Mục lục
Loạn Thế Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rời khỏi tửu lâu, vừa vặn tạnh mưa, tâm tình Triệu Trường Hà đều tốt hơn một chút, lại nhìn thấy khoái mã đang gặm cỏ thoải mái, cũng không bị trộm mất, tâm tình lại càng tốt.

Cẩn thận ngẫm lại đương nhiên không ai dám trộm ngựa đi, không nhìn thấy trên lưng hắn đeo thanh đại đao kinh khủng thế sao.

Triệu Trường Hà thưởng cho tiểu nhị một khối bạc vụn, đang muốn nhảy lên ngựa, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại đặt chân xuống, cúi người tỉ mỉ kiểm tra bàn đạp cùng yên ngựa có dị vật hay không.

Ở Thôi gia sống an nhàn đã quen, thiếu chút nữa quên mất những môn đạo này.
Kiểm tra kỹ càng không có gì lạ, Triệu Trường Hà thở dài một hơi, xoay người lên ngựa.

Trấn Ma Ty trung niên nhân vẫn đứng ở cửa nhìn hắn, thấy thế cũng lộ ra vẻ thưởng thức, đưa qua một trang giấy: "Đây là tư liệu của Hàn Vô Bệnh.”

Triệu Trường Hà cũng không khách khí, trực tiếp nhận: "Cảm ơn.”

Trung niên nhân trả lời: "Tại hạ Trấn Ma Ty Võ Duy Dương, có lẽ tương lai chúng ta còn gặp lại. Về phần lần này trên đường phong ba, Trấn Ma Ty sẽ không ra tay, các hạ một đường cẩn trọng.”

Nói xong thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.

Tốc độ này, ít nhất cũng là huyền quan thất bát trọng... Trấn Ma Ti vẫn có chút môn đạo a. Triệu Trường Hà lại không có bao nhiêu cảm khái, thiên bảng đệ cửu đều ở trước mặt uống trà, còn quản cái này.

Hắn ngược lại cảm thấy lời nói của vị Võ Duy Dương này có chút ám chỉ, lần này đi phong ba sẽ không ra tay, một đường cẩn trọng, vậy sau khi đến nơi thì sao? Có phải đến lúc đó có một số việc cần giúp đỡ, có thể tìm Trấn Ma Ti địa phương không?

Triệu Trường Hà tạm thời không nghĩ tới chuyện này, cưỡi Đạp Tuyết Ô Chuy dọc theo quan đạo chậm rãi đi về phía trước, mở tư liệu Võ Duy Dương đưa cho, xem xét tỉ mỉ.

Hàn Vô Bệnh, năm nay mười chín tuổi... Cư nhiên so với mình còn nhỏ hơn, lúc trước trong phá miếu nhìn không ra a, bộ dáng lãnh khốc như vậy.

Vốn là đệ tử bình thường của Kiếm Lư Ba Sơn, tư chất cũng không cao, bởi vì luyện kiếm cố gắng khắc khổ, nên tạm coi là đệ tử trung đẳng. Làm người trầm mặc ít nói, chỉ thích luyện kiếm, nhân duyên bình thường, cảm giác tồn tại không cao.

Ba năm trước, mọi người ở Kiếm Lư đến Cổ Kiếm Hồ thử vận khí, tìm kiếm cổ kiếm trong truyền thuyết từ kỷ nguyên trước lưu lại, Hàn Vô Bệnh lúc ấy huyền quan tam trọng, theo đội mà đi.

Truyền thuyết thần kiếm của Cổ Kiếm Hồ sở dĩ vẫn rất được hoan nghênh, cũng không chỉ là cố lão tương truyền mà tản mát thần dị, ngẫu nhiên ở đó sẽ phát sinh kiếm khí kinh người nổi lên trong hồ, người đến tìm kiếm thường xuyên bị chết ở đây. Nhưng sau đó tiếp tục điều tra kỹ càng, lại không thu hoạch được gì, hoàn toàn không giải thích được, cũng không biết kiếm khí từ đâu tới.

Chính vì vậy, mọi người đều tin nơi này có thần dị, nhưng cũng không có thế lực nguyện ý thường trú ở nơi đây tìm kiếm, sợ chết bất đắc kì tử, cho nên Cổ Kiếm Hồ cho tới bây giờ không có ai bao tràng, nhưng người ngẫu nhiên đến thử vận khí nhiều năm qua vẫn chưa từng dừng lại.

Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn là cái gì cũng tìm không thấy, Thôi Nguyên Ương trước kia cũng từng nói qua, Thôi gia tổ chức nhân thủ tìm nhiều lần cũng không tìm được. Thế lực cùng trí tuệ của Thôi Văn Cảnh đều thuộc hàng bậc nhất đương thời, hắn cũng tìm không thấy, người khác lại càng không có cơ hội đi, bởi vậy các thế lực lớn cũng dần dần buông tha tìm kiếm thứ này, cảm thấy lãng phí thời gian.

Thế lực lớn là không có, nhưng người giang hồ không ngại thử vận khí vẫn là nhiều không kể xiết. Bên hồ không ai dám ở, thành Kiếm Hồ cách hơn mười dặm ngược lại là cực kỳ phồn hoa náo nhiệt, số lượng đổ phường tửu lâu phục vụ khách nhân ở đây sợ là có một không hai ở kiếp này, so với kinh sư bên kia còn nhiều hơn, bởi vì khách ngoại lai tới đây thật sự nhiều lắm.

Điều này cũng hình thành một thế lực địa phương phức tạp, ngư long lẫn lộn, trình độ phức tạp của nó, quả thật không phải là một huyền quan tam tứ trọng, giang hồ tân thủ có thể tùy tiện dạo chơi.

Hàn Vô Bệnh lúc ấy theo đội, đương nhiên cũng chẳng qua là đi theo trưởng bối cùng sư huynh đệ ra ngoài mở mang kiến thức, coi như là một hồi lịch lãm giang hồ do Kiếm Lư tổ chức. Nhân duyên hắn không tốt, không kết bạn với sư huynh đệ mà tự mình tìm kiếm bên bờ hồ, ngoài ý muốn lại kết bạn được với một vị hảo hữu, thấy hợp ý liền tạo nhóm cùng nhau tầm bảo.

Về phần trong đó có phải là có nguyên nhân gì hay không, như thế nào một người nhân duyên không tốt liền cùng người khác vừa gặp đã quen, tư liệu tình báo của Trấn Ma Ty cũng không có cách nào tỉ mỉ đến mức độ này, dù sao đương sự Hàn Vô Bệnh cũng sẽ không tiếp nhận ngươi phỏng vấn, chỉ có thể sơ lược điểm qua a.

Cổ kiếm không tìm được, nhưng Hàn Vô Bệnh cùng vị bằng hữu này lại vận khí cứt chó tìm được hài cốt của một vị tiền bối đã từng bỏ mạng ở đây, chiếm được một ít kiếm pháp truyền thừa cùng một thanh bảo kiếm, bằng hữu lấy kiếm, Hàn Vô Bệnh lấy bí tịch, mọi người đều vui a.

Nhưng kết quả là bị sư huynh đệ Kiếm Lư của hắn gặp phải, ỷ thế hiếp người, nói đây nên là vật của Kiếm Lư, vô luận là kiếm hay là bí tịch.
Cuối cùng bằng hữu bị giết, kiếm bị cướp, Hàn Vô Bệnh tức giận xé bí tịch, rời khỏi Kiếm Lư. Từ đó về sau lưu lạc thiên nhai, càng thêm ít nói, lấy thợ săn tiền thưởng làm nghề kiếm sống.

Sự kiện rất đơn giản, trong hồ sơ Trấn Ma Ti đưa ra cũng không hề rêu rao, liền nói rõ tình huống, thấy vậy Triệu Trường Hà cảm xúc đều không nhịn nổi, thầm nghĩ nửa ngày, câu chuyện Hàn Vô Bệnh kỳ thật thuộc về loại sự tình phổ biến nhất giang hồ a, ỷ thế đoạt bảo giết người, bản thân tức giận rời đi, xuất phát điểm này đều là khuôn mẫu trong sách mười năm trước rồi a.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Hàn Vô Bệnh này rất nghĩa khí, ba năm thí kiếm, huyền quan ngũ trọng, thanh minh tế mộ, tận trảm cừu địch, thật sảng khoái.

Triệu Trường Hà nhịn không được mở hồ lô rượu uống một ngụm: "Thống khoái, có địch thủ ước chiến như vậy, mới làm cho người ta chờ mong a, không giống mấy tên đần kiêu căng trên Bắc Mang kia, cho dù đầy đường, cũng chỉ giống như ruồi nhặng, khiến người ta chán ghét.

Nói xong câu này, thu hồ lô lại, đột nhiên trong tay vung lên, một đồng xu gào thét mà ra.

Ngọn cây ven đường, đột nhiên có người kêu thảm một tiếng, rơi xuống đất.

"Thật cho rằng lão tử đọc sách nhập thần, ngay cả có người tới cũng không biết? Triệu Trường Hà cười dài một tiếng, giục ngựa rời đi: "Núi đao biển lửa trên đường này? Đơn giản là mài đao mà thôi!

"Vút vút!" Phía trước mấy đạo kiếm quang bạo khởi, kiếm khí gầm thét, xuyên thẳng tới.
Triệu Trường Hà giục ngựa chạy lao đến, đưa tay về phía sau, cầm lấy chuôi đao trên vai.

Kiếm tới, ngựa đến.

"Roẹt!" Long Tước ra khỏi vỏ, cuồng đao giận dữ gào quét.

Đám thích khách đánh tới tất cả đều hoảng sợ, nhưng người ở giữa không trung làm sao tránh được đại đao lớn như vậy?

Mấy đạo trường kiếm đồng loạt va vào trên đường đao, một trận thanh âm kiếm đao giao kích kéo dài truyền đến, trường kiếm gãy, máu tươi đầy trời.

Đạp Tuyết Ô Chuy lao qua tràng diện huyết vũ tinh phong, Đại Hạ Long Tước hưng phấn thét dài.

Phía trước còn có thích khách vốn định ra tay, nhưng nhìn tràng diện này người đều choáng váng, làm sao còn dám động?

Xa hơn một chút giống như có người mai phục trái phải, kéo dây cho ngựa ngã.
Triệu Trường Hà tinh mắt nhìn thấy, giục ngựa rẽ ngang, xông vào bên đường.

Người nọ còn chưa kịp kéo dây thừng lên, tốc độ xung kích của Đạp Tuyết Ô Chuy đã vượt xa dự đoán của hắn, tay còn chưa kjp nhấc lên, ngựa đã đến trước mặt.

Chiều dài thân đao và phạm vi công kích vượt quá phán đoán... Mọi người ở phía sau trơ mắt nhìn một đường cong đỏ sậm xẹt qua, "Roẹt roẹt" một tiếng, nhất đao nhị đoạn.

Chỉ còn lại nửa phần thi thể, một đầu ngây ngốc đứng ở đó, tay vẫn còn đang nắm dây thừng, Đạp Tuyết Ô Chuy sớm đã chạy ra ngoài hơn chục trượng.

Mặc kệ các ngươi là Huyết Thần Giáo hay là Thính Tuyết Lâu, hay là tiểu tặc muốn cướp ngựa đoạt đao..." Triệu Trường Hà thu đao cưỡi ngựa, cười to mà đi: "Ta một đường này không giấu hành tung, muốn thì đến!"

Võ Duy Dương đứng ở phía sau nhìn ra xa, chậc chậc có tiếng: "Dũng liệt như thế, thủ toạ lại lo hắn dọc đường này nguy hiểm sao... Người này trong miệng nói không cần chúng ta giúp, nội tâm sợ là sớm đã hưng phấn, chỉ sợ đối thủ đến không đủ mạnh.”

Bên cạnh có cấp dưới thở dài: "Người như vậy, nếu không sớm ngã xuống giang hồ, vậy tất sẽ tung hoành thiên hạ.”

Võ Duy Dương không trả lời, trong lòng biết ẩn ý của cấp dưới.

Người như vậy, tỷ lệ ngã xuống vẫn tương đối cao... Nhưng nhớ tới vừa rồi Triệu Trường Hà lên ngựa cẩn thận như vậy, Võ Duy Dương vẫn cảm thấy, người này không dễ chết a.
Đừng nhìn hắn hào hùng, nội tâm hắn lại rất cẩn thận a, thật coi hắn là mãng phu, hiện tại phần cỏ trước mộ đều đã cao ba thước.

"Trở về bẩm báo với thủ toạ đi, không biết nàng có phải thật sự sẽ tự mình đến gặp hay không", Võ Duy Dương buồn bực thì thầm: Kỳ quái, sự chú ý của thủ toạ dành cho tên này cũng có chút phi thường."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Jin
24 Tháng mười, 2023 23:02
Mới đọc được có trăm rưỡi chương, không biết sau có thu em nào thục nữ không vậy ae. Đọc quen bên lão Quan quan toàn thu gái đáng tuổi cô dì chín mọng đẫy đà sáng đây toàn gái trẻ hơi bị lệch tông =))
ikaika
22 Tháng mười, 2023 20:27
lại đá đểu phật giáo, xem mấy thằng tác giả bị tẩy não mệt thật.
silua
22 Tháng mười, 2023 08:40
Các bác cho mình hỏi thăm còn tác nào còn viết Hậu cung như lão Cơ Xoa này không?
silua
22 Tháng mười, 2023 08:39
Mọi người cho mình hỏi thăm còn lão tác nào viết Hậu cung khá như lão Cơ Xoa này không
bolynu
18 Tháng mười, 2023 16:49
còn sớm, đọc đi bác :)))
Hoàng Minh
18 Tháng mười, 2023 13:03
ăn cơm chó của triệu trường hà với nhạc hồng linh chất lượng :)) chắc hồng linh phải là vợ cả chứ hả
Hoàng Minh
17 Tháng mười, 2023 21:50
thuần võ hiệp hay có dính tí tu tiên vậy các bác
Cuong Vu
16 Tháng mười, 2023 19:33
Khả năng Mù loà chính là Dạ Đế dung hợp với thiên thư gây ra đại huỷ diệt. Như mấy chap đầu tiên có nói đến tấm thẻ thứ 3 toàn màu đen chính là nguồn gốc của mù loà
bolynu
13 Tháng mười, 2023 01:24
arc này cười vl :)) phục vụ ae tận tâm quá nên leo hẳn lên top 5, ko biết giữ đc đến cuối tháng ko
Feed là 9
08 Tháng mười, 2023 13:50
sao thấy motip giống hiệp khách giang hồ hàn bảo quân vs đàm hoa liên nhỉ
bolynu
07 Tháng mười, 2023 00:00
thank bác nguyen duc huy ủng hộ ✺◟( • ω • )◞✺
bolynu
06 Tháng mười, 2023 11:33
thank bác genkai đã ủng hộ nha ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ
bolynu
06 Tháng mười, 2023 11:24
đổi thì sẽ đổi được, nhưng nó sẽ gây ra phiền toái rất là nhiều khi convert. vd trong 1 chap dài, muốn giữ chữ "thảo" như bạn, thì lúc cần "cỏ" nó vẫn là "thảo" => lúc này thì cấn hơn nhiều nên có những chữ quốc dân như thảo/cỏ, là/phải/đúng v.v.... thì thường converter sẽ giữ những chữ dùng thường xuyên nhất những ai đọc cv nhiều thì ngta tự load trong đầu rùi. b cứ tập tự load đi sau đọc cv cho dễ với bạn lưu ý này là bản Convert chứ không phải Dịch nha
Nguyen Duc Huy
06 Tháng mười, 2023 02:39
À mà mình mới đọc tới 130. Không biết "cỏ" có đổi thành thảo trong thảo ni mã không nhỉ. Mỗi lần thấy chửi "cỏ" hơi cấn
Nguyen Duc Huy
06 Tháng mười, 2023 02:37
mà ko xóa được cmt nên để vậy luôn hì
Nguyen Duc Huy
06 Tháng mười, 2023 02:34
đăng xuất xong mất luôn tài khoản. Thảo -_
Hieu Le
06 Tháng mười, 2023 02:02
ừm lúc đó mình mới đọc tới 90 thôi, sau 120 thì thấy cũng chuốt văn hơn đọc hay hơn rồi
bolynu
05 Tháng mười, 2023 17:13
này tính ra có 1 người làm thôi b ơi, người làm trc drop từ sớm, họ làm chỉ khoảng 9x chap thôi.
Hieu Le
05 Tháng mười, 2023 16:26
cơ mà vẫn cảm ơn các bạn dịch <3
Hieu Le
05 Tháng mười, 2023 16:23
bạn nào muốn đọc bản này thì tinh thần chuẩn bị nhé, đổi nhiều người làm nên đọc đến đoạn sẽ thay đổi hơi khó chịu
genkai
03 Tháng mười, 2023 17:16
ghi âm thế này là chết Nhân vương r =)))
bolynu
03 Tháng mười, 2023 14:10
bản đẹp rồi nha ae, chỉ bổ béo lão triệu
bolynu
02 Tháng mười, 2023 19:48
arc này hơi lú, đọc tạm đi nha ae, nào có time edit sau :)))
genkai
02 Tháng mười, 2023 03:07
cảm ơn bác cvt, bão chương đọc mà sướng con mắt =))
hoangvantrungaofhvtc
30 Tháng chín, 2023 18:24
tác đến chương bao nhiêu rồi bạn ?
BÌNH LUẬN FACEBOOK