long Ưng dùng mắt ra hiệu với Mộng Điệp, sau đó lắc mình qua, một tay ôm lấy Minh Huệ, đâm sầm vào vách khoang thuyền, phá khoang nhảy xuống sông. Mộng Điệp cũng ôm Minh Tâm theo sát phía sau hắn.

Bốn người xuôi theo luồng nước, cấp tốc rời xa thuyền. Quay đầu nhìn lại, có sáu chiếc thuyền lớn ba cột buồm đang dàn hình chữ nhất lao thẳng đến thuyền của họ, khí thế thật kinh người.

Toàn bộ tấm thân mềm mại của Minh Huệ dán lên trên lưng Long Ưng. May mà nàng có sở trường hít thở theo thuật thai tức, dù Long Ưng có lặn xuống đáy sông, nàng cũng sẽ không bị sặc nước. Minh Tâm thì hoàn toàn tiến vào trạng thái thai tức, chuyển từ ngoại hô hấp thành nội hô hấp, điều hay nhất chính là thân thể nàng dường như không có trọng lượng, nàng ôm chiếc eo thon thả của Mộng Điệp, phó mặc cho Mộng Điệp cõng nàng bơi xuống hạ du.

“Ầm!”

Chiếc thuyền của bọn họ bị đâm trúng, thân thuyền chao đảo, sau đó lại bị một chiếc khác đâm thêm, tức khắc nghiêng thân rồi chìm.

Long Ưng thầm trách bản thân đã khinh thường địch nhân.

Mạc Vấn Thường vẫn luôn theo dõi bọn họ từ xa, đã sớm bày ra thiên la địa võng ở phía trước, chỉ chờ đến đúng địa điểm sẽ vượt lên, hình thành thế trước sau giáp công. Địch nhân không những đã chắn ngang mặt sông, mà còn bố trí cả phục binh ở hai bên bờ, cho nên họ nhất định phải đào tẩu bằng cách bơi về hạ du, chỉ cần có thể gắng gượng được đến khi trời tối, sẽ có một chút hy vọng thoát thân.

Thuyền địch phát hiện trên thuyền bọn Long Ưng không có người, bèn giương buồm xuôi dòng truy đuổi.

Long Ưng rất muốn bơi thật nhanh để kéo dãn khoảng cách với bọn truy binh trên bờ, nhưng như vậy là sẽ hại chết sáu vị đạo nhân đang đào thoát phía trước kia. Hắn nghiến chặt răng, nói:

- Chúng ta lên bờ!

Bốn người dùng tốc độ cao nhất chạy về hướng rặng núi hoang cách đó mười dặm. Phía sau, bên sườn phải có tiếng bước chân rền vang, càng lúc càng tiến đến gần bọn họ. Đến một cánh đồng hoang cỏ cao hơn eo người, Long Ưng dừng lại, nói:

- Mộng Điệp đưa các muội ấy lên núi, tìm nơi nào đó trốn vào, đến khi trời tối, đệ sẽ lần theo nữ đan của Minh Tâm để tìm các tỷ.

Mộng Điệp hiểu, nếu mọi người bị vây khốn, vì phải chiếu cố Minh Huệ và Minh Tâm, nàng với Long Ưng có thể sẽ mất mạng nơi đây. Nếu một mình Long Ưng thì hắn có thể đánh cũng có thể trốn, còn giữ được một cơ hội sống. Nàng bi thiết nói:

- Bảo trọng!

Sau đó nàng dắt theo hai nữ đạo cô tiếp tục chạy trốn.

“Choeng!”

Long Ưng rút ra thanh Xà Thủ đao ra, hô to:

- Kẻ nào không muốn sống cứ đến đây!

Trong lòng hắn nghĩ thầm, thật may khi mình đã hủy đi hai chiếc thuyền của Mạc Vấn Thường, đồng thời cũng khiến gã bị thương, khiến lúc này đối phương thiếu đi cao thủ siêu cấp, nếu không thì kẻ chán sống hẳn phải là mình.

Thấp thoáng gần trăm tên kỵ binh xông về phía hắn, chỉ có chừng hai mươi tên tiếp tục đuổi theo bọn Mộng Điệp. Hai mươi tên này quả thật không biết quý trọng cái mạng của mình.

Long Ưng khom người ẩn vào trong đồng cỏ mênh mông, như cá ẩn vào trong biển cả, hai chân dụng lực, đã lao vút bên trong đồng cỏ như một mũi tên, bắn đến trước mặt hai tên kỵ binh, rồi nhảy bật lên, Xà Thủ đao xẹt qua một vòng, hai chiếc đầu lâu bay lên giữa chừng trời.

Hắn thuận thế trèo lên lưng một con ngựa, ghìm cương chuyển đầu nó quay thẳng lại hàng ngũ của đối phương. Đao pháp của hắn hung, chuẩn, nhanh, ác, không có bất cứ hư chiêu gì, nếu có binh khí đánh đến người, tránh được thì tránh, không tránh được thì dùng ma kình đẩy văng ra, giảm thương tổn đến mức thấp nhất, chỉ thoáng chốc đã lướt qua hơn mười tên địch nhân, đánh cho chúng ngã xuống lưng ngựa, máu tươi văng khắp nơi.

Chớp mắt sau hắn đã xuyên qua hàng kỵ binh của đối phương, xông ra ngoài.

Mặt trước, phía bên phải có tiếng hô vang trời, hơn trăm tên võ sĩ mặc đồ đen chạy tới.

Cả người Long Ưng đã đẫm máu, trên thân có bảy, tám vết thương to nhỏ, vì vừa rồi đã dùng toàn lực, cộng thêm việc bị mất máu nên nhất thời hắn cảm thấy không còn lực tiếp tục chiến đấu, đành vội vàng thúc ngựa chạy về hướng rặng núi xa xa.

“Vút! Vút! Vút!”

Tiếng xé gió của mũi tên vang lên.

Long Ưng nhảy xuống, ngựa bị mũi tên cắm đầy thân, hí thảm rồi ngã vật ra đất.

Vừa chạm đến mặt cỏ, còn chưa kịp thuận thế lăn người, một mũi tên không biết từ đâu bay tới cắm vào bả vai của Long Ưng, ma kình tự động phản ứng, tên vừa xuyên vào thịt được chừng một tấc đã bị bật ra, nhưng cũng đã đau đến mức khiến hắn phải nhe răng nhếch miệng, suýt chút nữa đã văng tục.

Long Ưng tự biết sức mình, lúc này chỉ cần có thêm khoảng mười tên ác hán đến đây, chắc chắn mạng của hắn không còn.

Hắn nghiêng người lăn xuống mặt cỏ, hai chân đạp mạnh, bắn vào bên trong biển cỏ như một mũi tên, khi rơi xuống đất lại lặp lại, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi hiểm địa.

Kỵ binh địch không nhìn thấy tung tích của hắn bèn tản ra bốn phía tìm kiếm.

Có bốn tên kỵ binh chạy đến phía Long Ưng.

Long Ưng không ngừng vận chuyển ma công, mong mau chóng khôi phục nguyên khí. Lần này có thể bảo toàn được cái mạng nhỏ hay không chính là nhờ vào nó.

Hắn ngồi xổm trên mặt đất, Xà Thủ đao đã vận sức chờ sẵn.

Một tên kỵ binh vừa nhìn thấy Long Ưng thì hắn đã bắn vụt lên, gã chưa kịp báo động, Long Ưng đã tránh qua trường thương đang đâm tới, sau đó Xà Thủ đao quét qua, cắt ngang yếu hầu.

Chiến mã đứng thẳng đạp móng liên hồi, kinh sợ hí lên.

Long Ưng lướt ngang qua như một tia chớp, lại đánh ngã ngựa một địch nhân khác.

Hắn thuận tay chộp lấy trường thương của tên này, xoay người vận kình ném xuyên qua ngực của một tên khác. Tên kỵ binh cuối cùng cao giọng hô lên, những tên khác phát giác, tức khắc tiếng bước chân vang lên ầm ầm, toàn quân xông về phía hai người bọn họ, tình thế lúc này đã như chỉ mành treo chuông.

Long Ưng nhân đao hợp nhất, đâm vào người tên kỵ binh còn lại, khiến gã ngã khỏi yên.

Thời khắc quan trọng nhất đã đến rồi.

Lúc này tên kỵ binh gần hắn nhất đã đến phạm vi một trăm bước.

Long Ưng xoay người rớt xuống lưng ngựa, dùng đao chọc mạnh vào đùi nó, con ngựa bị đau bèn cắm đầu chạy như điên.

Hắn lại lao đến bên cạnh ba con ngựa còn lại, đâm mỗi con một đao, cuối cùng mới bám vào bụng của một con trong số chúng, hai tay bám chắc vào yên, để mặc nó mang theo hắn chạy điên loạn.

Địch nhân tức khắc bị rối loạn, chúng thấy bốn con ngựa cắm đầu cắm cổ chạy bốn phía, lại không thấy Long Ưng đâu, nhất thời không biết nên đuổi theo hướng nào mới phải.

Có người kêu to:

- Bắn tên!

Tức khắc tiếng tên bay vọng đến.

Lần này Long Ưng chỉ có thể phó mặc cho trời, nếu con ngựa này bị bắn ngã, ngày này sang năm cũng sẽ là ngày kỵ của mình.

May mà con ngựa vẫn tiếp tục chạy như điên cuồng trong biển cỏ.

Thái dương cuối cùng cũng đã chìm vào dãy núi phía Tây, sắc trời chuyển tối.

Long Ưng xoay người ngồi lên lưng ngựa, nhìn lại chung quanh, địch nhân gần với hắn nhất cũng ở ngoài một dặm, bèn thở phào một hơi.

Tuyệt nhất chính là con ngựa này lại chạy về hướng dãy núi mà bọn Mộng Điệp chạy vào, trong lòng Long Ưng cảm thấy vui mừng, ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn.

Long Ưng thu lại tinh thần, toàn lực chữa thương, đồng thời cũng vận dụng linh ứng tìm nữ đan của Minh Tâm.

Cách lối vào núi còn chừng nửa dặm, chiến mã kiệt lực ngã lăn xuống đất, Long Ưng bị văng vào đám bùn trước mặt.

Long Ưng quay đầu nhìn lại con ngựa, thấy nó đã sùi bọt mép, chắc đã sống không nổi, trong lòng thấy nhói đau, nhưng cũng không giúp gì được.

Địch nhân đã thắp đuốc lên, chiếu sáng một góc trời, đang không ngừng tiếp cận hắn.

Long Ưng trấn tĩnh tinh thần lại, tìm về hướng ba người kia.

Hắn leo lên một sườn núi chỉ cách đỉnh chừng trăm bước, thấy một bóng đen bắn đến, mang theo mùi hương quen thuộc, bèn hô lên:

- Là ta!

Mộng Điệp vừa mừng vừa kinh, hô:

- Long Ưng!

Long Ưng thuận thế chộp lấy cái eo thon của nàng, kéo nàng đến bên người, hỏi:

- Mọi người không sao chứ?

Mộng Điệp khẽ kêu lên một tiếng rồi kề sát tai hắn nói:

- Đừng làm càn, Minh Tâm trúng tên bị thương rồi.

Long Ưng kinh hãi buông tay, lao về phía trước, sau khi ngoặt qua một đống đá, hắn thấy Minh Huệ và Minh Tâm đang ngồi dựa nơi đó.

Vẻ mặt Minh Tâm ảm đạm, trên đùi ngọc đang quấn một mảnh vải xé ra từ đạo bào.

Hai đạo cô thấy Long Ưng còn sống trước mặt thì vui mừng vô hạn.

Điều khiến Long Ưng vừa kinh hãi vừa vui mừng chính là bên cạnh hai đạo cô đặt một cây cung lớn và chừng hai mươi mũi tên.

Long Ưng ngồi xổm trước mặt Minh Tâm, Minh Huệ buồn bã cất lời:

- Mũi tên đã nhổ ra rồi. Ai... Sư muội chảy máu nhiều lắm, không thể đi lại được nữa.

Mộng Điệp nói:

- Cung và tên là cướp được từ địch nhân đấy, có điều địch nhân nhiều như thế, chúng chẳng có bao nhiêu tác dụng.

Minh Tâm bình tĩnh nói:

- Phạm tiên sinh có thể mang sư tỷ đi được không? Minh Tâm sẽ tự xử lý mình, bên kia vẫn còn có sư tôn chiếu cố cho muội, mọi người đừng lo lắng.

Minh Huệ hoảng sợ:

- Không được nói những lời như thế.

Long Ưng mỉm cười, nói:

- Minh Tâm coi thường Long Ưng ta quá, hiện nay tình thế rất thuận lợi, ta có thể cam đoan ngày mai lúc mặt trời mọc, bốn người chúng ta sẽ thoát khỏi hiểm cảnh.

Minh Tâm miễn cưỡng nhếch môi cười, nói:

- Nhưng Minh Tâm không đi được mà?

Long Ưng nói:

- Chỉ cần ta còn đi được là được rồi. Đừng nghĩ lung tung, cứ dưỡng thần điều tức cho tốt, đợi ta quan sát rõ ràng thế núi và địa hình thì sẽ trở về chơi trò chơi nhảy cóc cực kỳ thú vị với muội. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đánh mất ý chí chiến đấu!

Tiếp đó hắn ra hiệu bằng mắt cho Minh Huệ, rồi cầm cung, cùng Mộng Điệp quay lại sườn núi.

Bầu trời nhiều mây, sao lưa thưa thấp thoáng, cánh rừng dưới chân núi bao trùm một màu đen, có vài ánh lửa tô điểm, chứng tỏ rằng địch nhân đang không ngừng mở rộng vòng vây.

Mộng Điệp nói:

- Diện tích vùng núi này không lớn, địch nhân chỉ cần canh gác nơi hiểm yếu là có thể vây chết chúng ta ở nơi đây. Chờ đến bình minh, chúng phái người lên lục soát thì chúng ta không còn cách nào trốn được nữa.

Long Ưng kéo căng đầy dây cung, vui vẻ nói:

- Xem kìa! Bên dưới, ở phía trái có phần nối dài của rừng cây, gắn với một dãy núi khác, đó chính là con đường chạy thoát của chúng ta đấy!

Mộng Điệp trầm ngâm một lát, nói:

- Để ta cõng Minh Tâm cho.

Long Ưng nói:

- Để ta, lần này chúng ta chỉ chạy trốn mà không giết địch, trên đường chạy đến đây, ta đã thừa cơ điều thương và phục hồi công lực rồi. Miệng vết thương đã khép lại hơn phân nửa, cõng Minh Tâm cũng không ảnh hưởng bao nhiêu tới thân pháp của ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK