Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên phía Võ Thừa Tự thốt lên những tiếng trầm trồ khen ngợi.

Nhưng những người khác cảm thấy Long Ưng làm vậy là có kế của mình cho nên cũng không phụ họa theo khiến cho hai mươi người bên phía Võ Thừa Tự yếu thế không tạo tác dụng tăng khí thế.

Không biết tại sao, chẳng ai thấy rõ được động tác của Long Ưng. Cây đao trong tay của hắn khi tấn công đối phương nhìn bổ mà không phải bổ, nhìn phạt mà không phải phạt. Một thanh binh khí nặng như đại quan đao trong tay hắn lại hết sức nhẹ nhàng linh động, nói nhanh cực nhanh, nói chậm khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ. Tất cả những người đứng xem đều cảm thấy không thể nào nắm giữ càng không cần phải nói tới Qua Vũ.

Xem cuộc chiến tới lúc này, Phù Quân Hầu hiểu được Long Ưng nhìn như ra tay toàn lực nhưng sự thật là đã hạ thủ lưu tình, một đao vừa rồi mới là công phu thực sự của hắn, xuất thần nhập hóa.

Kình khí giao nhau.

Qua Vũ vốn hưng phấn đánh một đao nhưng bị Long Ưng hóa giải một cách huyền diệu khiến cho bản thân chỉ còn cách cố gắng chống đỡ. Võ công của Qua Vũ rất cao, lưỡi đao bổ trúng vào lưỡi đao của đại quan đao, mặc dù thoát khỏi sự nguy hiểm nhưng vẫn bị ma kình tăng thêm sức nặng của Đại quan đao làm cho bản thân phải lùi tới năm, sáu bước. Nếu không phải trước khi lâm trận y đã ăn thần đan thì đã bị đánh bay, lăn lông lốc.

Long Ưng cười ha hả:

- Còn muốn đánh nữa không?

Ánh mắt của Qua Vũ sáng như sao, khí thế tăng mạnh. Y cầm đao cười nói:

- Thắng bại còn chưa rõ, đương nhiên phải tiếp tục.

Người xem đều cảm thấy phục. Phục không phải là võ công của y mà là dũng khí của y. Ngay cả người không có võ công cũng biết y không phải là đối thủ của Long Ưng.

- Khoan đã.

Mọi người ngạc nhiên nhìn theo phía có tiếng nói vang lên. Người được khen là kiếm thủ số một của triều đình thong dong đẩy mọi người bước về phía Long Ưng mà nói thật bất mãn:

- Long huynh không phải là bằng hữu. Ngày hôm qua đã nói Qua Vũ là của ta, bây giờ xem ngươi đang làm chuyện gì, còn không cút cho Bổn công tử?

Bên phía Võ Thừa Tự đều đứng bật dậy. Cố gắng lắm, bọn họ mới tạo được cơ hội để Long Ưng thất thế, nhìn Qua Vũ thì bây giờ sức thuốc đã có tác dụng nhưng lại không thể ra tay khiến cho bọn họ như có lửa đốt trong lòng.

Hóa ra Dược vương giáo là một đạo gia luyện ngoại đan. Cho đến thời này chưởng giáo xuất hiện một Ngũ đạo cô biến chất, luyện chế thuốc, đan để vơ vét của cải. Võ Thừa Tự là khách hàng lớn của y. Thông qua Trử Nguyên Thiên để mua thuốc tráng dương, từ đó quan hệ được xây dựng. Võ Thừa Tự uống thuốc tráng dương của Ngũ Đạo Cô cung cấp, trên giường oai phong lẫm liệt, nguyên khí, sức khỏe cảm thấy mạnh hơn bình thường nên thích thú bảo Trử Nguyên Thiên mời Ngũ Đạo Cô nghiên cứu luyện một thứ đan kích thích tiềm lực và nội công.

Đối với mặt này, Ngũ Đạo Cô có thể nói là trời ban nên luyện chế thành công. Có điều sử dụng loại thần đan này tới khi sức thuốc có tác dụng thì cần thời gian chừng một chén trà nóng, sau đó phải điều dưỡng mười ngày, nửa tháng mới hồi phục lại được. Có thể nói nó rất nặng, dùng nhiều sẽ giảm tuổi thọ. Mà cao thủ kém Qua Vũ cho dù có dùng thuốc này thì cũng không làm gì được Long Ưng.

Còn với Qua Vũ khi công lực tăng mạnh đúng là có khả năng làm cho Long Ưng bị thương nặng nhưng cũng không thể đánh chết được hắn mà làm cho Võ Thừa Tự bớt giận. Bọn họ không ngờ được âm mưu bị Long Ưng nghe được rồi cùng với Phong Quá Đình lập mưu khiến cho Võ Thừa Tự thất bại.

Phong Quá Đình như vô tình đi tới trước mặt Long Ưng mà đẩy lùi Qua Vũ, cắt đứt đường tấn công của y.

Long Ưng thở dài:

- Ta cút thì không thành vấn đề. Nhưng công tử chiếm lợi của người khác, để người ta nói chúng ta xa luân chiến ức hiếp Qua huynh thì không hay. Hay là... Công tử và Qua huynh ước hẹn ngày mai đánh lại một trận khác, như vậy thì mới không có ai dám nói hai chúng ta.

Toàn trường im ắng không một tiếng động.

Hơi thở Qua Vũ trở nên hơi dồn dập. Y hiểu được Long Ưng cùng với Phong Quá Đình có âm mưu nhưng cũng biết bản thân mình không có cách nào để sử dụng tới loại thuốc kia chỉ đành âm thầm chịu khổ.

Võ Thừa Tự thì đau đầu không biết xử lý tình hình này như thế nào.

Phong Quá Đình chợt nói nhỏ:

- Mẫn Huyền Thanh tới đây.

Long Ưng nghe được câu nói của y thì kinh ngạc:

- Nàng dậy sớm như vậy sao?

Phong Quá Đình nói:

- Nàng không đến được không? Nàng đã bỏ qua trận chiến của ngươi với Tiết Hoài Nghĩa thì làm sao có thể bỏ được trận hôm nay? Để nàng nhìn ngươi oai phong lẫm liệt trong trận chiến còn hơn ngươi nói cả vạn lời.

Qua Vũ quát to:

- Xin Phong công tử chỉ giáo.

Long Ưng như không nghe thấy lời khiêu chiến của y:

- Nàng đồng ý rồi hay sao?

Phong Quá Đình vẫn ung dung nói:

- Ta đã nói chuyện qua với nàng nhưng sợ rằng tự bản thân lão ca ngươi phải cầu xin nàng thôi.

Bất ngờ có tiếng kêu kinh ngạc vang lên.

Xoẹt!

Phong Quá Đình rút kiếm ra khỏi vỏ rồi xoay người vung kiếm với một phong thái nhẹ nhàng như sau lưng nhìn thấy Qua Vũ vung đao đang bổ tới.

Nhìn thì tưởng như một kiếm tiện tay nhưng thật ra Phong Quá Đình đã có sự chuẩn bị trước tích tụ sẵn một kiếm đó chưa kể độ chuẩn xác của mũi kiếm thể hiện hắn là một tay kiếm không hề tầm thường.

Đây cũng là lần đầu tiên Long Ưng tận mắt nhìn thấy y ra tay hết sức.

Cây đao gỗ của Qua Vũ bị tước mất một đoạn lưỡi, tiếp theo đó thanh kiếm của Phong Quá Đình lại có sự thay đổi nhìn như công mà không phải công

Phong Quá Đình cười lạnh:

- Qua huynh quên là đang cầm đao gỗ hay sao?

Hai mắt của Qua Vũ như phun lửa nhưng vẫn định đánh tiếp. Chợt có người quát to:

- Dừng tay! Đây không phải là liều chết. Bổn tướng lệnh đừng tỷ thí.

Người lên tiếng chính là Lý Đa Tộ. Y đi nhanh vào giữa sân, trợn mắt nhìn xung quanh rõ ràng rất giận và khinh thường hành vi đánh lén của Qua Vũ.

Qua Vũ có nỗi khổ chỉ mình biết. Y hối hận vì nuốt thần đan làm bản thân mất hết thanh danh. Mặc dù Võ Thừa Tự luôn hoành hành ngang ngược nhưng cũng biết đuối lý. Vả lại ở trong giáo trường Lý Đa Tộ có quyền uy hơn y nên chỉ biết trừng mắt nhìn Long Ưng và Phong Quá Đình rồi sau đó trầm giọng nói:

- Chúng ta đi.

Y không thèm để ý tới Qua Vũ, chỉ có Trử Nguyên Thiên tới đưa gã rời khỏi.

Không ai ngờ được trận tỷ thí lại chấm dứt như vậy. Tất cả lặng lẽ tản đi.

Lệnh Vũ và đám ngự vệ đều phấn chấn nhưng cũng không dám ở lâu chào hỏi Long Ưng rồi quay về cung Thượng Dương.

Long Ưng và Phong Quá Đình đi tới trước mặt Lý Đa Tộ vẫn còn đang tức giận. Phong Quá Đình vui vẻ nói:

- Đại tướng quân tới đúng lúc. Nếu không thì ta không kìm nổi ra tay làm thịt tên tiểu tử kia.

Lý Đa Tộ trừng mắt nói:

- Cứ tưởng y có tài nghệ gì kinh lắm hóa ra chỉ là thứ tốt mã dẻ cùi, không biết tự lượng sức mình. Ta còn có chuyện khác, muộn sẽ tới tìm các ngươi nói chuyện.

Nói xong, y vội vàng đi.

Phong Quá Đình vỗ vài hắn nói:

- Ta đi tiếp Mẫn Huyền THanh.

Nhìn thấy huynh đệ họ Trương và Phù Quân Hầu đi về phía mình, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Lý Đa Tộ và Phong Quá Đình rời đi.

Cả hai người theo lệ chúc mừng hắn xong, Trương Xương Tông liền nói:

- Trước kia hiểu nhầm nên đắc tội với Long tiên sinh. Xin Long tiên sinh đại nhân rộng lượng đừng để trong lòng.

Trương Xương Tông nhìn còn hơn huynh của y, ánh mắt lại giảo hoạt, mặc dù nói dễ nghe, sắc mặt cũng hết sức ôn hòa nhưng thật ra là nghĩ một đằng, nói một nẻo.

Trương Dịch Chi so với Trương Xương Tông thì nhiệt tình hơn:

- Có lẽ phải tìm một lúc để mọi người cùng ngồi. Hai ngày nữa có được không?

Long Ưng cảm thấy cứ trách họ cũng không phải chuyện hay liền lên tiếng:

- Ta còn nợ rất nhiều người. Nhiều nhất là tám ngày có được không?

Trương Dịch Chi nói:

- Quyết định như vậy.

Phù Quân Hầu cũng lên tiếng:

- Vừa rồi nét mặt của Qua Vũ khác thường, chắc có chuyện gì đó không bình thường.

Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông và đám tùy tùng đều chú ý.

Bởi vậy mà Long Ưng cũng nhìn thấu chuyện giữa họ và Võ Thừa Tự không liên quan về đan thần để đối phó với mình. Hắn nửa nói như không:

- Có lẽ là uống thuốc gì đó. Ta ngửi thấy mùi thuốc.

Phù Quân Hầu gật đầu:

- Đa tạ Long Ưng xác nhận cho suy nghĩ của Quân Hầu.

Trương Xương Tông cười cười:

- Chúng ta biết Long tiên sinh phải tới Ngự thư phòng làm việc cho Thánh thượng nên không cản Long tiên sinh nữa.

Long Ưng cũng phải thừa nhận cho dù là giả thì nụ cười của y cũng rất đẹp, xứng đáng là mỹ nam tử của Thần đô.

Rời khỏi võ trường, Long Ưng sử dụng bộ pháp đi về phía Lệ Khinh các. Công chúa Thái Bình và Thượng Quan Uyển Nhi đã đi mất. Hắn đang tự hỏi tại sao Phong Quá Đình cũng đi thì đã thấy y đứng ở trước mặt bên cạnh có một thiếu nữ thấp hơn gã nhưng lại rất đẹp. Hắn nhìn qua lập tức nhận ra đó là nữ quan Mẫn Huyền Thanh của Thần đô.

Nàng hết sức đặc biệt, mặc bộ trang phục do bản thân tự thiết kế. Vạt áo dài chấm tới mắt cá chân ôm trọn tấm thân mềm mại của nàng đồng thời cũng tôn lên hết vóc dáng. Tấm đạo bào đó không như trang phục nữ quan, lấy màu trắng làm chủ, điểm thêm một chút chỉ vàng thêu hình thái cực tạo thành những hoa văn tạo cho người ta một thứ cảm giác mới mẻ đồng thời cũng tôn thêm phong thái của nữ quan.

Gương mặt trái xoan khiến cho nàng càng thêm nổi bật. Long Ưng chợt phát hiện có thể kiếp trước Mẫn Huyền Thanh là một con thiên nga rồi tới kiếp này nàng vẫn giữ được điểm đặc biệt của riêng mình.

Gương mặt của nàng hòa hợp với cảnh sắc thiên nhiên. Hai mắt dài và nhỏ, mũi miệng xinh xắn có thể sánh với Nhân Nhã. Chẳng trách mà một người kiêu ngạo như Phong Quá Đình lại chấp nhận bỏ công bỏ sức vì nàng.

Long Ưng từ xa thi lễ:

- Long Ưng tiểu tử xin thỉnh tội với Mẫn Huyền Thanh đại nhân. Lần trước lỡ hẹn thật ra là có chuyên không thể nói được.

Nói xong, hắn mới đi về phía nàng.

Phong Quá Đình cười nói:

- May là người ta không thấy được tại hạ cũng đứng ở đây mà chỉ thấy có một người.

Long Ưng nói thật thản nhiên:

- Nếu huynh là thiếu nữ, lại xinh đẹp bằng một nửa đại nhân thì tiểu để sẽ nhìn huynh một chút.

Mẫn Huyền Thanh vẫn giữ phong thái chỉ hơi nhếch miệng lên mà nói:

- Đã khổ không nói được thì phải giải thích một chút đi.

Phong Quá Đình còn thêm vào:

- Bởi vì chuyện này liên quan tới lệnh của Hoàng thượng nên đúng là không thể nói. Ta có thể bảo đảm.

Mẫn Huyền Thanh liếc Long Ưng một cái:

- Đây là lần đầu tiên ta bị người ta lỡ hẹn. Cảm giác khá là mới.

Long Ưng biết nàng còn chưa hết giận liền nhân cơ hội:

- Cái người trong cung kia là đóng giả ta, thật sự ta phải đi thuyền tới Dương châu. Đây là chuyện bí mật, nhưng người ta sợ đại nhân giận ta nên cũng bất chấp lệnh của hoàng thượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK