Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Quá Đình cúi đầu nói:

- Nàng từng nhiều lần nói với ta, có một phương pháp bí mật có thể trong ba ngày chế ra một loại chất độc gọi là “Mộng Hương”, sau khi uống vào, thân thể sẽ tê cứng, không còn cảm giác, không còn trọng lượng, chỉ còn lại ý thức dần dần trở nên mơ hồ, trước khi trút hơi thở cuối cùng, không còn buồn đau lo lắng, như rơi vào mộng đẹp, vì vậy mà có tên Mộng Hương.

Hai người không nói nên lời.

Phong Quá Đình nói:

- Tộc trưởng thấy ta trở về, giao lại một phong di thư và ngọc châm của nàng cho ta. Trong di thư không ghi tên, không ký tên, chỉ có bốn chữ Hán “Hẹn lại kiếp sau”. Từ đó Ưng nhi đi theo ta.

Y đưa đầu ngón tay vuốt ve lông trên lưng Thần Ưng.

Long Ưng nhìn Phong Quá Đình, lại nhìn Ưng nhi trên vai y, quay sang nói với Vạn Nhận Vũ:

- Cuối cùng chúng ta đã biết rõ ràng câu chuyện thương tâm của công tử, Vạn gia thấy thế nào?

Vạn Nhận Vũ trầm ngâm một lát, lắc đầu nói:

- Đầu của ta trống rỗng, đối với chuyện này, ngươi thành thạo hơn ta.

Long Ưng nói:

- Mi Nguyệt là thầy mo thông linh, biết được những chuyện mà chúng ta không biết. Nàng có điểm giống Tịch Diêu, bởi vì có thể liên lạc được với linh hồn người chết, cho nên rất tin tưởng vào luân hồi chuyển thế, không như chúng ta chỉ đơn thuần là suy đoán và đánh giá, mơ mơ

hồ hồ.

Phong Quá Đình nói:

- Lý phải là như thế.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Nếu nàng là người thông linh, có khả năng tiên đoán sự việc, hẳn phải biết trước là công tử sẽ trở về, sao lại dùng cách tiêu cực như vậy, kết thúc cuộc sống của mình?

Long Ưng vỗ đùi nói:

- Đó không phải là điều mấu chốt, nguyên nhân là từ đầu nàng đã biết kiếp này không có duyên với công tử, chỉ có thể hẹn lại kiếp sau.

Hắn hỏi Phong Quá Đình:

- Huynh và nàng có sự đụng chạm thân thể không?

Phong Quá Đình đáp:

- Hoàn toàn không. Khi băng bó vết thương, đều do thị tỳ của nàng làm. Trên thực tế, nàng chưa bao giờ biểu lộ sự yêu thương đối với ta, trước sau luôn lãnh đạm, nhưng bao hàm vô hạn dịu dàng, quan tâm chu đáo. Về sau hồi tưởng lại, càng làm cho ta đứt đoạn ruột gan.

Long Ưng vui mừng:

- Vậy thì tốt rồi, nếu bây giờ chúng ta tới hỏi tộc trưởng của nàng, chắc chắn ông ta sẽ nói cho chúng ta biết, đối với nàng, bất cứ sự đụng chạm nào cũng là khinh nhờn thần linh, cho nên nàng chỉ có thể hẹn huynh kiếp sau. Nếu suy đoán của tiểu đệ chính xác, tất cả chuyện tự vận, đầu thai chuyển thế, tái sinh đều do một tay nàng sắp đặt, cho nên huynh chắc chắn sẽ dễ dàng tìm được nàng, cùng nàng tiếp tục duyên phận chưa dứt ở kiếp trước.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Tình huống thuận lợi nhất, là sau khi tự vận, nàng lập tức đầu thai thành một đứa bé đồng tộc trên thảo nguyên, như thế thì có đầu mối để lần ra, xem trong thời gian đó, có bao nhiêu bé gái ra đời. A! Nàng giao lại ngọc châm cho huynh, nói không chừng cũng giống như “nhật ký” của Lô Tuần, sau đó “tỉnh lại” giống như Tịch Diêu, biết mình là Lô Tuần đầu thai.

Long Ưng nói:

- Vạn gia nói rất đúng. Mẹ nó chứ, chúng ta lập tức suốt đêm không ngủ chạy tới Đại Lý đi, tìm các cô nương mười sáu tuổi trở xuống ở khắp các khu vực, cam đoan chuyện này sẽ trở nên đơn giản tới mức không thể tin được!

Đôi mắt Phong Quá Đình lóe lên sự khát khao cháy bỏng, hận không thể mọc cánh bay thẳng tới bình nguyên Nhĩ Tây.

Ba kỵ sĩ, một chim ưng, cả ngày lẫn đêm đi về phía khu Nhĩ Hải.

Bọn họ đi ngang qua phủ đô đốc Diêu Châu mà không ghé lại, chạy thẳng về phía mục tiêu. Phủ đốc đốc Diêu Châu không phải là cứ điểm quan trọng, thành cao hào sâu, không có sức phòng thủ kiên cường. Xa xa nhìn lại, chỉ là một tòa thành bằng đất, chỉ có lầu quan sát ở bốn góc thành, cao hơn ba trượng, xem như có chút thanh thế, nhìn vào kích thước, xem ra dân ở đó chưa tới nghìn hộ.

Phủ đô đốc Diêu Châu là căn cứ tiền tiêu ở xa nhất của triều Đại Chu ở khu Nhĩ Điền, được mở lại mấy năm gần đây sau khi Thổ Phiên lui binh, quân lực bạc nhược yếu kém, so với sự hùng mạnh của sáu Chiếu, chỉ để làm vì. Mà ngay cả binh lực hùng mạnh của Đại Chu đánh với người Ô Man thiện chiến, theo kinh nghiệm trong quá khứ, vẫn là mãnh hổ không địch nổi ruồi muỗi, thua nhiều thắng ít.

Khu Nhĩ Điền lại nhiều đầm lầy chướng khí, không cẩn thận xông vào nơi hiểm địa tràn ngập chướng khí, một đội quân có thể thương vong quá nửa, chinh phạt càng khó khăn.

Vân Nam còn gọi là Nam Trung, từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, người Sở phía nam đã có mưu tính đối với Nam Trung. Từ đó về sau, mỗi khi có chiến loạn, có rất nhiều người Hán chạy đến Nam Trung tránh loạn.

Họ và dân địa phương lấy nhau pha tạp, dần dần hình thành khu Nhĩ Điền đa chủng tộc và đa bộ lạc. Cái gọi là Ô Man và Bạch Man, chỉ là tên gọi để tạm thích ứng, cũng không phải là hai chủng tộc khác nhau.

Tình hình thực tế, đúng như Hoành Không Mục Dã miêu tả, trừ Ô Man và Bạch Man ra, tất cả bao gồm hàng trăm bộ lạc và chủng tộc khác nhau, như Kim Xỉ, Hắc Xỉ, Mang, Phác Tử, Yêu Ta, Hòa, Vọng, Tầm Truyện, Thi, Thuận, Lõa... Bởi vì sự đa dạng của sông núi và lòng chảo sông, không lệ thuộc lẫn nhau, văn hóa phát triển không cân bằng, phong tục tập quán khác nhau, khiến tình thế khu Nhĩ Điền thêm phức tạp.

Nói chung, người Bạch Man tập trung ở nơi đồng ruộng bằng phẳng màu mỡ ngàn dặm quanh Nhĩ Hải và Điền Trì, còn Ô Man thì phân bố ở những vùng sông núi rộng lớn, vẫn giữ lề lối sinh hoạt của bộ lạc.

Sau khi phóng nước đại gấp gáp hơn năm mươi dặm đường, ba người nghỉ lại ở một đỉnh núi. Nhĩ Hải đã ở trong vòng trăm dặm.

Ba người ngồi ở chỗ cao trên đỉnh núi, quan sát Nhĩ Hải từ xa. Đồi núi ở phía trước bảy tám dặm, được thay thế bởi rừng núi và bình nguyên, trời chiều chếch bóng, một vùng mênh mông kéo dài vô tận tới phía chân trời.

Long Ưng lại nảy ra ý kiến mới:

- Chuyện này càng nghĩ càng chắc chắn, ta cảm thấy phỏng đoán của chúng ta đối với Mi Nguyệt, dù không hoàn toàn chính xác, cũng không sai lệch bao nhiêu!

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Tiểu tử lại nghĩ ra chuyện gì vậy?

Long Ưng nhìn Phong Quá Đình:

- Không phải công tử đã nói da nàng tái nhợt, dường như bị một loại bệnh kỳ lạ nào đó sao?

Phong Quá Đình gật đầu nói:

- Chính xác là như vậy, cảm giác đó hết sức mạnh mẽ, khiến phong thái của nàng càng ngắm càng yêu.

Long Ưng hỏi:

- Thử nhớ lại xem, khi huynh trở lại bình nguyên Nhĩ Tây, gặp lại tộc trưởng, ông ta có lộ vẻ hoài nghi trước cái chết của Mi Nguyệt không?

Phong Quá Đình đáp:

- Lúc ấy ta như nghe sét đánh ngang tai, cả người rũ rượi, như ngây như dại, cho dù tộc trưởng muốn giết ta, e là ta cũng quên cả phản kháng, làm sao nhận biết được vẻ mặt hoặc phản ứng của ông ấy?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ông ta có hỏi chuyện giữa ngươi và Mi Nguyệt không?

Phong Quá Đình lắc đầu:

- Hình như không có.

Vạn Nhận Vũ biết là không thể từ Phong Quá Đình nắm rõ được tình hình lúc ấy, nhìn Long Ưng nói:

- Nói ý của ngươi ra đi.

Long Ưng thở dài một hơi, nói:

- Phỏng đoán của ta hợp tình hợp lý, dù cho Mi Nguyệt là thầy mo không thể đụng chạm, không thể làm vợ người khác, nhưng rất có thể bỏ trốn cùng công tử là giải quyết được tất cả vấn đề. Nhưng theo lời công tử, nàng hết sức kiềm chế bản thân, cũng không biểu lộ tình cảm với công tử, cố ý giữ một khoảng cách, là có nguyên nhân sâu xa.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Không phải đã nói vì nàng có năng lực thông linh, cho nên hiểu được kiếp này vô duyên với công tử sao?

Long Ưng nói:

- Chúng ta không nên chỉ nghĩ theo hướng đó, trời có đạo lý của trời, đất có vận hành của đất, thiên biến vạn biến, cũng tránh không khỏi quẻ lý, quẻ khí và âm dương ngũ hành. Trên đời chỉ sợ không có thuật bói toán nào có thể tính ra được chuyện một đôi nam nữ kiếp này hữu duyên hay vô duyên, đó là điều chỉ có ông trời mới biết. Theo ta hiểu được về thuật đoán chữ (1), trong một quẻ bói, chỉ có thể bói được một chuyện, dù Mi Nguyệt biết bói toán, cũng chỉ có thể bói nhân duyên trước mắt, mà không thể bói cả tình duyên trọn đời.

Phong Quá Đình hỏi:

- Ngươi muốn nói chuyện gì?

Long Ưng đáp:

- Chỉ có cái chết mới chấm dứt trần duyên của người, Mi Nguyệt đã thông hiểu y đạo, lại có năng lực thông linh, rất có thể biết tuổi thọ của mình sắp hết, lại trị liệu cho công tử tốn nhiều sức lực, cho nên dùng cách này để thay đổi tình thế, dựa vào việc đầu thai chuyển kiếp để tiếp tục duyên phận chưa dứt với công tử.

Vạn Nhận Vũ gõ nhịp tán thưởng:

- Long Ưng không hổ là cao thủ vô địch trên chiến trường và tình trường, ngay cả một câu chuyện mông lung mờ mịt như vậy mà cũng lần ra được đầu mối. Đúng! Chỉ trong tình huống như thế, tộc trưởng mới không nghi ngờ cái chết của Mi Nguyệt là tự vận, bởi vì tộc trưởng và tộc nhân đều biết là Mi Nguyệt sẽ không sống lâu.

(1) Thuật đoán chữ: tách hoặc phối hợp các phần của chữ Hán, để đoán may rủi.

Phong Quá Đình băn khoăn lo lắng:

- Thế nhưng nàng nào biết ta yêu nàng? Ta bỏ đi một cách kiên quyết và tuyệt tình, nàng nên hận ta mới đúng!

Long Ưng nói:

- Công tử đúng là lo được lo mất quá mức! Đó là cái gọi là quan tâm quá sẽ rối loạn. Yêu là vô điều kiện, có thể bất chấp tất cả mà hy sinh, huống chi, Mi Nguyệt là người thông linh, lại là phái nữ hết sức nhạy cảm, biết đâu nàng đã hiểu rõ trái tim của công tử.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Điểm mấu chốt là cây châm ngọc, nếu công tử yêu nàng không sâu sắc, mãi mãi không trở lại, tất cả mọi chuyện đành chấm dứt. Nhưng trường hợp này, công tử đã trở lại, khi cây châm ngọc rơi vào tay ngươi, là đã bắt đầu một mối tình kiếp trước – kiếp sau, có phần giống chỉ phúc vi hôn.

Long Ưng khen ngợi:

- Rốt cuộc Vạn gia đã mở được điểm mấu chốt, nói chuyện càng lúc càng giống tiểu đệ. Đúng! Đây gọi là châm ngọc làm mối, còn Thần Ưng là của hồi môn. Công tử yên tâm, sáng mai, sau khi đến Nhĩ Tây, chúng ta tìm khắp các nhà và lều, hễ gặp thiếu nữ xinh đẹp mười sáu tuổi trở xuống, liền xin nàng cầm lấy châm ngọc, xem phản ứng thế nào. Một khi tìm được đúng người, lập tức dùng kiệu hoa đỏ thắm rước nàng về Trung Thổ, chuyện khác tính sau. Ha ha! Kế hoạch hết sức hoàn hảo!

Phong Quá Đình thở gấp.

Vạn Nhận Vũ kinh ngạc hỏi:

- Công tử có âu lo khác sao?

Phong Quá Đình cười khổ:

- Nói không có tâm sự là dối ngươi. Điều băn khoăn lớn nhất, người ta yêu là Mi Nguyệt khi còn sống, yêu vì khí chất, phong thái đặc biệt của nàng, vẻ lạnh lùng như gần như xa của nàng, nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn biến thành người khác, cho dù biết rõ kiếp trước nàng là Mi Nguyệt, nhưng làm sao ta có thể nảy sinh tình cảm yêu thương? Từ khi nàng mất đi, ta cũng mất đi khả năng yêu thương. Lúc đau khổ thì đi tìm gái đẹp chung chạ, nhưng sau phút giây phóng đãng, ta lại càng thấy hụt hẫng, mất mát. Mụ nội nó, cho dù có bao nhiêu người ở bên cạnh, ta vẫn cảm thấy cô độc như một người lẻ loi độc hành giữa mênh mông đồng không mông quạnh, lặng lẽ với nỗi đau của mình.

Vạn Nhận Vũ thở dài:

- Nếu không phải tự ngươi nói ra, không ai biết cuộc sống của ngươi bi thảm như vậy.

Long Ưng nói:

- Lần đầu tiên đến nhà công tử ở Thần Đô, ta đã có trực giác về sự không đồng nhất giữa cử chỉ bên ngoài và tâm trạng trong lòng của công tử. Không có nhà ai như nhà của công tử, so với căn nhà đá trong hoang cốc của ta còn tệ hơn!

Hắn lại hết sức tin tưởng mà nói:

- Tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống công tử lo sợ. Mi Nguyệt sẽ không xấu đến mức khiến công tử không thể sinh lòng yêu thương, cũng sẽ không có chuyện không có sức hấp dẫn nào đối với công tử, mà ngược lại, e là công tử không có cách nào kháng cự. Ha ha! Đây gọi là nhân duyên trời định!

Ánh mắt ba người cùng hướng về phía xa, nơi tận cùng của bình nguyên, thấy ẩn hiện một đốm sáng kỳ lạ, lấp lóe liên tục.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đó không phải là phía khu Nhĩ Hải sao?

Long Ưng biến sắc:

- Là ánh lửa, hơn nữa là lửa lớn ngất trời.

Lần này đến lượt Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình biến sắc, mặt Phong Quá Đình càng tái nhợt hơn.

Long Ưng quát to:

- Đi!

Ba người gọi ngựa tới, nhanh chóng lên ngựa, nhìn theo ánh lửa mà chạy một cách điên cuồng.

Lòng ba người nặng như chì, chuyện họ lo sợ nhất, có thể đang xảy ra.

Đến trước lúc bình minh, cuối cùng ba người đã tới bờ phía nam Nhĩ Hải, cảnh tượng trước mắt khiến lòng họ chảy máu.

Nhĩ Hải mênh mang sóng xanh, kéo dài vô tận về bên phải, tiếp cận với bình nguyên trăng sáng chiếu rọi. Nơi đây đại dương mênh mông, mây trôi lượn lờ, hòn đảo ẩn hiện, vốn là cảnh đẹp làm người ta sướng mắt, lại càng tương phản với tai họa khủng khiếp ở bờ nam.

Mấy trăm căn nhà và hàng ngàn lều trại trên thảo nguyên toàn bộ hóa thành đám tro tàn bốc lên khói đen ngùn ngụt. Điều khiến người ta nhìn thấy mà giật mình kinh hãi, đó là trong thị trấn, những thi thể chất cao như núi, có thể biết được sự hung tàn của kẻ địch, bởi vì chúng đã tập trung người Bạch Man lại rồi phóng hỏa thiêu chết.

Ba người chưa từng nghĩ tới, Nhĩ Tây xinh đẹp lại biến thành như thế này. Ba người mong sao hiện thực tàn khốc trước mắt, chỉ là một giấc mộng, trong chốc lát sẽ hóa thành hư không.

Ngay cả Long Ưng luôn lạc quan, cũng không nói nên lời, Phong Quá Đình thì mặt như tro tàn, đôi môi run rẩy, sát cơ lập lòe trong đôi mắt.

Chợt Long Ưng phi thân xuống ngựa, khẽ quát lên:

- Có người!

Rồi hướng về một gian nhà đá chưa sập ở bên trái, tìm kiếm.

Như chẳng quan tâm đến bát cứ chuyện gì xảy ra bên cạnh, Phong Quá Đình chỉ ngẩn người mở to mắt nhìn một góc bên trái của thảo nguyên. Thương Sơn chạy dài lên xuống ở phía xa xa của bình địa.

Còn Vạn Nhận Vũ thì thầm sợ hãi.

Với sự nhạy bén của Long Ưng, phải tới gần chưa tới ba trượng, mới phát hiện có người nấp trong nhà đá, còn với công lực của mình, Vạn Nhận Vũ lại không nhận ra điều gì khác thường. Chỉ riêng điều này, có thể nhận ra võ công cao cường của người nấp trong nhà đá.

Tiếng kình khí giao nhau vang lên trong căn nhà, chỉ sau chốc lát, Long Ưng lại lui ra ngoài.

Lần này, ngay cả Phong Quá Đình cũng kinh ngạc, nhìn về phía Long Ưng.

Vẻ mặt cổ quái, Long Ưng đứng trước nhà, nhìn hai người ngửa tay ra, tỏ vẻ bất đắc dĩ, lại liên tục dùng tay ra hiệu. Động tác thứ nhất, hắn đặt hai tay lên ngực mình, mô tả hình dạng bộ ngực phụ nữ, ý nói người trong nhà là nữ. Động tác thứ hai, tỏ ý nàng ta hết sức lợi hại.

Động tác cuối cùng, hắn bảo hai người không cần xuống ngựa, mọi việc để hắn ứng phó.

Ở hiện trường bị ngọn lửa tàn phá khiến người ta không nỡ nhìn, lại xảy ra chuyện này, cộng với những động tác ra hiệu trong im lặng của Long Ưng, không hiểu sao lại khiến Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ chợt le lói một tia hy vọng.

Nếu vẫn có người còn sống, không chừng Mi Nguyệt tái sinh có thể tránh được tai họa này. Vấn đề là làm thế nào tìm được nàng, mặc dù không còn có thể thuận tiện tìm từng lều như trước kia, nhưng dù sao cũng còn một tia hy vọng.

Giọng của một cô gái trong căn nhà xuýt xoa kêu đau:

- Cái đồ quỷ Hán chết bằm kia, bổn cô nương là cừu nhân giết cha ngươi sao? Sao lại mạnh tay như vậy?

Mặc dù đang tỏ ra hung dữ như vậy, giọng của nàng vẫn có sức cuốn hút dộng lòng người, như đi thẳng vào xương tủy người ta, tựa như từ viên đá lửa đen nhánh chợt lóe lên mấy tia lửa nhỏ, khiến người ta cảm nhận được ánh sáng giữa đêm đen.

Tiếng Bạch Man của nàng rõ ràng có pha âm điệu Hán ngữ, mà âm cuối lại mang ngữ điệu thổ ngữ, tạo thành một phong vị rung động lòng người của dị tộc. Bọn hắn vừa nghe hiểu được, vừa có cảm giác rung động bởi sự mới lạ, tuy là bị mắng, nhưng không cảm thấy uất ức.

Long Ưng khôi phục bản sắc, bật cười khanh khách:

- Cô nương thật biết nói đùa, vừa rồi lưỡi đao của cô chiêu nào cũng là chiêu lấy mạng, không chút nương tay, nếu ta không có chút bản lĩnh, thì đã đi đời nhà ma rồi, còn trách ta dùng sức đôi chân nữa à!

Cô gái Bạch Man ngang tàng, hùng hồn nói:

- Có phải ngươi đến nhà bổn cô nương thân cận, bàn chuyện kết hôn đâu, vì sao ta phải khách khí với ngươi? Mà nếu không thăm dò rõ ràng bản lĩnh của ngươi, làm sao biết được ngươi có tư cách nói chuyện với bổn cô nương hay không?

Rốt cuộc Long Ưng hiểu nàng không bỏ bản sắc của một “man nữ”, căn bản là không thể nói lý lẽ được, có nàng nói không, không nàng nói có, không biết là nên tức giận hay buồn cười. Hắn nói:

- Bây giờ đã thăm dò xong, sao cô nương không ra gặp mặt, chúng ta xem xem có thể hợp tác được không?

Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình trao đổi một ánh mắt, đều cảm thấy cô gái này xuất hiện ở đây vào lúc này, không phải là bình thường, hẳn là nàng đến hiện trường vụ hỏa hoạn trước bọn họ một bước, thấy bọn họ đến mới trốn vào trong căn nhà đá. Không chừng nàng là người địa phương, biết nhiều chuyện về tình hình Nhĩ Tây hiện giờ, thậm chí cả về trận chiến tàn sát này.

Cô gái nói:

- Ngươi chặn ở cửa ra vào như vậy, làm sao ta đi ra?

Long Ưng lắc đầu cười khổ, vẻ như “chịu đựng đủ rồi”, đi về phía Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình.

Vạn Nhận Vũ quát:

- Không ai chặn cửa ra vào nữa! Xin cô nương ra ngoài gặp mặt.

Cô gái nói:

- Ba người các ngươi đầu rắn mắt chuột, mặt mũi khó ưa, nhìn thế nào cũng không giống người tốt, làm sao bổn cô nương biết được, sau khi nghe lời lừa gạt của các ngươi ra ngoài, liệu có bị cậy đông hiếp yếu, ba người đánh một hay không?

Long Ưng nhảy lên lưng Tuyết nhi, lại nhìn hai người cười khổ.

Phong Quá Đình nói:

- Nếu chúng ta đúng là người xấu, thì đã xông vào nhà đối phó với cô nương, cũng là ba người đánh một vậy?

Cô gái cười duyên nói:

- Coi như ngươi nói rất có lý, bổn cô nương đi ra đây!

Ba người chăm chú nhìn về phía cửa căn nhà đá.

Long Ưng thở dài:

- Nàng ta theo cửa sổ bên kia chuồn mất rồi.

Vạn Nhận Vũ ngạc nhiên:

- Cô gái này thân pháp cao cường, đã đến trình độ kinh người, ta lại không nghe được chút âm thanh xé gió nào.

Phong Quá Đình nhìn lên Thần Ưng trên bầu trời đêm, nói:

- Có người đến!

Long Ưng gật đầu nói:

- Ít nhất là cả ngàn kỵ mã, mà lại chạy tới rất nhanh.

Vạn Nhận Vũ trầm giọng hỏi:

- Chuồn đi hay là ở lại?

Phong Quá Đình nói:

- Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, cả đời ta chưa bao giờ có ý muốn đại khai sát giới như lần này.

Tiếng vó ngựa vang lên từ phía tây, hơn ngàn kỵ mã từ Nhĩ Hải chạy tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK