Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Ưng lúng túng:

- Ngay cả Quốc lão cũng tới trêu chọc ta.

Trương Giản Chi nói:

- Người này chẳng những võ công cao cường, mà còn là một nhà quân sự ngông cuồng. Người khác xem sinh hoạt trong quân đội là khổ sai, hắn lại vui vẻ chịu đựng. Đặc biệt là hắn từng giữ chức vụ dưới trướng Hắc Xỉ Thường Chi và Lâu Sư Đức - đại tướng ở biên cương, có hiểu biết rất sâu sắc về ngoại tộc. Để hắn đến phối hợp với ba đại cao thủ các vị, coi như là hổ thêm cánh.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Về phần tất cả lương hướng, trang bị, luyện binh, có thể giao hết cho người này, hắn sẽ làm ổn thỏa.

Long Ưng mừng rỡ:

- Vậy thì được cứu rồi. Thánh thượng đã đáp ứng ta, sẽ hậu đãi đơn vị binh lính bí mật này, để tướng sĩ quên mình phục vụ. Theo ta thấy, có thể thăng một cấp cho Quách Nguyên Chấn, từ phó tướng thành tướng quân.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Phương diện này để lão phu và Thánh thượng cân nhắc.

Phong Quá Đình vui vẻ:

- Rốt cuộc Quốc lão chịu thỏa hiệp rồi.

Địch Nhân Kiệt liếc nhìn Trương Giản Chi, thở dài:

- Thánh thượng chịu làm đến nơi đến chốn, đương nhiên lão phu phụ họa khích lệ. Nhưng nếu vẫn để tên tặc tử Võ Thừa Tự khống chế Binh Bộ trong tay, rất bất lợi đối với địa vị của các ngươi. Nếu đổi lại là do Giản Chi chỉ huy thì lại là chuyện khác.

Trương Giản Chi chấn động:

- Quốc lão!

Tất cả mọi người hiểu, người mà Địch Nhân Kiệt muốn tiến cử làm Tể tướng, là Trương Giản Chi.

Địch Nhân Kiệt nhìn Trương Giản Chi, thở dài:

- Nếu có người thứ hai thích hợp như ngươi, ta tuyệt đối sẽ không đề cử ngươi, bởi vì khi rỗi rảnh, ai đánh cờ cùng ta, để ta có thể thể hiện chút uy phong trên bàn cờ?

Vạn Nhận Vũ nhẹ nhàng nói:

- Ván cờ ngày hôm qua, hình như Quốc lão thua mà?

Mọi người cười ồ.

Trương Giản Chi ngưng cười, chua xót nói:

- Lúc này thật sự không nên cười.

Đột nhiên Địch Nhân Kiệt nói:

- Đại tướng nên vui mừng vì chúng tôi vẫn có thể cười được. Người chết đã chết rồi, chúng ta phải tích cực và lạc quan đối mặt với những tai họa sắp xảy ra. Vì đại tướng và tất cả những người đã chết đòi lại nợ máu. Long tiểu huynh, ngươi có định mạnh tay mà làm không?

Long Ưng đáp:

- Còn có lựa chọn khác sao?

Địch Nhân Kiệt nâng chén nói:

- Mọi người cạn chén!

Năm người ồn ào đối ẩm.

Địch Nhân Kiệt đứng lên, mọi người thấy vậy hoảng sợ, cũng đứng dậy theo.

Địch Nhân Kiệt nói:

- Ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Phải lập tức vào cung yết kiến Thánh thượng, phải chuẩn bị ứng phó với tất cả những biến đổi xảy ra trong tương lai, việc này phải nhanh chóng chứ không được chậm trễ.

Bốn người đồng thanh đáp lại.

Ánh mắt Địch Nhân Kiệt rơi vào người Long Ưng, nói:

- Nha đầu Ngẫu Tiên kia bỗng nhiên lại hồi phục bình thường, mới sáng ra đã đi ra ngoài. Thật không hiểu giữa các ngươi xảy ra chuyện gì?

Long Ưng cười khổ:

- Lần này ngay cả ta cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì cả.

Địch Nhân Kiệt không nhịn được bật cười, lắc đầu nói:

- Ba người các ngươi ngồi xuống, ăn một chút gì đi, Giản Chi theo ta đến hoàng cung.

Sau khi Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi đi, ba người gọi vài món, bắt đầu ăn uống. Long Ưng nhân tiện nói ra chuyện Tống Ngôn Chí hẹn gặp mặt hắn.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta bây giờ đầy bụng oan khuất không có chỗ phát tiết, tốt nhất là sống mái một trận, đánh đến trời đất mờ mịt luôn.

Phong Quá Đình nói:

- Khó có dịp ba chúng ta tụ tập một chỗ, sao không tìm chuyện gì làm cho giãn gân giãn cốt?

Long Ưng nói:

- Trước khi gặp Tống Ngôn Chí, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, chuyện nhỏ không nhịn được sẽ hỏng mưu kế lớn.

Hai người gật đầu đồng ý.

Phong Quá Đình hỏi Long Ưng:

- Ưng gia có nơi nào để đi?

Long Ưng cười bí hiểm, nói:

- Hiện tại không thể nói ra, nói ra là mất hiệu nghiệm. Hắc! Ta có chỗ để đi rồi!

Vạn Nhận Vũ mỉm cười:

- Có chuyện gì mà thần thần bí bí? Bất quá là đi tìm mỹ nữ chứ gì! Công tử, chúng ta thức thời một chút.

Phong Quá Đình nói:

- Đừng cười hắn! Không thừa cơ hưởng thụ, sắp tới sống đời chinh chiến, ngươi thấy dễ chịu lắm sao?

Trong tai Long Ưng, như vang lên tiếng hò reo chém giết của thiên quân vạn mã...

Long Ưng trở lại Cam Thang Viện, nói với ba nàng:

- Mau thay thường phục, để ta dẫn ba nàng xuất cung du ngoạn.

Các nàng cũng đã rất lâu rồi không rời khỏi hoàng thành, nghe vậy rất vui vẻ, trở về phòng mình vội vàng thay y phục, theo Long Ưng ra cửa Cam Thang Viện, xe ngựa đã đợi sẵn ở đó. Lệnh Vũ và ba mươi ngự vệ được tuyển chọn, hầu hết mặc y phục thường dân, dắt ngựa chờ đợi. Cảnh tượng đó khiến ba nàng vừa mừng vừa sợ, không ngờ xuất cung lại kinh động đến nhiều người như vậy.

Long Ưng cùng ba nàng lên xe ngựa, Lệnh Vũ ra lệnh một tiếng, toàn thể ngự vệ lên ngựa, bảo vệ phía trước và phía sau xe ngựa, chạy về hướng cửa lầu quan sát.

Trong xe, đám Nhân Nhã giành nhau ngồi gần cửa sổ xe, ríu ra ríu rít chỉ trỏ ra ngoài cửa sổ tán gẫu, vô cùng vui vẻ. Long Ưng ngồi bên cạnh Nhân Nhã, đôi má bị ba nàng hôn không biết mấy chục lần, xe mới tới bến tàu ngoài cung Thượng Dương.

Hơn mười chiếc thuyền nhẹ đậu ở bến tàu, Long Ưng đỡ ba nàng lên thuyền, rồi cũng leo lên, đích thân chèo thuyền, dưới sự bảo vệ của mười lăm chiếc thuyền nhỏ của bọn Lệnh Vũ, bắt đầu cuộc du ngoạn từ con sông.

Gió sông từ từ thổi tới, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn của các nàng, luôn tay chỉ trỏ xung quanh trò chuyện vui vẻ, trong lòng Long Ưng dâng lên cảm giác hài lòng. Đối với hắn, có thể làm phụ nữ mình yêu mến được vui vẻ, mới là thành tựu tốt nhất. Vì các nàng, dù phải hy sinh điều gì, hắn cũng không do dự.

Ánh mặt trời dần ngả về tây, phủ lên tòa thành to lớn một lớp áo vàng lộng lẫy. Ánh nắng bị cây cối, nhà cửa hai bên bờ chặn lại, thuyền vừa vào chỗ âm u, thoáng chốc lại ra một khúc sông đầy ánh mặt trời rực rỡ, tình huống hết vào chỗ tối, lại ra ngoài sáng, rồi lại vào chỗ tối liên tục như thế, tạo nên một nhịp điệu rung động lòng người, khiến lòng người cùng đất trời giao cảm. Tầm mắt dõi theo cảnh vật không ngừng thay đổi hai bên bờ, vừa qua một khúc sông chật hẹp lại tới một nơi rộng rãi bao la, khiến mắt người luôn thu nhận những ấn tượng tươi mới.

Nhân Nhã chỉ vào một ngôi chùa to lớn sau mấy hàng liễu rũ, reo lên:

- Kia là chùa gì vậy?

Lệ Lệ hí hửng kêu lên:

- Phu quân à! Bọn thiếp muốn tới đó thắp hương cầu phúc!

Long Ưng nhìn Lệnh Vũ ra hiệu, Lệnh Vũ đưa hai ngón tay vào miệng, huýt gió. Thuyền lập tức đậu một bên, để Long Ưng lần lượt bế từng người trong ba nàng vào bờ, cho ba nàng vào chùa thắp hương.

Sau gần nửa canh giờ, bọn hắn quay lại thuyền, tiếp tục chuyến du ngoạn. Đi một vòng, cuối cùng bọn Long Ưng quay lại cung Thượng Dương. Sau khi đi xe ngựa trở về cung Thượng Dương, Long Ưng mặc y phục dạ hành phủ bên ngoài áo bào, cầm Phi Thiên Thần Độn – công cụ trộm đêm, giấu trong ống tay áo, trước ngực giấu mặt nạ xấu xí, hôn tạm biệt từng người trong ba nàng, nói cho các nàng biết ngày mai hắn trở về, rồi rời cung.

...

Ngoài am ni cô, Long Ưng gỡ mặt nạ. Đã sắp hoàng hôn, hắn hít sâu một hơi, trấn tĩnh tinh thần, đi vào am ni cô. Thấy một ni cô tuổi chừng năm mươi, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, hắn chắp tay trước ngực, nói:

- Sư cô xưng hô thế nào?

Ni cô chắp tay trước ngực chào lại hắn:

- Bần ni là Trừng Ý, là trụ trì nơi này.

Long Ưng cung kính:

- Phật pháp vô biên, vãn bối là Long Ưng.

Ni cô lộ vẻ tươi cười hiếm thấy, nói:

- Mời thí chủ theo bần ni.

Long Ưng từ sau phật đường đi vào nội đường, phía sau nội đường là khu rừng thanh tịnh, ni cô Trừng Ý chỉ vào một căn nhà nhỏ ở giữa khu rừng, nói:

- Đoan Mộc tiểu thư đang chờ thí chủ sau tịnh xá. Tiểu thư nói hôm nay chắc chắn thí chủ sẽ đến.

Trước khi vào am ni cô, Long Ưng đã cảm ứng được sự hiện diện của người mình yêu. Trên thực tế lúc ở tửu lâu Đổng gia, hắn từng cảm ứng được mối liên hệ tinh tế với nàng, có lẽ đó là do giữa Ma Chủng và Tiên Thai, có một sự liên kết như thần giao cách cảm, tâm ý tương thông.

Ni cô Trừng Ý nói xong, quay lưng đi. Long Ưng lòng tràn đầy vui mừng đi vào biệt viện. Đoan Mộc Lăng ngồi trong một góc phòng nhỏ, vẻ mặt thư thái như mặt nước phẳng lặng. Khi thấy hắn, nàng ngây người nhìn Long Ưng trong chốc lát, khóe môi chỉ lộ ra một tia vui vẻ mà phải chú ý lắm mới phát hiện ra. Nàng dịu dàng nói:

- Chúc mừng ma công của Long huynh tiến bộ vượt bậc. Tiểu nữ vừa ngồi xuống chưa đến một phút, Long huynh đã tới rồi. Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?

Không biết có lầm không, lần này gặp mặt Tiên tử, hắn cảm thấy có sự khác biệt, khoảng cách dường như giảm bớt. Long Ưng đi tới ngồi bên cạnh nàng, ngồi xuống nói:

- Tiên tử từng xem qua Vô Thượng Trí Kinh, có thể từ trong đó tìm được phương pháp phá Ma Chủng sao?

Đoan Mộc Lăng thản nhiên:

- Trí Kinh có thể khiến người ta có sự hiểu biết sâu sắc hơn đối với Ma Chủng và Tiên Thai, nhưng đừng hòng có thể tìm được phương pháp phá Ma Chủng hoặc Tiên Thai. Dù là Ma Chủng hay Tiên Thai, đều là điều kỳ lạ huyền diệu khó giải thích. Chỉ có Tiên Thai và Ma Chủng có thể uy hiếp lẫn nhau, đó là đạo lý của trời đất.

Long Ưng nhìn nàng, thưởng thức hình dáng tuyệt mỹ đến mức làm người ta tiêu hồn của nàng, cười nói:

- Rốt cuộc ta đã hiểu vì sao Pháp Minh không khôn ngoan như thế, lại đi cưỡng đoạt Trí Kinh. Trí Kinh cũng không phải là Bất Tử Ấn Pháp, dù đoạt được, cũng không có lợi gì cho Bất Toái Kim Cương của hắn, lại đắc tội với toàn bộ đạo môn, mà cho tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa thể bình phục vì chịu một chưởng của Đan Thanh Tử. Cho nên mục đích mà hắn nhắm tới, là Tiên Tử, người mà tiểu đệ vô cùng ngưỡng mộ và tôn kính.

Đoan Mộc Lăng không vì lời lẽ hắn thay đổi mà đổi sắc, hỏi:

- Gần đây ngươi giao thủ với Pháp Minh sao?

Nàng nhìn hắn, đôi mắt tiên nữ sâu thẳm mà sáng ngời.

Long Ưng đón ánh mắt nàng, đôi mắt chớp ngời một cách ma mị, ung dung kể lại tình huống ngày hôm qua, rồi phân tích:

- Cuối cùng Pháp Minh từ trên bờ tập kích ta, là toàn lực ra tay, cộng thêm việc trước đó hắn từng đuổi tận cùng không buông tha ta, lúc chặn ta lại, càng lộ ra sơ hở, bị ta phát hiện kịp thời, đã cùng ta giao đấu mấy chiêu. Ta có thể khẳng định, hắn bị nội thương nghiêm trọng, hiện giờ có nhiều khả năng vẫn ở một ngôi chùa nào đó ở Thần Đô dưỡng thương. Cho nên, muốn trộm đồ, tối nay là thời cơ thuận lợi nhất. Hắc! Cái tên nụ cười ẩn giấu gươm đao ấy bị thương rất nặng, có bò cũng không bò về nổi Tịnh Niệm Thiền Viện, làm gì còn hơi sức mà vượt tường thành? Về phần sư phụ Tam Chân Diệu Tử của Thái Bình Công Chúa, chỉ sợ còn đang nghĩ cách hóa giải ma khí tiểu đệ học được từ Tiên tử, “tạm gửi” lên người nàng ta, không giống như Tiên Tử quá yêu thích tiểu đệ, chịu giữ lại ma khí trong thân thể thần tiên lâu như vậy. Hắc!

Đoan Mộc Lăng tức giận:

- Đứng đắn được một lúc, lại bắt đầu nói chuyện điên khùng rồi đây!

Long Ưng chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp, hoàn hảo không chút khuyết điểm của nàng, kinh ngạc nói:

- Vì sao lần này Tiên Tử không đỏ mặt?

Đoan Mộc Lăng có vẻ hơi lưu luyến, quay đi chỗ khác không nhìn hắn, mỉm cười:

- Bởi vì tiểu nữ đã thành công phong bế được ma khí tác oai tác quái của ngươi, từ nay về sau, ngươi đừng hòng dễ dàng hạ thủ đối với ta.

Long Ưng cười hì hì:

- Chuyện đời há có thể như lòng người mong muốn? Trò chơi ma – tiên giữa chúng ta vẫn đang tiếp diễn, hắc! Hiện giờ Tiên Tử hoàn toàn không để ý đến việc ta luôn miệng gọi Tiên Tử này, Tiên Tử nọ, đây có thể xem là sự tiến triển tốt đẹp giữa ta và Tiên Tử sao?

Đoan Mộc Lăng nhún vai, động tác tự nhiên đẹp mắt, ngước nhìn những tia nắng chiều còn rớt lại trên khu rừng bên ngoài biệt viện, thản nhiên nói:

- Ngươi gọi ta là Tiên Tử, xem như tôn trọng tiểu nữ này! Còn tự xưng là gì, để sau này tính cũng không muộn.

Long Ưng trong lòng không chịu nổi, hỏi một cách chật vật:

- Có...có thể tự xưng là gì nào?

Đoan Mộc Lăng sẵng giọng:

- Rốt cuộc ngươi đến bàn kế hoạch lấy lại Vô Thượng Trí Kinh, hay là đến trêu ghẹo ta?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK