Mục lục
[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Long Ưng hơi biến đổi, hắn cảm nhận được lời nói của Pháp Minh là thật lòng, tuyệt đối không phải nói khoác cho vui.

Pháp Minh trầm ngâm nhìn hắn.

Long Ưng đáp lại ánh mắt sắc bén của y, nói:

- Ta làm bất cứ điều gì cũng vì sự hòa bình yên ổn của Trung Thổ. Đợi sau khi ta trở về từ Tây Vực, sẽ tìm Tăng Vương nói chuyện.

Hắn cáo từ rồi lao mình vào mưa gió.

Những tia chớp hình rễ cây xé rách bầu trời, trong thoáng chốc, mở to mắt cũng không thấy gì trước mắt.

- OÀ..ÀNH!

Long Ưng nhanh nhẹn vào trong xe ngựa, toàn thân ướt đẫm.

Xe ngựa đang núp mưa ở dưới mái hiên, Mẫn Huyền Thanh thấy hắn trở về, nói:

- Cơn dông lớn như vậy, sao đi được đây?

Bốn con ngựa kéo xe không ngừng đưa hai vó trước lên, hoảng sợ hí vang, chỉ có Tuyết Nhi vẫn tự nhiên như không.

Long Ưng nắm hai tay Mẫn Huyền Thanh, đi xuống xe ngựa, kề tai nàng nói:

- Huyền Thanh xin đạo trưởng gửi xe ở lại đây cho đến khi mưa tạnh, ta sẽ đưa Mẫn đại gia về.

Mẫn Huyền Thanh lo lắng nói:

- Không sợ sét đánh trúng sao?

Long Ưng nhớ tới Eo Hổ Nhảy, cười nói:

- Ông trời sẽ phù hộ chúng ta.

Mẫn Huyền Thanh không còn cách nào khác, đến nói với vị sư giữ chùa.

Long Ưng ra hiệu với Tuyết Nhi, nó ngoan ngoãn đến bên cạnh hắn.

Mẫn Huyền Thanh đã trở lại, thở dài:

- Hy vọng huynh không nhìn lầm tâm ý của ông trời.

Long Ưng chộp lấy eo nàng, đưa nàng lên lưng Tuyết Nhi, nhìn hai vị hòa thượng đứng gần đó, nói:

- Phiền đại sư mở cửa.

Hai hòa thượng vội niệm “A di đà Phật”, đội mưa đi mở cổng.

Long Ưng nhảy lên lưng ngựa, một tay giữ cương, một tay đặt ở bụng Mẫn Huyền Thanh, ôm eo nàng.

Mẫn Huyền Thanh nũng nịu kêu lên, ngã vào ngực hắn.

Long Ưng kề tai nàng nói:

- Nếu như sét đánh trúng, chúng ta thành đôi uyên ương đồng mệnh rồi. Ha ha!

Dứt lời, hắn giục Tuyết Nhi chạy nhanh như chớp ra cửa chùa Đại Từ Ân.

- OÀNH! OÀNH!

Sấm sét hùng hổ ra oai, đánh xuống vang rền một vùng, các đèn lồng trước các cửa nhà đều bị thổi tắt. Trên con phố dài không một bóng ngựa xe, binh lính canh phòng cũng không thấy tăm tích. Mây đen cuồn cuộn bay nhanh trên bầu trời, gió gấp gáp thổi mạnh từng cơn, cây cối hai bên đường vặn mình cuồng loạn, cảnh vật cách mấy trượng đã lờ mờ không rõ.

- Ầm!

Phía sau bên trái, một tia chớp chém thẳng xuống, tạo thành một một tia lửa điện chỉ cách mặt đất hơn trượng, vô cùng nguy hiểm. Giữa tiếng sấm sét vang trời, trời đất một màu trắng xóa, chẳng những nhìn không thấy, mà còn không nghe được bất cứ âm thanh nào khác.

Tuyết Nhi biểu lộ bản lĩnh dị thường của nó, tả xung hữu đột, có lúc chạy lên phần đường dành cho người đi bộ. Vốn có thể thấy trước may mắn và tránh được tai họa bằng cảm ứng, Long Ưng biết Tuyết Nhi có thể cảm nhận được trước nơi năng lượng tập trung, hắn thích thú buông lỏng dây cương, để nó mặc sức chạy như điên, chỉ điều chỉnh phương hướng chính.

Long Ưng và Mẫn Huyền Thanh không thể nào nhận ra trước mắt mình là kinh đô Trường An của Đại Chu, mà dường như đang chạy giữa một thế giới hoàn toàn xa lạ, trời đất như sụp đổ, mưa như muôn ngàn mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn tới.

Giữa đất trời đang bị nước thống trị, Long Ưng cảm thấy vô cùng kích thích và khoái trá. Năm năm ở căn nhà đá nơi hoang cốc khiến hắn rất yêu thích cuộc sống gắn kết với thiên nhiên. Khi trời mưa to, những người khác trốn vào trong nhà, hắn lại lao ra ngoài, cho đến khi toàn thân ướt đẫm, chỉ khi không chịu nổi lạnh lẽo nữa mới quay về. Nhưng lúc này tình cảnh có phần khác với trước kia, bởi vì nương tựa trong lồng ngực hắn là một mỹ nữ tuyệt sắc, phong thái đặc biệt, dám yêu, dám hận. Lúc này nàng ướt từ đầu đến chân, mọi đường cong trên người đều lộ rõ, hơi thở hổn hển. Nghĩ tới sắp cùng nàng lên đỉnh Vu Sơn, lại thêm sấm sét mưa bão kích thích, thúc đẩy ma tính, Long Ưng không còn khách khí, vừa hôn vừa âu yếm, khiến cho bất chấp mưa lạnh, thân thể của nữ quan phong lưu bắt đầu nóng lên, lòng xuân tràn trề.

Long Ưng nhớ tới một chuyện, cắn vành tai nàng, nói:

- Chỗ ở của Huyền Thanh ở Trường An, phải chăng là đạo quán của quý môn?

Mẫn Huyền Thanh thân thiết nói:

- Không! Thượng Thanh Phái có cơ sở ở Trường An, tên là Thiên Nhất Cư.

Long Ưng cười ha hả, lập tức bị nước mưa rơi vào miệng, vội vàng vận công tống ra, nếu không sẽ bị sặc dữ dội. Hắn nói:

- Thiên Nhất sinh thủy, thảo nào mưa to như vậy! Hì hì! Chuyện này khiến ta bỗng khoái “vọc nước”. Chỗ đó có phòng tắm không?

Mẫn Huyền Thanh nghe là biết ý, thẹn thùng nói:

- Không những có phòng tắm, mà còn là một phòng tắm lớn, các nàng có thể đã nấu nước nóng đợi người ta về tắm.

Long Ưng vui mừng nói:

- Sau khi thu xếp chỗ cho Tuyết Nhi, chúng ta sẽ đi thẳng vào phòng tắm, chơi trò “Uyên ương nghịch nước”. Ha ha! Nàng còn nhớ không? Ngày đầu tiên đến Như Thế Viên của Huyền Thanh, ta ướt nhẹp như chuột lột, Huyền Thanh phải dẫn ta vào phòng tắm riêng của nàng tắm. Có thể thấy được trong cõi u u minh minh, đều có nguyên nhân hậu quả cả!

Mẫn Huyền Thanh cố gắng mở to đôi mắt đẹp vẫn nhắm rịt, vui mừng reo lên:

- Sắp đến rồi! Chưa tới hai nghìn bước nữa!

Long Ưng nói:

- Huyền Thanh đến phòng tắm, chờ ta đến hợp thể giao hoan với nàng. Sau khi ta giết chết Tịch Diêu, lập tức tới tìm nàng.

Mẫn Huyền Thanh chấn động, ngồi thẳng người lên, sợ hãi nói:

- Huynh nói cái gì vậy?

Long Ưng vẫn điều khiển ngựa chạy với tốc độ không đổi, ung dung nói:

- Ta vẫn chưa tìm được lão kia ở đâu, mục đích của hắn là tới ám sát nàng. Nguy hiểm thật, hẳn là hắn rình rất lâu.

Mẫn Huyền Thanh nói:

- Có đúng không vậy? Hắn không sợ người ta nghi ngờ sao?

Long Ưng nói:

- Hắn sẽ vu oan giá họa cho Pháp Minh, qua đó cũng cho thấy hắn ỷ vào võ công của mình, cho nên không sợ gì. Bây giờ nàng điều khiển ngựa nhé!

Nói xong, hắn lật người, trượt xuống bụng Tuyết Nhi.

Tuyết Nhi tưởng Long Ưng đùa nghịch với hắn, hí dài một tiếng, vô cùng hưng phấn.

Mẫn Huyền Thanh ghìm ngựa thu dây cương, Tuyết Nhi dần dần chậm bước lại.

- ÒA...ÀNH!

Trời đất bị tia sét lấp đầy, khiến người ta mở mắt cũng như mù.

Nhưng vào lúc này, bất chợt một luồng kình khí vô cùng mạnh mẽ từ bên trái xô tới, nhanh đến mức không cho người ta kịp suy tính.

Theo phản xạ, Mẫn Huyền Thanh xoay người đưa song chưởng nghênh đón, phát ra kình lực lạnh thấu xương, đối kháng kẻ địch.

Hai chân Long Ưng rơi xuống đất, ma kình bộc phát, thi triển kỹ năng tung người độc đáo, thân hình như mũi tên bay đi.

Một tên thích khách mặc y phục dạ hành, bịt mặt bằng vải đen, đang từ trên cao ba trượng đánh xuống Mẫn Huyền Thanh, nào ngờ lại có Long Ưng xuất hiện, mà lại là tấn công sau mà tới đích trước, ngay trước khi y và Mẫn Huyền Thanh đối chưởng, Long Ưng đã đánh trúng y.

Thích khách kêu lên một tiếng đau đớn, bay vút lên không, rồi bỗng dưng lướt ngang, thần kỳ đến mức người tận mắt nhìn thấy cũng không tin được.

Long Ưng cười ha hả, nói:

- Hoàng Thiên Đại Pháp, quả thật tuyệt nghệ siêu phàm!

Một chưởng đẩy ra, tấn công Tịch Diêu.

Rốt cuộc Long Ưng đã hiểu tại sao võ công Vô Cấu Tử cao cường như vậy, mà lại bại dưới tay Tịch Diêu chỉ trong vài chiêu, cũng hiểu vì sao Pháp Minh kiêng dè đối với Hoàng Thiên Đại Pháp của Tịch Diêu như vậy.

Tịch Diêu như dung hợp với đất trời đầy sấm sét, biến mất khỏi mạng lưới cảm ứng của hắn, trước mắt hắn chỉ nhìn thấy một cái bóng và tàn ảnh dường như không có thật. Hắn không có cách nào khác là lại phải dùng trực giác nhạy bén để cảm nhận vị trí của y.

- Ầm!

Kình lực từ quyền của Long Ưng bị chân khí của Hoàng Thiên Đại Pháp hoàn toàn ngăn cản, phản chấn bay ngược lại, rơi xuống đất.

Tịch Diêu cũng vươn hai tay hai chân ra, bay ngược về phía đối diện.

Một tia chớp hình lưới nhện xé rách bầu trời giáng xuống giữa hai người. Bỗng nhiên Long Ưng lại hồi phục cảm ứng đối với Tịch Diêu.

Hắn đánh xuống đất một chưởng, mượn lực tung người lên không, đuổi theo hướng Tịch Diêu.

- OÀ...ÀNH!

Sấm sét nổ vang, trong phút chốc tai ù đi, không còn nghe được bất kỳ tiếng động nào khác.

Như để trợ uy, mưa bỗng to hơn, lạnh lùng tuôn xuống.

Tịch Diêu rút lui đến chỗ một tường rào, một chân điểm xuống đầu tường, lộn người về phía sau, đổi hướng, nghênh đón Long Ưng, Hoàng Thiên chân khí như thiên la địa võng trùm tới Long Ưng giữa đầy trời mưa gió.

Long Ưng lại mất đi cảm ứng đối với đối thủ đã dung hợp thành một thể với đất trời, tuy nhiên hắn không sợ hãi mà lại thấy vui mừng, biết rằng Tịch Diêu còn chưa vận dụng Hoàng Thiên Đại Pháp được hoàn hảo.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Hai người đánh nhau cách mặt đất ba trượng, trong chốc lát trao đổi ba, bốn chiêu.

Long Ưng rên khẽ một tiếng, bị chân trái Tịch Diêu quét trúng cánh tay phải, nhưng sườn Tịch Diêu cũng bị trúng một chỉ của Long Ưng, tuy Tịch Diêu có Hoàng Thiên chân khí cứng rắn đẩy ra một bên, không bị đâm thủng, nhưng y cảm thấy không dễ chịu gì.

Long Ưng phun ra một ngụm máu tươi, cú đá của Tịch Diêu mang theo Hoàng Thiên chân khí đã phá vỡ ma khí của hắn, xuyên qua kinh mạch mà vào, bá đạo đến mức hắn khó tin, trong thoáng chốc mất đi năng lực phản kích.

Tịch Diêu cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, gặp phải ma khí kỳ dị không thể tưởng tượng, rên thảm một tiếng, ngã về phía sau.

- OÀ...ÀNH! OÀ...ÀNH!

Những tia chớp không ngừng chiếu sáng trận chiến, lúc sáng lúc tối, khiến người ta có mở to mắt cũng không nhìn rõ được vật gì.

Long Ưng đáp xuống mặt đất, không ngừng lăn người đi. Con phố dài biến thành một dòng sông, nước chảy cuồn cuộn.

Tịch Diêu lại lao tới, tuy nhiên lần này Long Ưng đã hoàn toàn nắm rõ tình thế của y, biết y bị nội thương, không thể tiến vào cảnh giới của Hoàng Thiên Đại Pháp. Y cho rằng Long Ưng đã mất đi khả năng phản kích, cho nên thừa thế tấn công tiếp, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Long Ưng cảm nhận được sự thay đổi năng lượng quanh mình, tiếp tục lăn mình, cân nhắc thời gian, tốc độ và vị trí, đồng thời bằng đặc tính của Ma Chủng, nhanh chóng phục hồi công lực, không ngừng tích tụ ma khí đang tán loạn, tập trung lại một chỗ.

Tịch Diêu chỉ còn cách hắn không đến một trượng, tung người đánh tới như mãnh hổ vồ mồi, Hoàng Thiên chân khí xô tới mạnh mẽ như núi đè.

- OÀ...ÀNH!

Một tia sét đánh xuống ngay phía sau Tịch Diêu chừng một trượng.

Tịch Diêu giật mình, chiêu thức vốn hoàn hảo không tì vết, lập tức lộ ra sơ hở.

Long Ưng nhảy lên khỏi mặt đất, như một mũi tên lao tới đối phương đáng sợ.

Tịch Diêu lại biến mất. Người đương nhiên không thể chợt mất chợt hiện, nhưng Tịch Diêu sử dụng Hoàng Thiên Đại Pháp, phối hợp với tốc độ của y, khiến Long Ưng có cảm giác như vậy.

Ngay trước khi Long Ưng đánh trúng Tịch Diêu, y dung nhập vào tia chớp lóe lên giữa bầu trời đêm, hoàn toàn thoát khỏi cảm ứng của Long Ưng. Lập tức Long Ưng dùng tốc độ nhanh kinh người, đổi thế đánh tới, như một cái chùy lớn từ trên trời giáng xuống đầu Tịch Diêu, Tịch Diêu chạy về phía đường phố tràn ngập nước mưa.

Long Ưng không dám đuổi theo, mạnh mẽ đề tụ ma khí, băng ngang con phố, đáp xuống một đầu tường nhà. Tịch Diêu như bóng với hình từ phía sau đánh tới, một luồng chân khí xô vào lưng Long Ưng.

Long Ưng thi triển kỹ năng tung người đặc biệt, nhắm đúng nơi năng lượng tập trung, lao người tới. Trên thực tế hắn đang mạo hiểm tính mạng của mình, bởi vì khả năng bị sét đánh trúng và khả năng bị Tịch Diêu đánh trúng cũng không khác nhau bao nhiêu. Tuy nhiên hắn không còn lựa chọn nào khác, bởi vì hắn đã rơi vào thế hạ phong, nếu không chiếm lại thế chủ động, thì với Hoàng Thiên Đại Pháp sâu xa khó lường, cùng với thủ pháp vô cùng tuyệt diệu của Tịch Diêu, một khi để cho y nắm hoàn toàn chủ động, chắc chắn Long Ưng không chống nổi quá mười chiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK