Nửa tháng sau.
Triệu Trường Hà ngồi bên dòng suối uống nước cho ngựa ăn, cúi đầu nhìn ảnh phản chiếu của mình dưới suối.
Râu ria lại mọc xồn xoàm, trang phục võ sĩ Thôi gia tặng cho đã rách vài chỗ, bộ lông đen bóng của Ô Chuy cũng đã bám đầy bụi, lúc mới rời Thôi gia mang theo chút khí tức như tắm gió xuân, người khác còn tưởng rằng hắn là công tử nhà nào, hiện giờ suốt hành trình này đã triệt để biến thành thảo mãng.
Sau khi bị mình lừa một vố, nửa tháng này chém giết cũng không tính là rất thường xuyên, nhìn qua cũng không vất vả kịch liệt như lúc hộ tống Thôi Nguyên Ương trở về.
Nhưng lần này đường xa, tổng số lần chiến đấu ngược lại so với lần trước là nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa lần này bị tiết lộ hành tung, không còn là hình thức phá vòng vây du kích như lần trước, gặp phải địch nhân tất cả đều phải giết, thỉnh thoảng còn phải lấy ít địch nhiều cũng không thể để cho ai thoát, thật sự là gian nan a.
Thế đạo này quả thực là ngốc nghếch, động một chút đều nói "cách nhau ngàn dặm", "ngàn dặm xa", không có tiêu chuẩn thật sự để xác định khoảng cách. Thực tế tính toán, đưa Thôi Nguyên Ương về nhà tối đa sẽ không vượt quá năm trăm dặm, bên này đi Cổ Kiếm Hồ ít nhất cũng phải hai ngàn dặm trở lên, đều sắp từ Hà Bắc đến Giang Bắc, hơn nữa mình còn đi đường vòng, đã xa lại càng xa.
Cũng may thời gian xem như dư dả, bằng không bởi vì loại nguyên nhân này đến trễ, thật đúng là rất mất mặt.
Nhìn thấy Hàn Vô Bệnh, câu đầu tiên phải là: Ai con mẹ nó nói với ngươi hai ngàn dặm cũng gọi là ngàn dặm?
Lần này ngàn dặm... A, hai ngàn dặm bôn ba, chống chọi một đường mưa gió, chống đỡ vây bắt đuổi giết, chỉ vì thực hiện một ước hẹn luận võ, không biết trong mắt người ngoài thì thế nào, có thể cho rằng đây là ngu dốt hay không, nhưng trong lòng Triệu Trường Hà lại rất thoải mái.
Nhấc lên bầu rượu, ngồi bên dòng suối uống một ngụm, trong lòng bất giác nhớ tới Nhạc Hồng Linh, có lẽ cũng chỉ có nàng mới nói "Nên là như thế", mà Trì Trì cùng Ương Ương thật đúng là chưa chắc.
Còn có một cái cao hứng hơn chính là Đại Hạ Long Tước.
Vốn đã được Thôi Văn Cảnh xử lý qua, sát khí của Long Tước không tràn ra ngoài, thân đao cũng bị che lấp không còn sáng bóng sắc bén nữa, có chút rỉ sét cùng cổ xưa, nhìn rất xấu xí. Kết quả mấy ngày nay chém giết, Long Tước uống máu, vết rỉ sét kia bắt đầu đỏ sậm, màu sắc uốn lượn quanh thân đao, ngược lại đã bắt đầu ngưng tụ thành ám sắc hoa văn như Chu Tước giương cánh, từ cảm giác rỉ sét loang lổ lại biến thành "cổ đại tang thương", dù sao cũng không cho phép mình trở nên khó coi a.
Triệu Trường Hà có chút dở khóc dở cười, cũng không định che dấu nữa.
Thần khí hữu linh, mặc dù không phải sinh mệnh, cũng nên tôn trọng mới đúng.
Mấy ngày nay ma luyện, cùng Long Tước càng thêm thân hòa, đối với việc khống chế đao này cũng càng ngày càng quen thuộc.
Ai cũng cho rằng một thanh đao to nặng nề như vậy tất nhiên thi triển chiêu thức sẽ rất khó khăn, thậm chí phải hai tay cầm chuôi vung lên, tựa như trong mộng lúc đó... Tuy nhiên...
Triệu Trường Hà một tay cầm đao, tùy ý hướng lên cổ, Đạp Tuyết Ô Chuy hoảng sợ mở to hai mắt.
Mấy cụm râu rơi xuống, cằm được cạo sạch sẽ, hiện ra lực khống chế đao này đã như mây trôi nước chảy.
"Mài đao là đã thành, Kiếm Hồ trong tầm ngắm. "Triệu Trường Hà vỗ vỗ đầu Ô Chuy: "Càng tới gần, càng có khả năng có người chặn ta, ngươi có sợ không? "
Lỗ mũi Ô Chuy thở phì phò cười nhạo, mắt khinh thường.
"Ha! "Triệu Trường Hà xoay người lên ngựa: "Đi, đoạn đường cuối cùng! "
............
Bên Cổ Kiếm Hồ.
"Ding"! Mũi kiếm đã gãy, Hàn Vô Bệnh che miệng vết thương trên vai, cầm thanh kiếm đã gãy mất mũi lui lại.
Chung quanh vô số cừu địch vây khốn, ánh mắt của hắn vẫn như cũ, không một gợn sóng.
"Người khác nói tên là ngược lại... Hàn Vô Bệnh, ta thấy ngươi quả thật có bệnh. "Có người không thể tưởng tượng nổi hỏi hắn: "Huyết tế bằng hữu, tận trảm cừu địch, thật phóng khoáng a, thật phong lưu a? Chúng ta thấy Loạn Thế Thư, thử lại đây xem một chút, căn bản cũng không trông cậy vào ngươi còn có thể ở chỗ này, kết quả đây là cái gì? Sao ngươi lại ở lại chỗ này không đi? Ngươi là đang làm cái quái gì vậy? "
Có người khác tiếp lời cười nói: "Có thể hắn cho rằng mình đã giết hết Kiếm Lư cừu nhân nên sẽ không còn cừu nhân khác. "
"Tiềm Long bảng sáu mươi sáu, ngu xuẩn đến trình độ này sao? Ha ha ha..." Mọi người cười to: "Ngươi lĩnh Hắc Bạch hai đạo bao nhiêu tiền thưởng, giết nhiều người như vậy, thật cho rằng mình không có cừu gia! "
Hàn Vô Bệnh rốt cục mở miệng: "Ta đang chờ người. "
Chờ chúng ta sao ha ha..."
"Chẳng qua là giết một ít sâu bọ cấp thấp mà thôi, thật không ngờ Loạn Thế Thư ngay cả chút chuyện này cũng phải ghi lại dẫn tới sơ suất này”. Hàn Vô Bệnh chậm rãi nói: "Nhưng đó là Hàn mỗ tự mình tác trách, không liên quan gì đến hắn a. Ta đã ước hẹn với hắn, vậy ta phải đợi. "
Nụ cười của mọi người cũng chậm rãi biến mất, ai nấy đều không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng qua bởi vì ngươi hẹn người? Ở đây? "
"Không sai. "
"Cho dù chết ở chỗ này? "
"Vậy thì chết ở chỗ này."
"Nếu như người mà ngươi hẹn căn bản không đến thì sao? Sau này không hối hận?”
"Đó là hắn bất tín, không phải ta. Tại sao ta phải hối hận? "
Ánh mắt mọi người đều có chút thay đổi, có người khinh thường, có người thưởng thức.
Nhưng vô luận là khinh thường hay là thưởng thức, cừu gia chính là cừu gia, chung quy sẽ không bởi vì chút thưởng thức này mà lưu thủ.
Bầu không khí lại trở nên căng thẳng.
............
Cách đó chưa đầy mười dặm, trên một con đường nhỏ tới Cổ Kiếm Hồ, vài người ngồi bên cạnh rừng trúc nói chuyện phiếm.
Tiếng vó ngựa từ xa truyền đến gần, thần sắc mọi người khẽ biến, tất cả đều rút trường đao đứng dậy.
Khói bụi nổi lên, xiêm y Triệu Trường Hà lam lũ, cả người dính huyết, đang giục ngựa tiến đến.
Nhìn thấy người chặn trước mặt, Triệu Trường Hà sửng sốt một chút, ghì cương ngựa lại nhìn qua.
Người phía trước thở dài: "Ngươi thực sự đến a..."
"Vâng. "
"Tại sao ngươi lại đến?" "
"Có trận ước đấu với người khác. "
Bầu không khí yên tĩnh lại vài giây, đối phương chửi bới: "Con mẹ nó ngươi có phải kẻ ngốc không? Thật vì chút chuyện này mà đi, ngươi một đường đánh bao nhiêu sinh tử chiến, nhìn xem máu trên người ngươi kìa, thở còn không ra hơi, thật cho rằng mình là thiên thần hạ phàm quá quan trảm tướng? "
Triệu Trường Hà yên lặng xuống ngựa, vỗ vỗ Ô Chuy, Ô Chuy rất hiểu ý, nhanh như chớp lẻn vào rừng trúc.
Triệu Trường Hà khoác đao đứng yên, thở dài nói: "Ngươi hẳn là biết ta..."
"Biết? Ta biết cái rắm a, ta nói, ngươi là người thông minh, kết quả thì sao? Rải chút sương mù thì có ích lợi gì, chặn ở Cổ Kiếm Hồ không phải là có thể bắt ngươi, giống như lúc trước ngươi đưa Thôi Nguyên Ương! Không đến là xong việc, cái này cũng không hiểu sao! "
Triệu Trường Hà nói: "Bởi vì thân phận bậc này của Tiết giáo chủ sẽ không ngốc chờ ở đây hơn nửa tháng đi, nên người ở lại đây khẳng định không có thân phận quá cao a, ta vẫn là có thể ứng phó.”
Người kia giật giật khóe miệng: "Ngươi lại muốn chịu mắng? "
Triệu Trường Hà tiếp tục thở dài: "Chẳng qua ta thật sự không muốn đụng phải ngài trong trường hợp này. "
"A còn dùng kính ngữ. "
"Con mẹ nó ta không muốn cùng ngài đánh nhau, lỡ có gì xảy ra ngài không phải sẽ trốn đi dưỡng lão sao! "
Tôn Hoành Xuyên: "..."
Trán Huyết Thần giáo chúng bên cạnh cũng có chút mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Triệu Trường Hà nhìn quanh một vòng trên người mấy giáo chúng đối diện, kỳ quái nói: "Theo tràng diện này nhìn, là ngài dẫn đội? "
Tôn Hoành Xuyên nói, "Là cấp trên của ta, Đinh hộ pháp dẫn đội, bất quá vừa đến đã bị Hạ thánh nữ gọi đi làm việc, nơi này cũng thành ta dẫn đội. "
"A, vậy các ngươi thật sự đánh không lại ta. Là ngài dẫn đội, ta thật sự không muốn đánh, mọi người thương lượng một chút, nhường đường a? "
Tôn Hoành Xuyên quả thực bật cười: "Ngươi có bao nhiêu cân lượng ta há có thể không biết? Ngươi muốn đánh ta, quả thực nục cười..."
Lời còn chưa dứt, tròng mắt liền trợn lên.
Triệu Trường Hà tay cầm một thanh đao rộng bốn thước, hoành chỉ bên phải.
Một người một đao, liền đem toàn bộ con đường chặn kín.
Phối hợp với máu còn chưa khô trên người, cỗ khí thế kia toát ra như long hổ, chỉ nhìn thôi đã nhiếp nhân tâm phách.
Tôn Hoành Xuyên đều choáng váng, ngươi đây là đao hay là cửa? Thanh đao này có thể dùng bằng một tay sao?
"Ta tứ trọng, không còn là tam trọng như lần trước Loạn Thế Thư thông báo. Đao của ta cũng không giống như ngươi nghĩ, hình thái đã thay đổi, đao đạo lại càng khác. Triệu Trường Hà chậm rãi nói: "Giáo tập, nghe nói ngài cũng là tứ trọng, không phải ta khoe khoang, nhưng trước mắt, đối thủ cùng cảnh giới còn chưa có ai quá được ba chiêu dưới đao của ta, đề nghị ngài không nên thử. "
Tôn Hoành Xuyên: "..."
Bên cạnh rốt cục cũng có một tên Huyết Thần Giáo Đồ không kiên nhẫn nói: "Nhìn ngươi mệt mỏi như vậy, ngay cả thở cũng không ra hơi, đã sớm nỏ mạnh hết đà còn ở chỗ này giả bộ, khôn hồn thì thúc thủ chịu trói đi! "
Vừa dứt lời, một đao trảm nghiêng, bổ về phía vai trái Triệu Trường Hà.
Triệu Trường Hà lạnh lùng nhìn hắn vọt tới, thẳng đến một khắc đao tới gần người, mới bỗng nhiên động một chút.
Cổ tay giáo chúng kia bỗng nhiên bị nắm chặt, phảng phất như tự mình đưa lên cho hắn bắt. Chớp mắt Long Tước gào thét mà đến, vừa vặn dừng ở trên cổ hắn.
Huyết Thần giáo mọi người im lặng không một tiếng động.
Lực lượng này, tốc độ này, lực khống chế này.
Khuôn mẫu vẫn là Huyết Thần đao pháp không sai, nhưng hình như đã sắp không nhận ra.
Ánh mắt Tôn Hoành Xuyên trở nên vô cùng phức tạp, cho dù thấy Loạn Thế Thư hiện lên nhiều lần, cho dù nghe thấy phong truyền giang hồ rất thái quá, trong lòng hắn vẫn thủy chung nghĩ đây chính là tiểu tử tự tay mình dạy dỗ, nào có khoa trương như người khác truyền miệng a... Sâu trong nội tâm hắn còn nghĩ, mình có thể bắt sống tiểu tử này, sau đó trở về tổng đàn cầu tình, để cho giáo chủ thả cho hắn một con đường...
Cho đến hôm nay hắn mới phát hiện, đây đâu còn là ấn tượng trong lòng?
Triệu Trường Hà trên thực tế đã là ngôi sao mới nổi trên giang hồ, thân kinh bách chiến, dưới trường đao đầu người như mưa, Tiềm Long bảng chưa bao giờ là hư danh, cùng cấp với hắn mấy người làm nên chiến tích như thế a, đó mới chân chính là Tiềm Long...
Tôn Hoành Xuyên có một loại cảm giác hài tử đã lớn bắt đầu biết cãi cha a, rồi lại cảm thấy phi thường có mặt mũi, loại tâm tình này vô cùng phức tạp.
Triệu Trường Hà buông đao ra, một tay đẩy giáo chúng kia trở về: "Huyết Thần giáo cùng ta không thù, ngược lại có ân thu lưu, cái gọi là ân oán của ta và Huyết Thần giáo, đơn giản là một mình Phương Bất Bình, cho dù giáo tập không ở đây, ta cũng không muốn giết những Huyết Thần giáo chúng khác, lời này của Triệu Trường Hà, mong các vị truyền đạt lại tới Tiết giáo chủ. Xin từ biệt. "
Tiếng nói mịt mờ, người đã đằng mình xẹt qua đỉnh đầu mọi người. Ô Chuy từ trong rừng trúc chạy ra, Triệu Trường Hà xoay người rớt xuống, vừa vặn ngồi trên lưng ngựa, trong nháy mắt nhân mã đã đi xa, khói bụi mờ mịt.
Bên hồ Cổ Kiếm, đoạn kiếm gãy Hàn Vô Bệnh vẫn cầm đều là huyết sắc.
Người bị thương, kiếm đã gãy, lấy ít địch nhiều, dưới kiếm của hắn vẫn giết không ít người, đám cừu địch vây công có chút kinh hồn bạt vía, lại biết tuyệt đối không thể để cho người như vậy chạy trốn.
Kiếm của hắn quá nhanh, đơn đả độc đấu hầu như không có người là địch nhân của hắn.
Không thừa dịp hắn sức cùng lực kiệt này vây giết, tương lai chính là ác mộng của mọi người.
"Đang! "Một thanh trọng đao đánh tới, Hàn Vô Bệnh gắng gượng chống đỡ, chỉ có thể hoành kiếm ngăn cản.
Trường kiếm đã gãy nay lại gãy thêm một mẩu nữa, chiều dài còn lại chỉ như thanh chủy thủ...
"Hàn Vô Bệnh, ngươi quả thật rất mạnh. Nhưng cũng dừng lại ở đây thôi, dưới cửu tuyền lại đi chờ người ngươi hẹn đi. Đao khách nhe răng cười một tiếng, cầm đao lên chém xuống.
Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, tuấn mã hí dài, thanh âm như rồng ngâm.
Đao khách sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, một đại hán cầm đao xuống ngựa, xông trận mà đến.
Đai đao trong tay bổ xuống, người cản đường một đao bay đầu, đạp qua thi cốt, máu tươi phun trào. Đao khách theo bản năng nhìn lại đao trong tay mình, bỗng nhiên cảm thấy đây con mẹ nó còn được gọi là đao sao?
Người vây công đã sớm loạn thành một bầy: "Người tới là ai!" Tại sao lại tới đây quấy rối! "
"Lão tử phong sương tuyết vũ, “ngàn dặm” phá vòng vây, chỉ vì cái ước hẹn này. Con mẹ nó đến nơi này người bị các ngươi chém, lão tử tháng này không công sao? Đều cút cho ta! "
Hàn Vô Bệnh cả người đẫm máu cầm thanh kiếm gãy nhìn Triệu Trường Hà cũng cả người đẫm máu, mặt vẫn như người chết của hắn nhìn sang, đột nhiên nở nụ cười.
Triệu Trường Hà nhìn lại, câu đầu tiên nhất định phải nói: "Ai con mẹ nó nói cho ngươi biết hai ngàn dặm cũng gọi là ngàn dặm? "
Hàn Vô Bệnh chỉ vào hắn vất vả cười: "Vừa rồi chính ngươi cũng nói “ngàn dặm” a!"
Triệu Trường Hà: "Thảo! "
Xa xa trên ngọn cây, Hạ Trì Trì tay áo bồng bềnh, lặng lẽ đứng yên, mỉm cười: "Hai kẻ ngốc."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
16 Tháng bảy, 2024 17:41
Mới nhận ra lão cơ xóa này khá là thích "người giấy", toàn nữ chính lôi từ tr sách ra
16 Tháng bảy, 2024 00:40
Gần end rồi nên chắc k thu nữ nữa. Harem gồm có: Nhạc Linh hồng, hạ trì trì, hoàng phủ tình, nguyên tam nương, hướng tư mông, đường vãn trang, bão cầm, phiêu miểu, dạ cửu u và dạ vô danh. Ngoài ra còn có 2 tiểu dưỡng nữ là tước tước và lăng nhược vũ cùng 1 đứa con chưa đc sinh ra (99% đó phiêu miểu kìm hãm)
15 Tháng bảy, 2024 23:26
ai spoil hộ cái end xem có bao nhiêu nữ với :))
13 Tháng bảy, 2024 02:10
Sau 885 chương cuối cùng cũng đến giấc mơ đầu chương 1
12 Tháng sáu, 2024 21:24
đồ đệ à, nguy cơ bị ăn giống Lý Vô Tiên là rất cao :))
27 Tháng năm, 2024 02:25
sắp hết rồi, lão này ít khi viết mấy cái kiểu lên thượng giới gì đó lắm, hết 1 thế giới là hết luôn
22 Tháng tư, 2024 09:33
bộ này drop r hả mn?
07 Tháng tư, 2024 08:20
trong loạn thế này, đúng là cũng phải có ai đó đứng ra vì bách tính, vì thiên hạ. Đường Vãn Trang là loại người đó, là nhân tộc phúc nhưng cũng đồng thời không chỉ nên chỉ có 1 loại người đó gánh vác, sẽ chết người, sẽ ma diệt đi những mong muốn tầm thường, sẽ mệt mỏi cô đơn không sống vì mình mà suốt ngày lo nghĩ thiên hạ. Nếu người như ĐVT mà mất đi thì đó đồng thời cũng là nhân tộc họa, bách tính khổ, thiên hạ loạn. Bởi vậy thứ nàng cần là ai đó có thể cùng bước tiến, có thể nương tựa dựa dẫm 1 lát, vì nàng gánh vác một chút chuyện... Rất mong chờ màn biểu diễn sắp tới của TTH
07 Tháng tư, 2024 00:40
những cảnh biệt ly rồi tụ hợp lại luôn khiến con người ta phải thổn thức,trên giang hồ cũng vậy. chỉ cần có chí lớn, dám mộng tưởng dám thực hiện ắt cũng sẽ có lúc cố nhân tương phùng.
06 Tháng tư, 2024 23:45
ko biết tại sao nhưng mà tác miêu tả thiên hạ, lòng dạ nhân vật, loạn thế, trong lòng giang hồ đọc nó cứ lâng lâng xúc cảm kiểu gì ý. có cảm giác khó nói nên lời, trước đó cũng đọc qua vài bộ giang hồ kiếm hiệp vậy rồi nhưng mà bộ này khơi gợi cảm xúc quá..@@
06 Tháng tư, 2024 22:23
mà main đa tình nên nhiều hồng nhan tri kỉ đk ông. thấy truyện có vẻ đang đi hướng đó, chả qua nếu đa tình hy vọng main ko nên dùng thói quen tập tục của Trái Đất đi trói buộc mình ở loạn thế này.
06 Tháng tư, 2024 16:32
tác này tay to mà cậu, viết về mặt khơi gợi cảm xúc rất tốt
06 Tháng tư, 2024 14:47
nói sao nhỉ... ban đầu chỉ là hơi ấn tượng vs thiết lập thế giới lẫn cái gọi là giang hồ trong lòng nhân vật. đọc tiếp mới thấy càng thú vị ấn tượng, loạn thế thư đúng thật là loạn thế thư, main đưa đc ương ương về ngụy huyện gặp cha ngay truớc mắt còn biểu cảm đơ ra. ấy thế mà ko ngờ tới là loạn thế thư xuất hiện khiến cảm xúc bùng nổ như vậy, phải nói là tuyệt vời.
20 Tháng ba, 2024 22:14
Ngựa giống kinh thật, lần đầu đọc thể loại này cũng cố đc gần 600c. Về sau tình tiết khiên cưỡng quá, ko tiếp tục được nữa.
Tại hạ ra xem JAV cho nó trực tiếp vậy! :))
19 Tháng ba, 2024 12:46
ok tới phân đoạn thu nữ nhân bên phản diện về thôi, lão Cơ nước cờ tiếp theo của lão đã bị ta đón đầu rồi.
15 Tháng ba, 2024 01:36
Đọc mấy bộ trước của lão cơ, nhìn phát biết ngay Vợ cả cùng nữ nhân đầu tiên là ai tỉ như
- Tần Dịch vợ cả Lưu Tô, nữ nhân đầu Lý Thanh Quân.
- Tiết Mục vợ cà Tiết Thanh Thu, nữ nhân đầu Nhạc Tiểu Thiền.
- Hạ Quy Huyền vợ cả Thiếu Tư Mệnh, nữ nhân đầu tiểu hồ ly.
- Sở Qua 1 vợ không nói.
Đến bộ này biết nữ nhân đầu tiên ấn tượng chắc chắn thuộc về Nhạc Hồng Linh. Khó đoán vị trí vợ cả là ai. Đến c752 mới nhận ra. Hóa ra là Mù Mù chứ ai. Đọc truyện lão cơ đến tận đây mới nhớ ra Mù Mù cũng là nữ. Tội lỗi quá
11 Tháng ba, 2024 00:18
Nam cái gì cũng không thể nhưng tuyệt đối không thể không được.... Rùa Rùa sau này sẽ cảm nhận lão Triệu có được hay không
08 Tháng ba, 2024 02:36
Đến tầm 400c, Có cảm giác đao và kiếm sau này đều bị lão Triệu ăn... Dù sao ăn Lang Nha Bổng, con sông cũng từng bị ăn rồi...
07 Tháng ba, 2024 18:51
bộ Linh cảnh hoàn thành rồi, mình cày cho hết tí nha ae :3
28 Tháng hai, 2024 12:06
:3
26 Tháng hai, 2024 22:34
Các bạn xem tiếp thì xem trên piaotian dùng app tangthuvien translate nha, ra 8xx rồi, mình đợi lâu quá nên xem đỡ trên đấy, cũng quyển cuối rồi.
04 Tháng hai, 2024 01:21
drop tới khi nào vậy cậu
21 Tháng một, 2024 14:45
vcđ dạ đế :)))
10 Tháng một, 2024 12:28
thank bác, vừa mổ xoang bác ạ
09 Tháng một, 2024 12:42
bị gì v bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK