Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dĩ nhiên Long Ưng nói:

- Tất nhiên là hết sức trợ giúp, tạo điều khiển thuận lợi và dễ dàng cho chúng tôi rồi! Ha ha! Đình ca! Đến lúc nói ra tháng, ngày và canh giờ sinh của công chúa rồi đó!

Phần mặt không bị che khuất bởi mạng che mặt của Nguyệt Linh như không còn chút máu, có thể tưởng tượng khuôn mặt nàng tái nhợt đến mức nào.

Phong Quá Đình do dự nói:

- Đoán sai là coi như đi tong. Ài! Nhưng ta hiểu rồi.

E là chỉ có Long Ưng mới hiểu y muốn nói gì. Nói ra sớm một ngày hay nói trễ một ngày cũng không khác gì nhau. Bởi vì bọn hắn chỉ có thể căn cứ vào canh giờ, ngày, tháng Mi Nguyệt tự vẫn để suy đoán ra ngày sinh tháng đẻ của Nguyệt Linh.

Long Ưng nhìn Nguyệt Linh hỏi:

- Đại quỷ chủ hy vọng Đình ca đoán đúng hay đoán sai?

Hai người đều cho rằng đối với vấn đề này, Nguyệt Linh luôn có thái độ nhất quán, sẽ từ chối đáp lời, nào ngờ nàng lại thản nhiên nói:

- Cả hai đều có. Nói đi!

Phong Quá Đình hít sâu một hơi, như được khích lệ, nhắm mắt lại, chậm rãi nhấn mạnh từng tiếng một:

- Đó là đêm mười sáu, ngay sau đêm rằm Trung Thu trăng tròn nhất theo lịch của người Hán chúng tôi, canh giờ là lúc tiếp giáp giữa hai ngày.

Long Ưng reo lên:

- Mau mở mắt ra!

Phong Quá Đình mở mắt, chấn động hỏi:

- Ta đoán trúng rồi hả?

Đôi mắt đẹp của Nguyệt Linh lấp lánh làn ánh sáng kỳ lạ, trán ửng hồng, giọng lại trầm như nước, nhẹ nhàng hỏi:

- Các vị căn cứ vào đâu mà đoán được? Tuyệt đối không thể là đoán bừa rồi!

Phong Quá Đình và Long Ưng vỗ vào tay nhau, vô cùng phấn khởi.

Nguyệt Linh nói:

- Còn thiếu tên của ta, ta cho Đình ca thời gian ba tháng, nếu vẫn không thể nói ra tên của ta, lời ước thệ sẽ không còn hiệu lực.

Hai người nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau.

Phong Quá Đình nói:

- Nếu như ta nói ra được tên nàng thì sao?

Lần đầu tiên Nguyệt Linh lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu dịu dàng nói:

- Thì ta sẽ gả cho Đình ca, một lòng một dạ yêu chàng, sanh con đẻ cái cho chàng, vĩnh viễn không bao giờ nói lời hối hận.

Long Ưng thở dài:

- Nhất định Đình ca sẽ không để công chúa thất vọng.

Hắn lại bước tới kề tai Phong Quá Đình, nói:

- Canh giờ sinh của nàng là tiểu đệ đoán đại đấy, vậy mà nói ra là đúng phóc, có thể thấy trong cõi u minh, đều có Mi Nguyệt phù hộ cho huynh, cho nên nhất định huynh có thể nói ra được tên nàng.

Phong Quá Đình ngơ ngác, nói:

- Tiểu tử này!

Nguyệt Linh ngẩng đầu lên, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vốn có, nói:

- Thống soái lại đang nói chuyện gì mà không dám nói to lên vậy?

Long Ưng cười hì hì nói:

- Ta nói với Đình Ca, công chúa chịu lập tức chứng thực là huynh ấy đoán đúng, cho thấy công chúa đã không kìm chế được tình cảm của mình đối với huynh ấy, cho nên không muốn Đình ca bị giày vò một cách vô nghĩa bởi ý nghĩ không biết mình đoán sai hay đoán đúng. Hừm! Tựa như chúng ta đã biết trước có thể phòng thủ Phong Thành, biết chắc rốt cuộc sẽ có một ngày có thể giết chết Tông Mật Trí, công chúa cũng sẽ gả cho Đình ca vậy!

Nguyệt Linh liếc Phong Quá Đình bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi nhìn Long Ưng, nói:

- Thống soái cho rằng lời nguyền kết hôn chỉ giày vò một mình Đình ca sao? Ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng, ta đã hiểu được, chàng là nỗi nghiệt oan từ kiếp trước, kiếp này đòi ta trả nợ. Về mặt này ta có năng lực đặc biệt, nhưng cho dù ta thỉnh thần hỏi quỷ, quỷ thần đều im lặng không đáp. Rốt cuộc là sức mạnh nào trói buộc họ? Hoặc là trói buộc ta?

Hai người cảm thấy da đầu tê rần.

Nguyệt Linh thuận miệng nói vài câu, suy đoán tình huống của bản thân, mà lọt vào tai bọn hắn, lại có một ý nghĩa sâu sắc khác.

Nguyệt Linh lại nói:

- Ta chịu thẳng thắn chứng thực suy đoán của Đình ca, là muốn biểu hiện thành ý đối với các vị, hy vọng có thể bắt tay hợp tác, khiến cho Tông Mật Trí sẽ bị tiêu diệt cả linh hồn và thể xác. Thống soái làm gì trên người Tông Mật Trí, mà khiến tà linh của hắn cũng phải sợ hãi?

Long Ưng ngẩng đầu nhìn trời, nói:

- Mưa đã tạnh rồi! Trong vòng hai canh giờ quân địch sẽ tấn công toàn diện.

Rồi hắn nhìn Nguyệt Linh, nói:

- Ta liều mạng bị thương, nhằm đưa hai luồng kình khí kỳ dị vào trong kinh mạch của Tông Mật Trí, hai luồng khí này dựa vào nhau cùng tồn tại, chúng giống như ma quỷ, biết tránh phép thuật của Tông Mật Trí, chân khí thông thường không thể hóa giải được chúng, đành để chúng hành hạ như có giòi đục trong xương. Chỉ cần dựa vào hai luồng khí này, cho dù Tông Mật Trí có trốn xa ngàn dặm, ta vẫn có thể cảm ứng được hắn.

Nguyệt Linh nói:

- Hắn sẽ không chạy trốn xa ngàn dặm đâu, chỉ có quay lại nơi hắn sinh ra, sức mạnh của hắn mới đạt tới mức cao nhất.

Đôi mắt đẹp của nàng lại chăm chú nhìn hắn, nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Long Ưng nói:

- Công chúa từng nghe qua “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp” chưa?

Nguyệt Linh lộ vẻ xúc động, nói:

- Chẳng lẽ ngươi đã luyện thành Chủng Ma Đại Pháp mà chưa từng có ai luyện thành ư?

Phong Quá Đình kinh ngạc:

- Công chúa nghe về nó cũng không lạ, nhưng sao lại hiểu rõ đến như vậy?

Nguyệt Linh nói với vẻ thật quyến rũ:

- Nguyệt Linh là người hỏi mà!

Long Ưng nói:

- Không phải là không có người luyện thành, ta chỉ là người thứ hai luyện thành Chủng Ma Đại Pháp. Ta từng quay về từ cõi chết, từ đó về sau có được sức mạnh thông linh, cũng không coi tà linh phụ thể của Tông Mật Trí là cái thá gì cả. Bắt đầu từ hôm nay của thời hạn ba tháng, xin công chúa ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, cho đến lúc gả cho Đình ca. Công chúa nói đúng, đây là nhân duyên từ kiếp trước, công chúa không thể kháng cự được đâu. Không có việc gì là trùng hợp cả, mà tất cả mọi sự đều được trời già an bài cả rồi.

Nguyệt Linh tỏ vẻ khó hiểu, nói:

- Các vị muốn đuổi giết Tông Mật Trí, đương nhiên ta sẽ đi theo.

Long Ưng nói:

- Chuyện gì cũng có cấp bách và thong thả, nặng và nhẹ, trước hết chúng tôi muốn giết Khâm Một Thần Nhật từ Thổ Phiên tới, nhân tiện đối phó với bọn buôn người, nếu không, sẽ còn không biết bao nhiêu phụ nữ tộc Bạch gặp nạn.

Nguyệt Linh gật đầu nói:

- Đây là việc ta nên làm mà, các vị cứ yên tâm.

Hai người biết nàng sẽ không cự tuyệt, bởi vì những người được cứu vớt, là tộc nhân kiếp trước của Nguyệt Linh.

Long Ưng đứng dậy nói:

- Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải nhanh về tiền tuyến, đối phó với sự tấn công của quân địch.

Mặt trời ló dạng ở phía đông, ánh nắng rực rỡ.

Nguyệt Linh xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói:

- Ta luôn quan sát quân địch từ chỗ này, nhìn thấy bọn chúng từ một đội hùng binh biến thành một đoàn quân mỏi mệt và bị tổn thất, tinh thần xuống thấp, bây giờ chỉ cần các vị ra sức đánh bại chúng một lần nữa, uy tín của Tông Mật Trí sẽ sẽ không còn, liên quân của quân địch chẳng những nhân tâm ly tán, mà còn có thể bị chia năm xẻ bảy. Người thắng lợi cuối cùng sẽ là chúng ta. Chúc Ưng gia và Đình ca vừa xuất quân đã thắng trận.

Long Ưng chấn động, nói:

- Cuối cùng công chúa cũng chịu gọi tên ta rồi!

Nguyệt Linh hơi nhún vai, nói:

- Đối với ta, Ưng gia chỉ là ngoại hiệu, không tính là tên. Nhưng ngươi thích nghĩ như thế nào thì tùy, ta không xen vào!

Long Ưng biết nàng trêu mình, tức giận cùng Phong Quá Đình xuống núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK