Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Ưng cuống quít đáp lễ, cười khổ nói:

- Sao dám không nể mặt Hằng Quốc công? Chỉ vì vừa đi xa trở về, đã hứa phải về Cam Thang Viện trước giờ Tuất, xin Hằng Quốc công thông cảm.

Trong mắt Trương Dịch Chi lóe lên vẻ đố kỵ, rồi giả vờ như không có chuyện gì, nói:

- Như thế Dịch Chi không dám ngăn tiên sinh về nhà với ái thiếp, đợi Dịch Chi lại sắp xếp, lúc đó tiên sinh không nên từ chối.

Long Ưng có thể trả lời y như thế nào đây? Không có cách nào khác, đành đáp:

- Tiểu đệ làm sao dám?

Trương Dịch Chi cười hớn hở, phất tay rời đi.

Long Ưng đưa mắt nhìn theo y và đám tùy tùng đi xuống Thiên Tân Kiều (cầu Thiên Tân), thầm thở dài một tiếng, tiếp tục quay về.

Vừa vào cung Thượng Dương, thấy Lệnh Vũ mặt mày hằm hằm tức giận, hắn giật mình, vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

Lệnh Vũ nói:

- Tiểu Mã biết ngày hôm qua Qua Vũ chặn đường khiêu chiến Ưng gia, sáng nay cố ý dẫn theo mấy huynh đệ, đến thao trường xem y luyện võ, nào ngờ Qua Vũ ngang nhiên khiêu khích bọn hắn, còn sỉ nhục Ưng gia và Phong công tử. Tiểu Mã bị kích động, không kìm được bèn dùng kiếm gỗ tỷ thí. Tiểu tử này quả thật không biết tự lượng sức mình, tuy nhiên Qua Vũ thật quá đáng, ỷ vào Thế tử của Ngụy Vương, dám nặng tay đả thương Tiểu Mã, làm hắn gãy ba xương sườn, mười ngày, nửa tháng nữa cũng chưa thể rời giường.

Long Ưng nói:

- Ta phải đi thăm Tiểu Mã ngay.

Lệnh Vũ nói:

- Tuyệt đối không nên đi, với tình hình hiện giờ, tất cả mọi người không thể hành động một cách lộ liễu, kinh động đến Thánh thượng, hậu quả khó lường. Nói không chừng, Thánh thượng sẽ trị tội Tiểu Mã đến thao trường gây chuyện.

Long Ưng hiểu, Võ Chiếu sẽ một lòng giải tội cho Qua Vũ, bởi vì không muốn phá hỏng quan hệ với người Đột Quyết. Hắn nói:

- Ngươi cứ làm như không nói với ta, ta tự biết nên làm gì.

Trở lại Cam Thang Viện, ba nàng thấy hắn về sớm như vậy, hết sức vui vẻ. Lệ Lệ nói:

- Áo đen để mặc khi dạ hành đồng thời có thể dùng làm áo khoác mà phu quân dặn chúng tôi may, đều đã hoàn thành, xin phu quân mặc thử.

Long Ưng vui vẻ:

- Nhanh vậy sao?

Tú Thanh nũng nịu:

- Phu quân có lệnh, đương nhiên bọn thiếp phải ra sức mà làm. Mà bọn thiếp may luôn hai bộ để phu quân thay đổi.

Long Ưng nhận chén trà Nhân Nhã đưa cho hắn, nhấp hai ngụm rồi đặt lên bàn, ngắm nhìn ba mỹ nhân ngồi quanh bàn tròn, lòng tràn đầy hạnh phúc. Chợt hắn nhận ra Nhân Nhã đeo một đôi bông tai ngọc trai lấp lánh, kinh ngạc hỏi:

- Bông tai đẹp rực rỡ này ở đâu ra vậy?

Nhân Nhã vui mừng hớn hở đáp:

- Là Phù tỷ cho thiếp đó!

Long Ưng ngẩn ra:

- Ai là Phù tỷ?

Lệ Lệ nói:

- May là Phù muội trở về Thổ Phiên (tức Thổ Phồn) rồi, nếu không thiếp sẽ kể tội chàng với muội ấy, nói chàng đã quên nàng, để muội ấy tới tìm chàng liều mình.

Long Ưng vỗ trán một cái, nhớ lại Mỹ Tư Na Phù đã từng dò hỏi về ba nàng, đôi bông tai ngọc trai này, nàng ta mua ở Dương Châu làm quà gặp mặt, chẳng trách bỏ ra nhiều ngân lượng như vậy.

Tú Thanh giơ tay trái lên, khiến tay áo tuột xuống, lộ ra cánh tay mịn màng, mềm mại, đeo ba vòng ngọc, làm tôn thêm vẻ diễm lệ của nàng.

Long Ưng nhìn sang Lệ Lệ, nàng lộ vẻ ngượng ngùng, Nhân Nhã và Tú Thanh khúc khích cười duyên.

Long Ưng khó hiểu, hỏi:

- Rốt cuộc Phù muội mua quà gì cho nàng? Không thể cho ta xem sao?

Lệ Lệ ngồi xuống cạnh hắn, thân thể mềm mại, giơ cặp đùi đẹp thon dài lên, để cho hắn thấy đôi dây chuyền vàng rực rỡ ở hai cổ chân.

Long Ưng thất thanh:

- Đeo ở cổ chân thì làm sao người ta thấy?

Nhân Nhã và Tú Thanh càng cười rũ rượi, Lệ Lệ đỏ mặt, thúc hắn một cái, nói:

- Người ta đeo là để phu quân xem, phu quân thấy là được.

Long Ưng nói:

- Nhưng mà ta cũng có thấy đâu?

Tú Thanh cười ngất:

- Lúc chàng và Lệ tỷ “thân mật” thì có thể thấy rõ mà!

Lệ Lệ ngúng nguẩy:

- Không được nói!

Long Ưng đã rõ đầu đuôi, đây rõ ràng là tác phong trước sau như một của Mỹ Tư Na Phù, cười:

- Đêm nay ta sẽ hết sức “thân mật” để tận hưởng!

Tú Thanh vẫn không chịu buông tha cho Lệ Lệ:

- Ngày hôm qua phu quân bỗng nhiên trở về, Lệ Lệ vui mừng đến nỗi chuyện gì cũng quên sạch. Cho nên đêm nay cố tình đeo nó để phu quân ngắm cho thỏa.

Long Ưng nói:

- Các nàng và nàng ấy ở chung vui vẻ lắm sao?

Nhân Nhã gật đầu:

- Phù tỷ ở lại Cam Thang Viện hai tối, bọn thiếp nằm cùng giường trò chuyện. Nghe tỷ ấy kể chuyện chàng anh dũng phá địch ở Đại Vận Hà, nói liên tục không biết mệt, nghe mãi không chán.

Lệ Lệ nói:

- Dung mạo nàng ấy thật sự rất xinh đẹp, như tỏa ra kim quang.

Lúc này Lý công công tới báo, Phong Quá Đình tìm Long Ưng. Đương nhiên Long Ưng biết rõ y tới vì chuyện gì, ra phòng ngoài gặp y.

Hai người ngồi ở mấy chiếc ghế dựa gần cửa sổ, Phong Quá Đình cười:

- Tiểu tử Qua Vũ này hình như chán sống rồi, ở giáo trường nói xằng nói bậy, rằng ta và huynh không dám đến võ đài. Hắn ăn gan hùm chăng? Hay là mắc chứng si ngốc? Sao hắn tự tin đến như vậy?

Long Ưng nói:

- Tin tức của huynh rất nhanh nhạy.

Phong Quá Đình nói:

- Là Lý Đa Tộ sai người báo cho ta biết đấy. Nghe nói hắn còn đả thương mấy ngự vệ.

Long Ưng thầm nghĩ Lý Đa Tộ là người tinh thông binh pháp và tình thế quân sự, bây giờ tỏ rõ đứng cùng chiến tuyến với bọn hắn.

Nhưng thông qua Võ Thừa Tự, Võ Chiếu muốn giao hảo với người Đột Quyết, khiến quân đội hết sức bất mãn. Hiện thời, về phương diện này mình rất khó tác động đến Võ Chiếu, mà người duy nhất có thể khuyên giải được Võ Chiếu, hẳn là Hắc Xỉ Thường Chi - người đức cao vọng trọng trong quân đội. Có thể thỉnh cầu ông ta nghĩ biện pháp không đây?

Long Ưng nói:

- Ta ra tay hay huynh ra tay?

Phong Quá Đình nói:

- Đương nhiên là để ta ra tay. Tỷ võ ở giáo trường chỉ bị coi là tập luyện, không bị xem là giang hồ sống mái với nhau.

Long Ưng nói:

- Ta luôn cảm thấy có gì đó hơi khác thường, mặc dù Qua Vũ là cao thủ, nhưng mặc kệ hắn ta tự phụ như thế nào, đấu với ta hoặc huynh, tỉ lệ thắng bại cùng lắm là 5-5, vậy mà hắn vẫn cố tình khiêu chiến. Đêm nay để ta đi thám thính tình hình bọn chúng trước, sáng mai, huynh đến gặp ta, ta sẽ nói cho huynh biết tin tức của kẻ địch.

Phong Quá Đình trợn tròn mắt nhìn hắn:

- Làm cách nào có thể thám thính tình hình quân địch?

Long Ưng vươn người đứng dậy, nói:

- Đi theo ta!

Đầu óc mơ hồ, Phong Quá Đình theo hắn vào nội viện. Đây là lần đầu tiên Long Ưng đưa bằng hữu tới nơi này, ba nàng biết Phong Quá Đình là bạn tri kỷ của hắn, ân cần đón tiếp.

Hai người ngồi bên một cái bàn tròn, Phong Quá Đình thừa dịp ba nàng đi lấy đồ, hạ giọng nói:

- Gặp mặt Nhã tỷ càng thấy còn hơn cả lời đồn tán tụng, thảo nào người quyền quý trong nội cung đều muốn có được.

Long Ưng thấy lúc y nói, ánh mắt trong sáng, không hề tỏ vẻ ghen tị, lòng thầm vui mừng, biết y thật sự là bạn tri kỷ.

Lúc này Nhân Nhã lấy Phi Thiên Thần Độn ra, Long Ưng nhận lấy đưa cho Phong Quá Đình. Phong Quá Đình ngắm vuốt một lát, kinh ngạc nói:

- Không phải là huynh muốn dùng cái này để đến phủ Ngụy Vương nghe lén Võ Thừa Tự đấy chứ? Trừ phi bọn chúng mở hội nghị cơ mật, bằng không thì có thể nghe được chuyện gì? Chẳng may lại khéo quá hóa vụng, không đáng mạo hiểm!

Long Ưng nhìn Nhân Nhã:

- Nhân Nhã đi nhờ Lý công công chuẩn bị một chiếc xe ngựa, các nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng đi, đêm nay chúng ta đến Lệ Ỷ Các.

Nhân Nhã mừng rỡ đi ra.

Phong Quá Đình cười:

- Vậy sáng mai ta sẽ đến Lệ Ỷ Các tìm huynh. Tuy nhiên cao thủ Ngụy Vương phủ nhiều như mây, canh phòng nghiêm mật, lại có chó dữ tuần tra ban đêm, Quá Đình vẫn muốn khuyên huynh nên nghĩ lại cho kỹ.

Long Ưng chỉ vào Thần Độn trên tay y, nói:

- Đây là vật mà Bàn công công lấy từ quốc khố, do Trần Lão Mưu dựa theo Phi Thiên Thần Độn của Lỗ Diệu Tử chế thành, ta là siêu cấp cao thủ về ẩn giấu tung tích, không nghe được tin tức gì thì coi như tập luyện thôi, bảo đảm là thần không biết, quỷ không hay.

Mắt Phong Quá Đình sáng lên:

- Không có Phi Thiên Thần Độn, huynh vẫn có thể nắm chắc lẻn được vào Ngụy Vương phủ sao?

Long Ưng trầm ngâm một lát, nói:

- Nếu từ Lệ Ỷ Các lẻn qua, hẳn là không vấn đề gì. Huynh muốn làm gì?

Phong Quá Đình nói:

- Ta dùng Phi Thiên Thần Độn của huynh, huynh dùng Ma Chủng của mình, tìm cơ hội tiêu diệt Qua Vũ, không phải càng thống khoái hơn sao?

Lần đầu tiên Long Ưng nhận ra sự to gan lớn mật của Phong Quá Đình, cười khổ:

- Đúng là thống khoái thật, nhưng Thánh thượng sẽ đoán được là ta làm, tuyệt đối sẽ không tha cho ta. Ôi! Chỉ cần giết kẻ không phải là Qua Vũ thì được, chẳng hạn Chử Nguyên Thiên, còn có thể đứng trước mặt Thánh thượng nói một cách hùng hồn rằng y là nội ứng của Đại Giang Liên, đồng thời còn khiến cho Võ Thừa Tự hiểu rằng ám sát y không phải là chuyện không có khả năng.

Phong Quá Đình phấn khởi:

- Cứ làm như thế!

Long Ưng nói một cách thành khẩn:

- Mọi người đều là huynh đệ, công tử cũng không từng có đụng chạm với Võ Thừa Tự, không đáng làm như vậy.

Phong Quá Đình ung dung nói:

- Hiện giờ cho dù lập trường của ta như thế nào, qua chuyện ngày hôm nay, Võ Thừa Tự đã xem ta là người thuộc phe huynh, cho nên còn có gì để kiêng dè nữa?

Long Ưng quả quyết:

- Quyết định như vậy đi. Có thể là ông trời đã định Chử Nguyên Thiên sống không quá tối nay. Ta vừa vặn may hai bộ dạ hành, mỗi người một bộ nhé?

Hai người nhìn nhau, cùng cười to.

Dù là hoàng cung, hoàng thành, hoặc cung Thượng Dương, canh gác nghiêm ngặt nhất là tường ngoài thành và các cổng, cổng chính còn có đồn binh, có thể ứng phó với sự tấn công của địch nhân bất cứ lúc nào. Kế đến là cung điện và sân trong, như phủ Ngụy Vương có thân binh, thân tướng đảm nhiệm việc bảo vệ. Về phần các sân viện rộng bao la, do Vũ Lâm Vệ tuần tra. Vừa đến đêm khuya, trừ Thần đạo và mấy đường chính sáng trưng đèn đuốc, các nơi khác đều nhờ vào ánh sáng từ tường thành, cổng, và cung điện, không thể chiếu sáng đến những góc khuất ở khắp nơi. Tuy nhiên nếu tiếp cận bất kỳ cùng điện nào, cũng khó tránh được các lính gác công khai lẫn nấp kín. Về mặt an ninh, có thể nói là không chê vào đâu được. Nhưng nếu có một người có thể không kinh động đến bất cứ ai, lẻn xuống đột nhập vào một tòa cung điện, người đó nhất định là Long Ưng. Chỉ có Ma Chủng của hắn, mới có thể nắm rõ tình hình và sự sơ hở, thực hiện những nhiệm vụ hầu như là bất khả thi.

Xe ngựa chưa đến Thần Trì, Long Ưng và Phong Quá Đình len lén rời khỏi xe ngựa, nhanh chóng lẻn vào chỗ tối, phút chốc đã đến một chỗ tối cách phủ Ngụy Vương chừng hai trăm bước, nếu tiến thêm vài bước, có thể đụng phải vùng có đèn đuốc sáng trưng.

Long Ưng tập trung tinh thần quan sát, nói:

- Có lẽ Võ Thừa Tự sợ nhất là bị ám sát trong hoàng cung, mặt hướng về phía chúng ta, có tới ba trạm gác ngầm, vô cùng kín đáo.

Phong Quá Đình vẫn với dáng điệu hết sức ung dung, thoải mái, nhẹ nhàng nói:

- Huynh có nắm chắc không?

Ánh sáng trong mắt Long Ưng lấp lánh một cách quỷ dị, trầm giọng nói:

- Rất khó nói! Chẳng qua là dù thế nào cũng phải đánh bạc một chuyến, đánh không xong thì chuồn về Lệ Ỷ Các. Nhớ kỹ, hãy theo sát phía sau ta, như là cái bóng của ta vậy.

Phong Quá Đình nói:

- Chỉ cần có thể lẻn đến tường hậu viện, ta có thể nhờ Thần Độn leo tường, qua mái hiên nhà, chuồn êm vào, mới nghĩ tới đã thấy cả người kích thích.

Hai người ở hậu hoa viên (vườn hoa sân sau) của Cam Thang viện dùng thử Phi Thiên Thần Độn một lúc lâu, càng có lòng tin đối với nó.

Long Ưng “ồ” lên một tiếng, Phong Quá Đình cũng đã nghe được, nói:

- Có xe ngựa tới!

Bọn hắn theo tiếng động nhìn lại, một chiếc xe ngựa từ phía hoàng thành chạy tới, ngay trước khi rẽ vào phủ Ngụy Vương, hai người thấy rõ ràng người lái xe là Chử Nguyên Thiên - kẻ hai người muốn ám sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK