Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu ngàn quân địch vào thành đã bị chết gần hết chỉ còn bốn trăm hai mươi lăm tên, tất cả đều bị bắt. Chúng còn sống sót là vì trốn ở ao hồ, sông suối, mới tránh được tên, lôi mộc, đá và lửa mạnh. Chúng bị ép buộc phải làm công việc khổ sai là dọn dẹp hiện trường, nhưng do Long Ưng hứa hẹn khi nào xong việc sẽ thả chúng, bọn tù binh ra sức làm việc.

Vốn Bì La Các không đồng ý phóng thích tù binh, nhưng vì Long Ưng thuyết phục, cuối cùng y đành phải nhượng bộ một bước, chỉ xử tử tám tướng lĩnh.

Bọn ba người Long Ưng nhớ lại tác phong không để một ai sống sót của Trạch Cương, thầm nghĩ nếu nói về sự tàn nhẫn, bọn hắn không sao bì kịp những bộ tộc Nam Chiếu này.

Lý lẽ Long Ưng mà đưa ra có sức thuyết phục Bì La Các mạnh mẽ nhất, là việc đó có thể một hòn đá ném hai chim, bởi vì mang gần sáu ngàn xác chết cháy xém đến trước trận địa của quân địch phía cầu đá, chồng lên thành một “Núi xác”, có thể làm quân địch sợ run, mà lại khiến chúng phải tốn thời gian dọn dẹp, kéo dài thời gian chúng lại triển khai đợt tấn công lần thứ hai. Nếu như tù binh biết chắc mình sẽ bị giết chết, chắc chắn sẽ đánh cược với tử thần, khi đến gần cầu đá sẽ bất chấp tên nỏ, bỏ chạy trối chết. Hơn nữa, bởi vì người chuyển xác đến đều là người của quân địch, cho nên chúng không dám bắn tên, chỉ trơ mắt nhìn.

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, huống chi đã từng là chiến hữu, cho nên không ít quân lính địch canh giữ ở tiền tuyến rơi vào tình trạng bị kích động, khóc nức nở tại chỗ.

Nhìn đống xác người cháy xém, chất cao như núi, bọn Long Ưng cũng không chịu nổi, tuy nhiên nhớ tới cảnh tượng ở Nhĩ Tây Tập tuy giống nhau, nhưng quy mô chỉ bằng một nửa cảnh tượng trước mắt, lại lắc đầu mặc kệ. Chiến tranh là như thế, từ xưa tới giờ, không có gì khác biệt.

Đến tận hoàng hôn, bọn tù binh mới dọn dẹp xong tất cả xác chết, Long Ưng giữ lời hứa thả tất cả tù binh, dẫn quân về thành.

Sau đó, khi thăm hỏi tình hình, hắn mới biết có một toán quân địch định trèo lên núi tập kích, bị Thần Ưng tuần tra phát hiện, nên đã hốt hoảng bỏ chạy. Ngoài bọn Quỷ tốt ra, còn ai có bản lĩnh như thế?

Chỉ không biết Tông Mật Trí có vì đang lúc cảm thấy bi phẫn mà đích thân chỉ huy hay không?

Trận chiến trong nội thành lần này, đôi bên không giao phong chính diện, không có cơ hội sống mái cận chiến, mà chỉ là một cuộc tàn sát của một bên, phía giữ thành chỉ có bảy, tám người bị thương do trúng tên lạc, không nguy hiểm tới tính mạng. Tính chung lại, cho đến trận này, quân thủ thành có bốn người bị chết, ba mươi mốt người bị thương. Số thương vong này đối với một chiến dịch có quy mô lớn như thế này, có thể nói là không đáng kể, nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định đối với quân thủ thành.

Bọn họ hiểu, nếu quân địch lại công thành, chắc chắn sẽ không giữ được tầng thứ hai, vì thế lui phòng tuyến về phía sau, giữ bãi đất cao tầng thứ ba.

Long Ưng lại dùng kế “tâm lý chiến”, dứt khoát mở rộng hai cửa thành, đồng thời cho chất đầy củi cành và than cốc ở ủng thành và thành chính, khiến quân địch không dám tùy tiện tấn công.

Long Ưng, Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã và sáu thủ lĩnh quân giữ thành của Bì La Các, đi tới chỗ đám bốn nàng Đinh Na mà ngồi, nơi này có thể quan sát được tình thế cả trong thành và ngoài thành.

Trời chiều nghiêng chiếu, hiện trường cuộc chiến còn bốc lên làn khói nhẹ, nhắc nhở bọn họ về sự ghê gớm của trận chiến vừa diễn ra không lâu.

Niềm vui thắng lợi có phần ngắn ngủi, mắt thấy số người chết quá lớn, trong lòng bọn hắn như tê dại, cảm thấy phải gánh vác trách nhiệm quá nặng nề. Cả phía tấn công lẫn bên phòng thủ đều cảm thấy áp lực và bị dày vò, nhưng lại không cách nào khác, chỉ có thể cắn răng kiên trì, đợi đến lúc đánh bại được đối phương.

Bì La Các nói:

- Trên thực tế, chúng ta đã mất đi cửa ải hiểm yếu là chiếc cầu đá, bởi vì không có cách nào gánh vác số người thương vong càng lúc càng lớn.

Mịch Nan Thiên trầm giọng nói:

- Quân địch sẽ không giẫm vào vết xe đổ, trước tiên sẽ phá hủy hai lớp tường thành, rồi sẽ dựng lên công trình phòng ngự kiên cố ở tầng dưới, sau đó mới phát động một cuộc tấn công khác.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Như thế, chúng ta có thể cầm cự được từ mười đến mười lăm ngày, tuy nhiên quân địch đã trở thành một đội quân nóng lòng báo thù, mặc dù đã giảm từ năm vạn còn bốn vạn, nhưng vẫn có đầy đủ thực lực mạnh mẽ tấn công tầng thứ ba theo kiểu thủy triều bất kể ngày đêm, mà so với lúc ngăn địch ở cầu đá, điều kiện hiện giờ của chúng ta không bằng, sáng nay lại càng không ổn.

Long Ưng quả quyết nói:

- Không! Chúng ta nhất định phải tử thủ tầng thứ ba, bởi vì một khi thất thủ, chỉ còn cách lui lại giữ Vương bảo, đó cũng là con đường chết, mà lại mất đi tuyến tiếp viện sống còn phía sau núi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK