Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn công công lấy trong bao ra một cái túi da rồi nói:

- Đi ăn trộm ban đêm không thể thiếu cách sử dụng mở khóa, còn có...

Lão mở nút lấy ra một cái mặt nạ được làm rất tinh tế:

- Vậy này có giá trị ít nhất một vạn lượng vàng, do Lỗ Diệu Thủ có hai bàn tay vàng làm ra. Năm đó Khấu Trọng đóng giả thành thần y sau đó đưa tiểu mỹ nhân Độc Cô Phượng của Độc Cô Phiệt. Nàng lại tặng cho Lý Thế Dân. Chỉ cần ngươi đeo nó sẽ trở thành người đàn ông xấu xí nhất thiên hạ. Ha ha.

Long Ưng cầm lấy xong cảm thấy thích thú mãi không đặt xuống. Hắn thử đeo lên mặt cảm thấy nó phối hợp với khuôn mặt không chê vào đâu được.

Bàn công công lại lấy từ trong Tụ Lý càn khôn của Đỗ Phục Uy ra một vật:

- Đây là thứ vũ khí thích hợp nhất để ngươi mang theo. Để nó mốc ở trong quốc khố thì đúng là đáng tiếc.

Long Ưng thật sự rất thích hai vật này cho nên vội vàng nhận lấy.

Bàn công công cười nói:

- Ngày đó ngươi giao thủ với Đoan Mộc Lăng, nếu không sử dụng đôi chân mà dùng hai cái này thì không chừng đã xử lý được con bé tiên tử đó. Ha ha! Ở đây có rất nhiều. Nhưng đừng cho bất cứ kẻ nào biết ngươi có nhiều thứ tốt như vậy. Báu vật không thể để lộ. Tới giờ rồi nhanh chóng đi xem Võ Chiếu có chuyện gì muốn nói với ngươi rồi tới bẩm lại với bản công công. Thật không ngờ cuộc sống còn được chơi vui như vậy.

Trong Ngự Thư phòng, ngòi bút của Long Ưng di chuyển thật nhanh.

Khi viết được hơn nửa thiên, Võ Chiếu thản nhiên đi tới đứng trước bàn của hắn mà nói:

- Mạc Vấn Thường và đám cướp kia có quan hệ gì với Pháp Minh hay không?

Long Ưng vẫn tiếp tục viết đồng thời đón ánh mắt của Võ Chiếu, sau đó nói ra toàn bộ chuyện hôm qua có liên quan tới việc này. Cuối cùng hắn chốt một câu.

- Hiện tại Vô Thượng Trí kinh đã rơi vào tay Pháp Minh. Chỉ cần y tìm được cách phá Ma chủng thì sẽ ra tay với ta.

Võ Chiếu cười lạnh:

- Ma chủng dễ phá như vậy hay sao? Có điều với Ma công bây giờ của ngươi thì bỏ trốn thừa sức nhưng chưa có sức giết hắn.

Long Ưng chỉ cười mà không nói.

Võ Chiếu kinh ngạc:

- Chẳng lẽ ngươi có cách đối phó với y?

Long Ưng nói:

- Cái này thì còn phải xem.

Võ Chiếu cảm thấy không vui:

- Ngươi đang có ý tưởng gì?

Long Ưng cảm thấy quan hệ của mình với Võ Chiếu không được bằng lúc trước. Trước kia, bà ta luôn thể hiện một thứ tình cảm ôm ấp, giữa cả hai có một sự thân thiết nói không nên lời. Nhưng hiện tại lại lạnh lẽo như băng, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nếu như trước kia thì hắn đã cùng với ba người Nhân Nhã bỏ chạy mà không hề do dự. Nhưng hiện tại, khi hiểu được tình hình Trung Nguyên đang rất nguy cấp, cảm thấy chỉ có mình mới đối phó được với Đại Giang Liên, vượt Thổ Phiên, diệt Đột Quyết mang tới những ngày sống yên bình cho Trung Thổ. Vì vậy mà suy nghĩ của hắn đã thay đổi.

Long Ưng thở dài:

- Thánh thượng có chuyện gì bất mãn với tiểu dân?

Có thể đã từng có người hỏi bà ta cũng với một giọng như vậy. Nữ đế anh minh thần võ nghe thấy thì ngây người, một lúc sau mới nói thật dịu dàng:

- Trẫm có sự yêu quý và sủng ái với ngươi hơn xa bất cứ ai. Vì sao ngươi vừa trung thành với trẫm nhưng lại đối đầu với người họ Võ, trong lòng lại có ý nghĩ hồi phục lại Lý Đường? Như vậy trẫm làm sao mà tin tưởng ngươi?

Long Ưng thầm gọi mẹ. Tin tức về chuyện này chắc chắn Võ Chiếu nhận được từ Võ Thừa Tự, đó là do thích khách ẩn giấu trong Đại Giang Liên nhằm phá hủy quan hệ của hắn với Võ Chiếu. Như vậy có thể thấy Võ Chiếu thật sự có ý lập Võ Thừa Tự làm hoàng đế, toàn bộ suy nghĩ của hắn trước đây đã sai. Long Ưng ngang nhiên trả lời:

- Suy nghĩ của ta và Quốc lão giống nhau. Thánh thượng chưa bao giờ mất đi niềm tin với Quốc lão nhưng tại sao lại không tin tiểu dân? Tiểu dân vì thiên hạ Đại chu để làm gì? Thiên hạ của họ Võ hay là thiên hạ của họ Lý đối với ta cũng chẳng khác gì nhau. Long Ưng chỉ có trung thành với một mình thánh thượng, những chuyện khác ta không quan tâm.

Võ Chiếu lại không hề giận. Trầm ngâm một lát rồi bà tay bật cười sau đó nói thật dịu dàng:

- Đúng! Trẫm không hề quan tâm tới chuyện Quốc lão ủng hộ nhưng lại tức giận với thái độ của Long tiên sinh. Bởi vì trẫm cảm thấy tiên sinh có gì đó cùng cấp với trẫm, chẳng khác nào bóng với hình. Được rồi! Trẫm không trách ngươi nữa nhưng ngươi cũng nên nể mặt trẫm mà hợp tác tốt với người họ Võ một chút chứ?

Long Ưng cười khổ:

- Hoành Không Mục Dã đúng là bị tập kích, cũng biết trong hoàng cung đã bị quân địch lẻn vào, khả năng ẩn náu trong tập đoàn chính trị, mà chính là của Ngụy Vương. Nếu bị ta tố giác, Thánh thượng cho dù không muốn thì cũng phải gạt chức tướng của Ngụy vương, nếu không thì kẻ dưới làm sao phục? Trong hoàn cảnh như vậy tiểu dân còn có thể quan hệ tốt với Ngụy vương được không?

Võ Chiếu lấy lại sự thong dong:

- Người không biết không có tội. Trẫm phái người xử lý cẩn thận cố gắng không liên quan tới Ngụy vương.

Long Ưng đồng ý một cách bất đắc dĩ. Hắn biết rất khó dựa vào chuyện này mà đẩy đổ Võ Thừa Tự nên đành phải thuận theo mà đồng ý.

Võ Chiếu nói:

- Tạm thời mà nói thì phải sử dụng kế sách lấy tĩnh chế động đối với Đại Giang liên, tuân theo phương châm nhấm nháp từng chút một.

Bà ta lại nói thật ôn hòa:

- Trẫm biết Long tiên sinh võ dũng, không sợ bất cứ ai, lại là bằng hữu với Hoành Không Mục Dã. Nhưng nguyên nhân chính là có tộc Thổ Phiên và Đột Quyết kiềm chế lẫn nhau cho nên biên cương mới được bình yên. Về mặt này trẫm có kế không cần tiên sinh phải lo. Trẫm còn có chuyện phải tới điện Võ Thành, ngày mai mới gặp được tiên sinh.

Long Ưng hơi lơ đãng một chút mà hỏi:

- Thánh thượng! Tiểu dân dẫn Nhân Nhã ra ngoài chơi có được không?

Võ Chiếu chẳng hề suy nghĩ trả lời:

- Chúng nó là người của tiên sinh, muốn đưa tới đâu thì đưa, trẫm không can thiệp.

Sau giờ ngọ, hoàn thành thiên thứ bảy, Long Ưng vội vàng rời khỏi cung đi qua cầu Thiên Tân về phía thành Nam. Sau khi không thấy có người theo dõi, hắn liền quay sang hướng Đông Nam đi vào trong ngõ Lý Hạng. Nếu vẫn có người theo dõi thì không thể giấu được Ma chủng.

Sau khi tới cửa Trường Hạ, bước vào phường Gia Trữ ở bờ đông Y thủy, hắn liền tìm thấy Thiên Thủ quan âm tự mà Tống Ngôn Chí ẩn náu trong Đại Giang Liên đã nói. Hắn thích thú bước dưới tán mười cây hòe trăm năm đồng thời để ý quan sát thì phát hiện bên dưới một gốc cây có một đoạn vỏ cây khác thường. Sau khi vạch ra, xuất hiện ám hiệu mà hắn và Tống Chí Đạo đã quy định liền xóa đi rồi theo những dấu hiệu ở gần đó lấy trong đất một cái hộp gỗ, bên trong có một cuộn giấy. Sau khi xem xong, Long Ưng vận công làm cho nó nát vụn rồi tới phủ Quốc lão của Địch Nhân Kiệt tìm Vạn Nhận Vũ.

Lính gác nhìn thấy Long Ưng lập tức dẫn hắn đi thẳng vào trong phủ.

Địch Nhân Kiệt đang chơi cờ với Trương Giản Chi còn Vạn Nhận Vũ ngồi xem. Thấy hắn tới, Địch Nhân Kiệt hết sức vui mừng cười nói:

- Nghe Nhận Vũ nói thì lão đệ là cao thủ chơi cờ, ngay cả Mộng Điệp có thể làm cho tất cả người chơi cờ hộc máu cũng không dám coi thường ngươi. Ngươi tới đây cho lão phu xem ván này lão phu và Giản Chi thì ai thắng?

Long Ưng thấy sắc mặt của lão thoải mái thì cảm thấy bội phục, hiểu ngay lão mượn cớ ốm để không vào triều, mượn đó gây áp lực với Võ Chiếu. Hắn nhìn vào bàn cờ rồi ngẩn người:

- Thật sự không ngờ Trương đại nhân lại chiếm thế công còn Quốc lão thì giữ thế thủ. Một ván cờ như thế này, chưa qua nửa ván thì cho dù thần tiên cũng khó đoán được ai chiếm thượng phong.

Trương Giản Chi cười ha hả:

- Cao minh. Đúng là cao minh.

Địch Nhân Kiệt vui vẻ:

- Long tiểu huynh luôn làm cho người khác kinh ngạc. Thánh thượng mới nói gì?

Long Ưng lựa mấy lời quan trọng để kể rồi nói:

- Chuyện giữ mối quan hệ thân thiện với người Đột Quyết có lẽ là điều cố chấp của thánh thượng.

Trương Giản Chi cười lạnh:

- Tình hình bây giờ cơ bản do một tay Thánh thượng tạo ra, chẳng những không tỉnh ngộ mà còn muốn nắm Võ Thừa Tự. Hành động ngu xuẩn của bà tay chỉ sợ làm cho tình hình thêm rối rắm, dẫm lên vết xe đổ.

Địch Nhân Kiệt thấy Long Ưng không hiểu liền nói:

- Giản Chi nên giải thích trước để tiểu huynh hiểu được ngươi đang bực chuyện gì.

Trương Giản Chi dựa người vào thành ghế mà nói:

- Từ khi Thái Tông giết đại hãn Hiệt Lợi của Đột Quyết, thực lực của Đột Quyết yếu đi. Bốn mươi năm trước, chúng ta nhẹ nhàng dẹp yên A Sử Na Xa ti bộ của Đột Quyết. Trên thực tế thì Đột Quyết đã mất nước trở thành một thảo nguyên có nhiều bộ lạc, tù trưởng thì đầu hàng Đại Đường ta. Mười hai năm trước, vào năm đầu Điều Lộ, tù trưởng A Sử Đức Ôn Phó của Đột Quyết tạo phản, đánh bại quân ta nhưng binh lực của Đột Quyết vẫn còn thiếu. Lúc ấy Thánh thượng lệnh cho Bùi Hành Kiệm làm tổng quản , tập trung ba mươi vạn binh đánh bại người Đột Quyết lập uy cho Đại Đường của ta. Sau đó Bùi Kiệm bắt được đại tù trưởng A Sử Na của Đột Quyết cùng với A Sử Đức Ôn Phó. Bùi Hành Kiệm từng đồng ý với hai tù trường nếu chịu đầu hàng sẽ miễn tội chết, nhưng Thánh thượng lại chém đầu hai tù trường còn không nhớ tới công của Bùi Hành Kiệm khiến cho Bùi Hành Kiệm cáo ốm từ quan, buồn quá mà chết.

Lần đầu tiên Vạn Nhận Vũ hiểu được chuyện này thì cảm thấy khó hiểu:

- Một nhân tài của quốc gia như vậy đáng lý đối với sự khôn khéo của Võ Chiếu phải yêu tài tại sao lại làm việc phá thành như vậy?

Địch Nhân Kiệt bóp cổ tay rồi thở dài:

- Bởi vì lúc ấy trong suy nghĩ của Thánh thượng chỉ có một chuyện đó là làm sao lên ngôi hoàng đế. Bùi Hành Kiệm chỉ biết trung thành với Lý Đường, không chịu tuân theo bà ta. Bà ta nhân cơ hội đó tấn công Bùi Hành Kiệm để cho y ra khỏi quân đội. Sau đó việc này làm chúng ta xuất hiện mối thù sâu sắc với người Đột Quyết. Thiên triều bỏ qua lời hứa thì họ có thể làm vậy. Cho nên hiện tại bây giờ người Đột Quyết có đồng ý gì với chúng ta cũng là giả. Hừ! Tên Võ Thừa Tự ngu dốt kia còn tưởng rằng mình lập đại công nhưng đúng là đồ ngu.

Trương Giản Chi nói:

- Từ đó người Đột Quyết nhân cơ hội lập quốc giết Trương Hành Sư, Vương Đức Mậu, Lý Tự Kiệm cùng với rất nhiều đại tướng, trọng thần. Chúng trở thành mối họa lớn ở phía Bắc của chúng ta. May mắn Tả võ vệ đại tướng quân Trình Vụ làm đại sử phủ Đạo An, phá quân Đột Quyết, bảo vệ biên giới không mất. Lúc ấy hoàng đế là thái tử Lý Đán bây giờ, bội sự Bùi Viêm chủ trương gắng sức thực hiện để Lý Đán nắm quyền, sau đó bị Thánh thượng giết chết. Trình Vụ Đĩnh giải thích cho Bùi Viêm cũng được Thánh thượng ban cho chết. Vì vậy mà người Đột Quyết không còn e ngại gì nữa. Cốt Đột Lộc của Đột Quyết nhân cơ hội mở rộng thế lực, dùng võ xây dựng lại Đột Quyết. Sau đó Cốt Đột Lộc bị bệnh chết, thân đệ của y là Mặc Xuyết soán ngôi, tự lập làm Khả Hãn. Hiện tại người Đột Quyết e ngại trong số đại tướng của chúng ta chỉ có một người đó là Võ Vệ đại tướng quân Hắc Xỉ Thường Chi. Nếu không có y thì có lẽ người Đột Quyết đã tới tận Lạc Dương chứ việc gì phải giả vờ kết giao với chúng ta.

Không hiểu tại sao Long Ưng cảm thấy có gì đó khó chịu, dường như cảm nhận được một chuyện đáng sợ nhưng lại không thể nói rõ.

Địch Nhân Kiệt phân tích:

- Lặng lẽ nhấm nháp. Bây giờ thánh thượng mới đăng cơ cần củng cố và tích lũy lực lượng cho nên tất cả mấy cái chuyện đó chỉ là kế hoãn binh. Giản Chi nói Thánh thượng dẫm lên vết xe đổ đó là chỉ hành vi trước đó để lên ngôi hoàng đế mà Thánh thượng bất chấp đại cục. Bây giờ thì bà ta cũng muốn giữ hoàng triều của họ Võ, muốn dùng Võ Thừa Tự thay Lý Đán. Như vậy cũng còn may mắn, hy vọng người Đột Quyết thật sự có một lần thần phục. Cái này là có được có mất, không làm rõ được tình hình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK