Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Võ Chiếu cười cười rồi nói thật thoải mái:

- Có công công giải buồn cho trẫm, thời gian trôi qua rất nhanh.

Thượng Quan Uyển Nhi được Bàn công công trêu thì đỏ mặt, thẹn thùng khi thấy Long Ưng cởi bỏ trang phục võ sĩ.

Long Ưng nhìn Võ Chiếu rồi lại nhìn Bàn công công rồi hiểu ra. Bọn họ đối đầu với nhau vì chuyện Thánh môn, cho tới khi Bàn công công tới phía Nam đưa Long Ưng về, quan hệ của cả hai vẫn rất gay gắt. Có điều tình thế nhanh chóng phát triển, Long Ưng ở giữa hai người phát sinh tác dụng kỳ diệu làm dịu bớt sự đối chọi giữa họ.

Hiện tại cả hai người cùng có một mục tiêu chung đó là qua Long Ưng thảo phạt ngoại tộc, không như nước với lửa nữa. Sau khi ầm ĩ, tất cả mọi người đều hết nóng lại thích thú với cảnh tượng tinh tế mới xuất hiện. Từ đó có thể tưởng tượng được cảnh trước kia bọn họ nương tựa nhau mà sống trong hoàng cung.

Đến khi Long Ưng cởi hết áo để lộ thân trên ửng đỏ, Võ Chiếu khen ngợi:

- Mỗi một cái cơ bắp đều ẩn chứa nội kình thế kia thảo nào mà có lực bùng nổ kinh người đến vậy.

Lần đầu tiên Long Ưng ở trần đứng cho phụ nữ bình luận nên cũng đỏ mặt, nói sang chuyện khác:

- Khởi bẩm Thánh thượng, đêm qua tiểu dân phụng chỉ tới thám thính lầu Bát Phương nhưng không có được tin tức nào mới chỉ thấy Lương vương và Ngụy vương lần lượt tới đó chừng nửa canh giờ rồi mới đi.

Vừa nói hắn vừa chớp chớp mắt nhìn Võ Chiếu.

Võ Chiếu hơi kinh ngạc, không biết có phải không quen người khác nháy mắt ra hiệu hay là đối với chuyện Long Ưng nói phụng ý chỉ của mình mà không được như ý.

Quả nhiên, Bàn công công là người tinh mắt nên cố tình đưa quần áo cho Thượng Quan Uyển Nhi để phân tán sự chú ý của nàng không cho nàng thấy sắc mặt của Võ Chiếu, đồng thời cũng nói:

- Chẳng trách mà công công chờ ở viện Cam Thang tới tận canh ba mới thấy ngươi trở về. Hỏi ngươi, ngươi lại không chịu nói đi đâu.

Võ Chiếu hiểu ra trừng mắt nhìn hắn.

Thượng Quan Uyển Nhi lập tức nhanh chóng dốc lòng hầu hạ hắn thay bộ quần áo cổ quái lai giữa dân phục và quan phục.

Võ Chiếu nhìn thấy vậy thì cười ha hả.

Bàn công công an ủi:

- Đúng là kiểu dáng quái dị. Đây là trang phục thái y, nếu theo quy luật thì ngươi còn phải đeo một cái hồ lô đựng thuốc ở bên hông. Nhưng cứ yên tâm, bộ quần áo này chỉ cần được mặc một lần thì sau này ngươi thích mặc cái gì cứ mặc, chỉ trừ không phải quân phục là được. Ha ha.

Thượng Quan Uyển Nhi đội lại cái mũ tròn màu lam lên đầu che búi tóc của hắn lại.

Võ Chiếu cố nén cười, nói:

- Long tiên sinh quay hai vòng cho trẫm xem nào.

Long Ưng cầm cái mặt nạ xấu xí đội lên thật nhanh. Khi hắn quay lại phía ba người thì đã biến thành một người khác với nét mặt hết sức sống động, hai mắt sâu thăm thẳm có một chút gì đó khiến cho người ta tin tưởng. Tiếp theo hắn xoay người bước mấy bước rồi sử dụng tiếng Đột Quyết nói chuyện, lại quay người đi tới trước mặt cả ba người nói thật ngang nhiên:

- Bổn nhân là thần y. Hắc! Còn có ai dám xưng là thần y?

Cả ba bị hắn làm cho cười đau bụng. Bầu không khí trở nên hết sức thoải mái.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy có thể nói chuyện liền lên tiếng:

- Ngài tên là Vương Đình Kinh. Đừng có nhìn Uyển Nhi, đó là do Bàn công công sửa cho. Công công nói nó xuất phát từ Hoàng Đình Kinh, nghe giống với tên của đại phu hơn.

Bàn công công nói:

- Đối với người Hề, ngươi cứ bảo chuyện gì cũng không rõ.

Võ Chiếu nói:

- Trẫm sẽ gửi thư cho Hề vương nói rõ lai lịch của ngươi, tư cách, kinh nghiệm, đồng thời cũng nói ngươi có thể trị quái bệnh của con y.

Thượng Quan Uyển Nhi nói:

- Uyển Nhi sẽ đưa cho Long tiên sinh một bản sao để cho ngài ghi nhớ nội dung.

Võ Chiếu nói:

- Đối với chuyến đi này, Long tiên sinh nắm chắc được bao nhiêu?

Gương mặt xấu của Long Ưng trở nên hết sức kiên quyết:

- Cho dù tình huống không có sự tiến triển thì trong vòng một năm, bản thái y nhất định lấy đầu Lý Tận Trung và Tôn Vạn Vinh về gặp Thánh thượng để hiến tế vong hồn trong cốc Hạp Thạch.

Võ Chiếu thản nhiên hỏi:

- Ngươi có biết bọn họ là hạng người nào không?

Long Ưng nói:

- Bọn họ đều là chiến tướng hiếm có trên chiến trường.

Võ Chiếu cảm thấy khó hiểu:

- Nếu vậy thì khanh gia dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?

Long Ưng đóng giả thân phận thái y, nói hết sức bình tĩnh:

- Cái này gọi là ta biết địch mà địch không biết ta. Nếu luận về thực lực thì Khiết Đan cùng với nước Hề vẫn thua xa chúng ta, ưu thế duy nhất là chúng chiếm địa lợi nhân hòa nhưng vi thần sẽ làm cho chúng hiểu được rằng không phải chỉ có vậy.

Võ Chiếu nói:

- Trước kia chúng ta gặp phải sai lầm gì mà thất bại liên tục. Thậm chí quân địch còn xuôi Nam tấn công. Cho dù không có địa lợi thì tại sao chúng ta vẫn rơi vào thế yếu?

Long Ưng nói thật thản nhiên:

- Thánh thượng muốn nghe lời nói thật hay nói giả?

Võ Chiếu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi rồi sau đó nhìn Bàn công công. Bà ta còn chưa lên tiếng, Bàn công công đã nói:

- Uyển Nhi theo công công.

Lão đang định bước đi thì Võ Chiếu lên tiếng:

- Uyển Nhi tạm lánh một chút, công công cứ ở lại.

Thượng Quan Uyển Nhi quỳ xuống dập đầu rồi đi ra.

Võ Chiếu nhìn Long Ưng rồi nói:

- Cứ thoải mái nói đi.

Long Ưng nói:

- Thua ở cốc Hạp Thạch chủ yếu là do chủ soái thất sách bị kẻ địch lấy ít thắng nhiều. Trong lần chiến thủ ở tây của cốc, thua ở chỗ chủ tướng trúng kế quân địch nên khinh địch khiến cho toàn quân bị diệt. Trận chiến thủ ở Đông của cốc thì đại tướng Vương Hiếu Kiệt lại giẫm vào vết xe đổ, cuối cùng phải chết nguyên nhân chính cũng là do tổng quản hậu quân Hồng Huy lâm trận lùi lại khiến cho Vương Hiếu Kiệt đơn độc.

Võ Chiếu kinh ngạc nói:

- Hóa ra khanh gia còn rõ tình huống lúc đó còn hơn cả trẫm.

Bàn công công trầm giọng:

- Bởi vì không một ai dám nói thật với Thánh thượng.

Võ Chiếu thở dài:

- Đó là hai lần thảm bại ở cốc Hạp Thạch. Còn gì nữa không?

Long Ưng nói:

- Chiến tranh căn cứ vào cuối cùng bên nào thắng. Trận chiến ở tây và đông của cốc Thạch Hạp, cả hai lần quân ta bị chết hết, nhưng nếu có thể rút ra bài học, chọn cách thức lấn chiếm từ từ thì người Khiết Đan vẫn không thể đánh lại chúng ta. Nhưng khi An vương trấn thủ Ngư Dương nghe thấy toàn quân Vương Hiếu Kiệt chết sạch lại sợ không dám tiến quân, để cho Tôn Vạn Vinh có thời gian thoải mái chỉnh lại quân rồi xuôi nam tấn công U châu, lấy công làm thủ. Khí thế của chúng ta bị y hoàn toàn lấn át, không có cơ hội sửa sai.

An vương chính là Võ Du Nghi, người họ võ. Y được Võ Chiếu phong làm Hữu Vũ Uy Vệ đại tướng quân, Hành quân đại tổng quản, là thống soái tối cao nhất trong lần chinh phạt Khiết Đan.

Gương mặt của Võ Chiếu tái nhợt, không biết là do bà ta không chịu nổi cái trách nhiệm cuối cùng hay không chịu nổi mấy lời nói của hắn.

Long Ưng và Bàn công công đều biết rõ vấn đề lớn nhất của bà ta đó là phải cố gắng sắp xếp cho người họ Võ vào trong quân đồng thời nắm toàn bộ những chức quan quan trọng, mục đích là để họ có được quân công, nắm lấy binh quyền nhưng cái sai đó là không có một ai trong số người họ Võ là có tiếng nói trên chiến trường.

Bàn công công nói:

- Thánh thượng có còn nhớ không? Sau Võ Du Nghi, thánh thượng lại lệnh cho Hữu Kim ngô vệ đại tướng quân Võ Ý Tông làm thần binh đạo hành quân đại tổng quản, dẫn hai mươi vạn quân tấn công Khiết Đan nhưng nào ngờ Võ Ý Tông dẫn quân tới Triệu Châu biết Khiết Đan có mấy ngàn kỵ binh tới xâm phạm, lại không đánh mà đi về Tương châu, vất bỏ rất nhiều quân tư khiến cho Khiết Đan đoạt được Triệu Châu dễ dàng. Vì vậy mà mặc dù Lương vương cố gắng đưa cánh quân của Ưng gia về dưới sự chỉ huy của mình thì Thánh thượng cũng phải từ chối, nếu không chúng ta lại mắc phải sai lầm.

Long Ưng thầm mắng Võ Tam Tư, cái tên này chẳng những không trả ơn mình đề cử mà còn sợ mình đoạt mất công lao. Bàn công công cố tình nói tới là muốn cho Võ Chiếu quyết định thật nhanh. Nếu không với thân phận quốc khách của Long Ưng, chỉ cần mặc kệ thì Võ Chiếu cũng chẳng có cách nào khác.

Võ Chiếu nói:

- Cái chuyện này chưa tới phiên hắn nói chuyện.

Bà ta lại nói:

- Long Ưng!

- Có tiểu dân!

Võ Chiếu nói:

- Tướng ở xa không chịu quân lệnh. Nhưng lần này ngươi xuất chinh vì trẫm, giống như trẫm tự thân tới chiến trường, ta sẽ chính thức ban một mật chiếu. Nếu như có bất cứ kẻ nào không nghe theo lệnh của ngươi, bao gồm của Lương vương thì cứ chém kẻ đó cho trẫm.

Bàn công công vỗ tay:

- Hay quá! Kẻ địch thất bại mà không hiểu vì sao, cũng mãi mãi không biết mình phải đối đầu với cái gì.

Quan coi cửa vào báo:

- Nữ thị vệ trưởng Thái Á của nước Hề tới cầu kiến.

Tới lúc này, Long Ưng mới biết Thái Á nhìn thấy mình tới đây.

Bên ngoài hiên của Hoàng thành.

Sau khi nghe Long Ưng miêu tả việc nói chuyện không hề e ngại với Võ Chiếu, Địch Nhân Kiệt vê chòm râu dài mà cười nói:

- Thật sảng khoái.

Trong phòng chỉ có Địch Nhân Kiệt, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình và Long Ưng. Trương Giản Chi có việc nên không thể tới. Long Ưng hỏi:

- Võ Du Nghi và Võ Ý Tông còn làm chủ phương Bắc?

Địch Nhân Kiệt thở dài:

- Đúng vậy. Võ Du Nghi còn tốt một chút mặc dù tất cả dựa vào mối quan hệ với Thánh thượng mà dẫn quân xuất chinh, bản thân mình dốt đặc cán mai về chuyện quân sự, lại muốn lập công nên khinh suất nôn nóng khiến cho quân tiên phong gần như chết hết trong cốc Hạp Thạch. Có điều y vẫn không thể bằng được sự hung tàn độc ác của Võ Ý Tông. Người này thấp bé, tướng mạo ghê gớm, không có đức cũng chẳng có tài chỉ vì Thánh thượng là cô của y nên từng bước được thăng chức.

Vạn Nhận Vũ lên tiếng:

- Vì cầu mục đích, Võ Chiếu bất chấp thủ đoạn bố trí người của họ Võ gây hại cho đất nước. Cái cảnh này bao giờ mới thôi.

Phong Quá Đình nói thật thản nhiên:

- Bắt đầu từ chúng ta và Ưng gia.

Long Ưng nói:

- Võ Ý Tông có việc ác nào?

Địch Nhân Kiệt nói:

- Chuyện ác của y nhiều không kể xiết. Nếu ngươi mà chém được y thì đúng là làm cho lòng người sảng khoái nhưng chắc chắn không qua được với Thánh thượng.

Lão lại nói:

- Thánh thượng hứa với lão phu điều tra vụ án Lưu Tư Lễ có liên quan trực tiếp tới người đó. Võ Thừa Tự thì ở phía sau đỡ lưng cho y, Lai Tuấn Thần chỉ là kẻ đồng lõa. Cái án này liên quan rất rộng, nói ra thì dài. Tương lai, nếu có cơ hội ta sẽ nói cho các ngươi biết.

Phong Quá Đình nói:

- Võ Tam Tư sẽ nhanh chóng nhận lấy binh quyền của họ còn chúng ta thì nhận binh quyền của Võ Tam Tư. Thật là thích.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Người của họ Võ làm cho biên cương rối loạn, người người oán trách. Trận chiến ở cốc Hạp Thạch là trận chiến nhục nhã nhất từ khi Đại đường khai quốc. Lần này Võ Chiếu mà không tỉnh lại thì không biết sẽ còn tới đâu?

Địch Nhân Kiệt nói:

- Đây cũng là nguyên nhân chính mà cho tới nay Thánh thượng vẫn không dám thay Lý Đán bằng Võ Thừa tự. Trận chiến cốc Hạp Thạch có ảnh hưởng sâu xa. Nó khiến cho binh lính mà chúng ta sử dụng được mang tiếng là hai mươi vạn nhưng thực tế chỉ tới một nửa. Hiện thời tướng lĩnh ở biên cương chỉ có Lâu Sư Đức đầy đủ kinh nghiệm nhất, lại biết dụng binh, nhưng không trấn thủ U châu. Binh Khiết Đan đã đánh tới dưới Thần Đô. Ôi! Hiện tại hy vọng của chúng ta chỉ biết ký thác vào ba người các ngươi và lão Quách.

Long Ưng quay sang hỏi Vạn, Phong:

- Tên kia đang ở đâu?

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình nhìn nhau cười khổ:

- Chúng ta bị y mê hoặc. Một người như vậy rất khó liên hệ với âm mưu quỷ kế. Vấn đề là tại sao huynh muội bọn họ lại bán mạng cho người Đột Quyết?

Địch Nhân Kiệt hỏi tình hình cụ thể rồi sau đó lên tiếng:

- Cũng có thể bọn họ bán mạng vì nước của mình.

Cả ba người trợn mắt nhìn lão.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK