Mục lục
Loạn Thế Thư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, mưa đêm tí tách.

Trong núi ẩm ướt, những giọt sương còn đọng trên lá từ sớm, rơi trên mũ thỏ, một mảnh hỗn độn.

Triệu Trường Hà nắm bàn tay nhỏ của Thôi Nguyên Ương, trong núi một đường chạy loạn. Qua đêm trên ngọn núi này, không đi qua đường núi vắng vẻ, tiếp tục chạy lên một ngọn núi khác đối diện, chuyên chọn đường hoang dã không người.

Thôi Nguyên Ương không có nửa câu oán hận, rất thành thật bị hắn nắm bàn tay nhỏ, tùy ý đi qua bụi gai trong rừng đem áo thỏ đáng yêu của nàng cắt đến loạn thất bát tao.

Nàng không có đưa ra lựa chọn, tùy ý cho Triệu Trường Hà an bài, nhưng thái độ này chính nó đã nói lên tất cả —— nàng không muốn lựa chọn cái thứ nhất.

Rời nhà tìm Triệu Trường Hà, là bị phong ba giang hồ kích thích hấp dẫn, cũng là từ nhỏ thấy mọi người trong nhà tao nhã lịch sự khác hoàn toàn với cuồng dã giang hồ, nên bị hấp dẫn, tiểu cô nương thời kỳ phản nghịch nhất thời xúc động. Khi xúc động qua đi, suy nghĩ nhiều một chút, nàng tự sẽ biết lúc đó thật ngu ngốc. Cũng may Triệu Trường Hà không làm nàng thất vọng, nếu không thật sự bị bày thành mười tám bộ dáng, đến lúc đó không biết trong lòng sẽ hối hận nhiều như thế nào.

Khi bị quan binh chặn lại trong thành, nàng tỉnh ngộ việc này bị mọi người biết sẽ mang đến vết đen như thế nào cho cuộc đời mình, cũng hiểu được hành động tự hoại danh tiếng của Triệu Trường Hà để bảo toàn danh dự của nàng.

Mà lần này cũng giống như vậy, nếu như theo Triệu Trường Hà cao chạy xa bay, đời này ngoại trừ gả cho hắn thì không còn lựa chọn nào khác. Nàng chưa thật sự chuẩn bị tâm lý cho chuyện này?

Tiểu cô nương lúc trước, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Một khi để tâm suy nghĩ, nàng phát hiện ra điều không biết thật sự rất nhiều, ít nhất không thể vội vàng quyết định như vậy.

Ương Ương muốn về nhà, Ương Ương nhớ cha mẹ, nhớ ca ca, nhớ cả con ngựa Hắc Mẫu Đơn xinh đẹp kia... Không muốn lang thang bên ngoài một năm rưỡi, bị hắn lôi kéo ngủ, sinh con.

Bản thân Ương Ương vẫn còn là một đứa trẻ.

Nhưng Thôi Nguyên Ương biết, lựa chọn thứ hai là một đường chông gai, cho dù Triệu Trường Hà nói vân đạm phong khinh, nhưng như thế vẫn nguy hiểm hơn là đổi đường vòng. Để cho nàng trực tiếp mở miệng nói rằng mình muốn về nhà, chúng ta cùng mạo hiểm a, vậy đồng dạng nàng không nói nên lời.

Bèo nước gặp nhau, Triệu Trường Hà làm đủ nhiều rồi, ngay cả bản bí tịch bình thường cũng không muốn, dựa vào cái gì cùng ngươi mạo hiểm, dựa vào khối bánh của ngươi sao? Người ta vốn căn bản có thể sớm cao chạy xa bay a, cần gì phải cuốn vào những chuyện này.

Triệu Trường Hà hiểu được tâm tư của nàng, nghỉ ngơi một đêm không nói gì, sáng sớm hôm sau lôi kéo con thỏ nhỏ chạy thẳng ra khỏi sơn động.

Thôi Nguyên Ương nhận mệnh chui ra khỏi sơn động đi cùng hắn, khi phát hiện phương hướng muốn đi là Thanh Hà, trong chớp mắt ấy, trái tim tiểu thỏ đều run lên một chút, tựa như một khối đá từ thiên ngoại tới, nện vào Thanh Hà, gợn lên từng vòng gợn sóng.

Kỳ thật Triệu Trường Hà trời sinh hào liệt, làm việc có đầu có đuôi, hành trình bản thân hắn vốn dĩ đã là một đường chông gai a.

Có lẽ ngay cả Hàn Vô Bệnh cũng nhìn ra, biết hắn nhất định sẽ đưa Ương Ương về nhà.

Nhưng trong lòng Ương Ương vẫn rất kỳ quái.

Ánh nắng mặt trời buổi sáng xuyên qua ngọn cây trên núi, chiếu lên mặt Triệu Trường Hà, thật đẹp mắt, so với chúng đại sư pho tượng còn hoàn mỹ hơn a.

"Mệt không? "Không biết đã chạy được bao lâu, Triệu Trường Hà bỗng nhiên hỏi.

Thôi Nguyên Ương thở hồng hộc, vẫn kiên trì nói: "Vẫn ổn. "

"Ừm... Ngươi tốt xấu gì cũng là huyền quan tam trọng, nhất lưu khinh công, chịu đựng vẫn có thể. Triệu Trường Hà nói: "Trước nghỉ một lát a, chính là không thể đi trong thành nghỉ ngơi ăn cơm, bánh này có thể khó ăn một chút, cố gắng chịu đựng a. "

Thôi Nguyên Ương nhìn hắn cầm ra bánh thô, chẳng những khó ăn, còn có chút bẩn... Nhưng nàng không nói gì, tiếp nhận từng ngụm từng ngụm gặm.

Triệu Trường Hà cười một chút. Nha đầu này... So với tiểu thư nhà giàu trong tưởng tượng còn đáng yêu hơn nhiều.

Hắn sải bước đi qua dòng suối bên cạnh, từng ngụm từng ngụm uống nước sảng khoái, lại hái một chiếc lá rộng hứng chút nước mang về: "A. "

Thôi Nguyên Ương ôm nước, có chút tò mò: "Sao lại không uống hồ lô rượu của ngươi, là không còn sao? "

Triệu Trường Hà cười cười: "Còn, nhưng phải tiết kiệm chút."

Thôi Nguyên Ương cho rằng là vì lúc nghiện rượu mà ứng phó, liền không nhiều lời, cúi đầu ăn bánh.

Đột nhiên một trận gió động, trong núi dường như có mùi máu tanh.

Thôi Nguyên Ương không biết đại biểu cái gì, phong sơn không phải rất bình thường sao... Vẫn là yên lặng ăn bánh, trong đầu đầy tâm sự.

Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cười nói: "Ngươi ăn đi, ta ra phía sau đi vệ sinh, ngươi ngàn vạn lần đừng quay đầu. "

Thôi Nguyên Ương nhăn mũi: "Ai thèm nhìn ngươi! "

Chợt sắc mặt cũng có chút khổ, mình cũng muốn đi vệ sinh thì phải làm sao bây giờ... Tối hôm qua đến bây giờ cũng chưa đi lần nào...

Đúng rồi, thừa dịp hắn đi vệ sinh, chính mình không phải cũng nên thừa dịp lúc này giải quyết luôn sao? Thôi Nguyên Ương sớm đã quên hắn nói đừng quay đầu, theo bản năng quay đầu nhìn xem hắn đang ở đâu.

Vừa nhìn đã thấy Triệu Trường Hà cầm cương đao nhảy về phía trước, mà phía trước có một con mãnh hổ trán trắng, hướng về phía Triệu Trường Hà nhào thẳng tới.

Hai bên sắp giao nhau giữa không trung.

"Rống! "Hổ khiếu sơn lâm, cỏ cây lay động.

Bánh trong tay Thôi Nguyên Ương đều rớt xuống, nhanh chóng bịt miệng lại.

Chưa từng thấy qua mãnh hổ vồ mồi, đều có thể tưởng tượng đối mặt với mãnh hổ nên chống đỡ như thế nào, nhưng lúc chân chính đối mặt, mấy trăm cân quái vật khổng lồ kia hướng về phía mình nhào thẳng xuống khí thế, đa phần là đầu óc người đều trống rỗng, sợ hãi có thể làm cho người ta không thể động đậy.

Giờ khắc này đầu óc Thôi Nguyên Ương trống rỗng, từ nhỏ luyện chút kiếm pháp kia cũng không biết rơi rụng đâu mất.

Trơ mắt nhìn Triệu Trường Hà thân ở giữa không trung, đao trong tay nổi lên huyết sắc, hồng quang thê lương nặng nề bổ về phía trán mãnh hổ.

Thần Phật đều tán!

Hắn ngay từ đầu đã không muốn tránh né, đánh theo kiểu du đấu, sợ làm như vậy, Thôi Nguyên Ương phía sau sẽ bị thương, vì thế tiên hạ thủ vi cương chính là phương pháp ổn nhất, ý đồ trực tiếp ngăn mãnh hổ ở phía trước!

"Phanh! "Cũng không biết một đao này bổ thật hay không, bọt máu bắn tung tóe, lực trùng kích cường đại chấn đến Triệu Trường Hà ở giữa không trung ngã xuống, lại rất nhanh lăng không xoay thắt lưng, một cước đạp vào thân cây phía sau, giống như mũi tên bắn ra.

Mãnh hổ kia trên trán đang chảy máu, điên cuồng gầm lên một cái xoay người vung đuôi, nặng nề quật về phía Triệu Trường Hà giữa không trung.

Triệu Trường Hà lăng không xoay người, đuôi hổ quét qua không trung, đao kia đã theo eo hổ một đường xẹt qua, mang theo mưa máu đầy trời.

"Đạp! "Triệu Trường Hà rơi xuống phía trước, quán tính cường đại còn làm cho hắn trượt về phía trước mấy thước mới đứng vững lại được, quay đầu nhìn về phía sau, mãnh hổ đã chết.

Rơi vào trong mắt Thôi Nguyên Ương, thật giống như thần nhân.

Trong lúc hoảng hốt nhớ tới đánh giá của ca ca, mãnh hổ này xuống núi như giao long xuống biển.

Mãnh hổ làm sao có thể so sánh với hắn chứ!

"A, bảo ngươi đừng nhìn, vốn tưởng rằng ta có thể miểu sát nó, kết quả vẫn là đánh giá thấp, mẹ nó nơi này ngay cả lão hổ cũng so với Bắc Mang ngưu bức hơn. "Triệu Trường Hà vác con hổ mấy trăm cân kia sải bước trở về, cười nói: "Nếu đã chuyên chạy trốn trên núi, chính là sẽ gặp phải dã thú, so với cao thủ còn dễ đối phó hơn, còn đưa thịt tới cửa. Không sao đâu, ngươi tiếp tục ăn, để ta xem có thể nướng thịt không. "

Thôi Nguyên Ương ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Ngươi ở Bắc Mang thường xuyên săn hổ sao? "

"Ách, ta chưa từng săn qua. Lúc ấy thứ này là Lạc... Ừm, là huyen đệ tốt của ta đang săn, bất quá cũng chỉ là thỉnh thoảng gặp, khi đó là mùa đông, hổ tuy không ngủ đông nhưng hoạt động cũng ít, không dễ thấy. "Triệu Trường Hà vừa cắt thịt hổ, nói đến mặt mày hớn hở: "Khi đó nàng săn được một con, cả sơn trại đều giống như đón năm mới, Tôn Giáo Tập tự mình lột da hổ làm đệm ghế, chính là cái trong Tụ Nghĩa Sảnh ta ngồi, không biết ngươi đã gặp qua chưa... A ngươi hình như không vào Tụ Nghĩa Sảnh, bị ta xách vào phòng riêng a..."

Thôi Nguyên Ương ngồi ở một bên nâng má nhìn hắn lải nhải, hắn nói cái gì hình như đều nghe không rõ.

"Hả? Sao ngươi cứ nhìn ta làm gì? "

"A... không có gì đâu, ta, ta, ta cũng đi giải quyết đây, ngươi cũng đừng quay đầu! "Thôi Nguyên Ương giống như thỏ con nhảy dựng lên, nhanh như chớp chui vào bụi cây sau lưng Triệu Trường Hà.

Triệu Trường Hà: "..."

Mặc dù ngươi ngồi xổm phía sau bụi cây ta không thể nhìn thấy, nhưng ngươi không nên cởi ra ngồi xổm được không ...

Như thế nào lại là Bạch Hổ... Cái này không đúng, có phải còn chưa mọc đủ?

"Ah!!! "Tiếng kêu sợ hãi của Thôi Nguyên Ương bỗng nhiên truyền đến.

Triệu Trường Hà bất ngờ đứng dậy: "Làm sao vậy? "

"Có, có rắn! "

"..." Triệu Trường Hà cầm kiếm của nàng lên, chuẩn xác quăng vào trong tay nàng: "Kiếm pháp Thôi gia tự mình dùng, lúc này ta thật sự không cách nào giúp ngươi. "

Thôi Nguyên Ương rút kiếm chặt rắn, chợt ánh mắt hồ nghi nhìn về bóng lưng Triệu Trường Hà: "Ngươi... Làm sao ngươi biết tay ta ở đâu? "

"Nghe tiếng đoán vị trí đấy có biết hay không! "Triệu Trường Hà đỏ mặt lắp bắp, ngay cả thịt hổ cũng không muốn nướng: "Nghỉ ngơi không sai biệt lắm, giải quyết xong đi mau! "

Tiểu Bạch Thỏ xách quần đuổi theo: "Triệu Trường Hà! Hóa ra ngươi cũng rất hạ lưu! "

Triệu Trường Hà quay đầu làm tư thế hổ giương vuốt: "Lại dông dài đem ngươi bày thành mười tám tư thế! "

"Ngươi cũng chỉ mạnh miệng a. "

"Vừa rồi còn mắng ta rất hạ lưu mà, đầu óc ngươi bị làm sao vậy? "

"Hừ." Tiểu cô nương hình như hoàn toàn quên mất vừa rồi đang nghi ngờ cái gì, rất tự nhiên lại nhét tay vào trong tay hắn, hai người triển khai khinh công, một đường chạy như bay.

Mang theo mỹ nữ du tẩu trong núi rừng chính là giản dị tự nhiên như vậy, lại buồn tẻ a.

Nếu như có thể lựa chọn, Triệu Trường Hà tình nguyện mỗi ngày đều tiếp xúc với hổ và rắn, một đường chạy đến Thanh Hà như vậy cũng rất tốt.

Đáng tiếc là, thông đạo Thanh Hà không phải là núi liền núi, sau ba ngày xuyên qua núi rừng, phía trước đã là một con đường bằng phẳng.

Dòng suối chảy ra từ khe núi phía sau, dần dần chảy vào dòng sông phía trước, nước sông chảu xuôi, có thuyền phiêu đãng, ngư dân ca hát du dương.

Triệu Trường Hà hít sâu một hơi.

Nếu như muốn vượt sông, đây chính là nơi tốt nhất ôm cây đợi thỏ, hơn nữa từ nay về sau hành tung rất khó che đậy.

Người dù sao vẫn đáng sợ hơn hổ rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
cuicui
16 Tháng bảy, 2024 17:41
Mới nhận ra lão cơ xóa này khá là thích "người giấy", toàn nữ chính lôi từ tr sách ra
cuicui
16 Tháng bảy, 2024 00:40
Gần end rồi nên chắc k thu nữ nữa. Harem gồm có: Nhạc Linh hồng, hạ trì trì, hoàng phủ tình, nguyên tam nương, hướng tư mông, đường vãn trang, bão cầm, phiêu miểu, dạ cửu u và dạ vô danh. Ngoài ra còn có 2 tiểu dưỡng nữ là tước tước và lăng nhược vũ cùng 1 đứa con chưa đc sinh ra (99% đó phiêu miểu kìm hãm)
Kyouka
15 Tháng bảy, 2024 23:26
ai spoil hộ cái end xem có bao nhiêu nữ với :))
cuicui
13 Tháng bảy, 2024 02:10
Sau 885 chương cuối cùng cũng đến giấc mơ đầu chương 1
Kyouka
12 Tháng sáu, 2024 21:24
đồ đệ à, nguy cơ bị ăn giống Lý Vô Tiên là rất cao :))
Nguyen Duc Huy
27 Tháng năm, 2024 02:25
sắp hết rồi, lão này ít khi viết mấy cái kiểu lên thượng giới gì đó lắm, hết 1 thế giới là hết luôn
Võ Việt
22 Tháng tư, 2024 09:33
bộ này drop r hả mn?
Nam Khánh Lê
07 Tháng tư, 2024 08:20
trong loạn thế này, đúng là cũng phải có ai đó đứng ra vì bách tính, vì thiên hạ. Đường Vãn Trang là loại người đó, là nhân tộc phúc nhưng cũng đồng thời không chỉ nên chỉ có 1 loại người đó gánh vác, sẽ chết người, sẽ ma diệt đi những mong muốn tầm thường, sẽ mệt mỏi cô đơn không sống vì mình mà suốt ngày lo nghĩ thiên hạ. Nếu người như ĐVT mà mất đi thì đó đồng thời cũng là nhân tộc họa, bách tính khổ, thiên hạ loạn. Bởi vậy thứ nàng cần là ai đó có thể cùng bước tiến, có thể nương tựa dựa dẫm 1 lát, vì nàng gánh vác một chút chuyện... Rất mong chờ màn biểu diễn sắp tới của TTH
Nam Khánh Lê
07 Tháng tư, 2024 00:40
những cảnh biệt ly rồi tụ hợp lại luôn khiến con người ta phải thổn thức,trên giang hồ cũng vậy. chỉ cần có chí lớn, dám mộng tưởng dám thực hiện ắt cũng sẽ có lúc cố nhân tương phùng.
Nam Khánh Lê
06 Tháng tư, 2024 23:45
ko biết tại sao nhưng mà tác miêu tả thiên hạ, lòng dạ nhân vật, loạn thế, trong lòng giang hồ đọc nó cứ lâng lâng xúc cảm kiểu gì ý. có cảm giác khó nói nên lời, trước đó cũng đọc qua vài bộ giang hồ kiếm hiệp vậy rồi nhưng mà bộ này khơi gợi cảm xúc quá..@@
Nam Khánh Lê
06 Tháng tư, 2024 22:23
mà main đa tình nên nhiều hồng nhan tri kỉ đk ông. thấy truyện có vẻ đang đi hướng đó, chả qua nếu đa tình hy vọng main ko nên dùng thói quen tập tục của Trái Đất đi trói buộc mình ở loạn thế này.
Nguyen Duc Huy
06 Tháng tư, 2024 16:32
tác này tay to mà cậu, viết về mặt khơi gợi cảm xúc rất tốt
Nam Khánh Lê
06 Tháng tư, 2024 14:47
nói sao nhỉ... ban đầu chỉ là hơi ấn tượng vs thiết lập thế giới lẫn cái gọi là giang hồ trong lòng nhân vật. đọc tiếp mới thấy càng thú vị ấn tượng, loạn thế thư đúng thật là loạn thế thư, main đưa đc ương ương về ngụy huyện gặp cha ngay truớc mắt còn biểu cảm đơ ra. ấy thế mà ko ngờ tới là loạn thế thư xuất hiện khiến cảm xúc bùng nổ như vậy, phải nói là tuyệt vời.
Tran Anh Duong
20 Tháng ba, 2024 22:14
Ngựa giống kinh thật, lần đầu đọc thể loại này cũng cố đc gần 600c. Về sau tình tiết khiên cưỡng quá, ko tiếp tục được nữa. Tại hạ ra xem JAV cho nó trực tiếp vậy! :))
Nguyen Duc Huy
19 Tháng ba, 2024 12:46
ok tới phân đoạn thu nữ nhân bên phản diện về thôi, lão Cơ nước cờ tiếp theo của lão đã bị ta đón đầu rồi.
kenbishuu
15 Tháng ba, 2024 01:36
Đọc mấy bộ trước của lão cơ, nhìn phát biết ngay Vợ cả cùng nữ nhân đầu tiên là ai tỉ như - Tần Dịch vợ cả Lưu Tô, nữ nhân đầu Lý Thanh Quân. - Tiết Mục vợ cà Tiết Thanh Thu, nữ nhân đầu Nhạc Tiểu Thiền. - Hạ Quy Huyền vợ cả Thiếu Tư Mệnh, nữ nhân đầu tiểu hồ ly. - Sở Qua 1 vợ không nói. Đến bộ này biết nữ nhân đầu tiên ấn tượng chắc chắn thuộc về Nhạc Hồng Linh. Khó đoán vị trí vợ cả là ai. Đến c752 mới nhận ra. Hóa ra là Mù Mù chứ ai. Đọc truyện lão cơ đến tận đây mới nhớ ra Mù Mù cũng là nữ. Tội lỗi quá
kenbishuu
11 Tháng ba, 2024 00:18
Nam cái gì cũng không thể nhưng tuyệt đối không thể không được.... Rùa Rùa sau này sẽ cảm nhận lão Triệu có được hay không
kenbishuu
08 Tháng ba, 2024 02:36
Đến tầm 400c, Có cảm giác đao và kiếm sau này đều bị lão Triệu ăn... Dù sao ăn Lang Nha Bổng, con sông cũng từng bị ăn rồi...
bolynu
07 Tháng ba, 2024 18:51
bộ Linh cảnh hoàn thành rồi, mình cày cho hết tí nha ae :3
Nguyen Duc Huy
28 Tháng hai, 2024 12:06
:3
vochinhta
26 Tháng hai, 2024 22:34
Các bạn xem tiếp thì xem trên piaotian dùng app tangthuvien translate nha, ra 8xx rồi, mình đợi lâu quá nên xem đỡ trên đấy, cũng quyển cuối rồi.
Nguyen Duc Huy
04 Tháng hai, 2024 01:21
drop tới khi nào vậy cậu
bolynu
21 Tháng một, 2024 14:45
vcđ dạ đế :)))
bolynu
10 Tháng một, 2024 12:28
thank bác, vừa mổ xoang bác ạ
Jin
09 Tháng một, 2024 12:42
bị gì v bác
BÌNH LUẬN FACEBOOK