• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, dị tượng xảy ra!



Bệ đá bỗng dưng rung lắc dữ dội, thành bệ đá bị nứt những nét li ti ra, ban đầu còn không ai phát hiện, dần dần phạm vi nứt toát ngày càng lớn, tên giám sát viên đã chú ý được điều này, hắn cũng cực kỳ ngạc nhiên, một tên tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa có thể gây ra chấn động như vậy tới máy trắc thí, hắn vội ra lệnh cho Lâm Phong: "Tiểu tử! Ngươi buông tay ra nhanh, máy kiểm trắc có vấn đề rồi!"



Lâm Phong làm một bộ mặt khó hiểu, hắn chỉ chạm vào thôi mà? Có chuyện gì vậy? Nếu Tặc lão sư ở đây thấy được Lâm Phong chắc cười tới khi xuống mồ luôn quá, vì sao ư, vì mặt của hắn nhìn ngu vãi chưởng ra!



Lâm Phong cũng kỳ lạ thay cho tên giám sát viên, bất quá hắn biết chuyện gì đang xảy ra với bệ đá, hắn vội buông tay ra nhưng mà như có "KEO CON CHÓ" gắn chặt Lâm Phong với cái bệ đá như hai người yêu nhau đắm say mà lại sắp phải chia lìa đôi lứa!Thật đau xót làm sao! (Bật giọng Nguyễn Ngọc Ngạn trong PBN) Và tới đây thì tác giả cũng xin tặng quý vị và các bạn một vở kịch mang tựa đề "Chuyện tình anh chàng lãng tử và cô nàng lạnh lùng."



Tác giả tưởng tượng:



~~~~~~~~~~~~rơi vào ảo tưởng~~~~~~~~~~~



Buổi sáng, trời mưa tầm tã, ở một tiểu viện, có 2 người ở trong một căn phòng nhỏ nhỏ, trang trí mộc mạc vô cùng, nội thất chỉ làm bằng gỗ, bị phủ đầy bụi và mạng nhện, nhìn cỗ kính lâu năm.



Trên chiếc bàn sần sùi màu đen đen kia, có một chàng trai, tóc hắn bạch sắc, thả dài ngang eo, anh ta mặt một bộ áo bào màu trắng có những sợi màu đỏ được thêu dệt lan ra từ góc áo, khuông mặt rất đẹp trai, có thể gọi là lãng tử!



Đối diện chàng trai lãng tử là một cái vật hình tròn, phần ngoài nhìn đen ngăm, sần sùi, từng khúc từng khúc tạo thành hình gợn sóng nhìn không khác gì một bệ đá quái thai có linh hồn, ở phía mặt trên của khối đá là một vũng nước màu trắng, cực kỳ thuần khiết nhưng lại mang vẻ cứng rắn, bất khuất, cho dù có lay động cũng không một giọt dịch chuyển tựa như!



Lúc này, anh chàng lãng tử đập mạnh xuống bàn, tiếng vang phát ra đúng lúc tiếng sấm sét phát ra, hắn húp hết một chén trà, giọng ầm ầm nói: "Nàng đừng bức ta quá đáng, ta còn phải đi ra ngoài, ngao du thế giới, còn phải kiếm thêm thiếp thê nữa chứ, ta không thể ở cái này tồi tàn tiểu viện được!"



"...." Bệ đá vẫn im lặng không chút nhúc nhích



Anh chàng trai lang tử rót thêm một chén trà, lại một hơi húp hết, quát tháo: "Nàng nói ta đã làm gì cơ? Ta thề ta chưa bao giờ giang mưa với ai từ khi gặp nàng? Đây chỉ là do duyên trời không muốn hai ta gần nhau thôi!"



Bệ đá: "...."



Anh chàng lãng tử lúc này quá bức xúc, trực tiếp chạy thẳng ra ngoài nhà, giương khuôn mặt buồn bã của anh ta lên, anh ta hét lên một tiếng: thống khổ: "Tại sao ông trời bất công với ta vậy, tại sao!!!!!!??



"...." :áđ ệB



Anh chàng lãng tử trực tiếp quỳ xuống đất, hai tay chàng nắm chặt lại đập xuống đất, nước văng tung toé, anh ta bắt đầu khóc lên, những giọt nước mắt đau buồn thật sự: "Chỉ vì thiên không chấp thuận tình của đôi ta, nên ta mới làm như vậy! Nàng hãy nhận ta một lạy, ta không mong nàng có thể tội ta đem xoá, mhưng ta mong nàng có thể quên đi ta, tìm người khác thích hợp hơn!"



Anh chàng lãng tử lạy một lạy, cúi đầu chạm đất như đang quỳ lày trước cha mẹ mình vậy!



Bạ đế: "...."



Bỗng dưng anh chàng lãng tử đơ ra, hai mắt mở to hết sức, quay lại nhìn bệ đá, nước mắt không nhịn được lại chảy ra còn dữ dội gợn khi nãy, anh ta chạy thẳng lại vào căn nhà cũ kĩ, quần áo ướt chèm nhem, chạy tới ôm vào bệ đá, đôi môi hồng đầy đặn của anh hôn vào thành của bệ đá, tựa như không thể gỡ ra được, anh chàng lãng tử nói: "Ta sai rồi nàng, là ta sai rồi! Đáng lý ta không nên vì bản thân mặt mũi mà bỏ mặt hạnh phúc của ta, ta xin lỗi!"



Bệ §"...."§ ấĐ



Đêm hôm ấy là một đêm bão bùng, mưa giông nổi cuồn cuộn, sấm sét đánh giật thót tai, chàng trai lãng tử trực tiếp thoát y, nhảy về phía bệ đá...( Lượt 18,000 chữ )



~~~~~~~~~~~~~rời khỏi ảo tưởng~~~~~~~~~~~~~





Lâm Phong thấy tay còn chưa buông ra khỏi thành bệ đá thì nhíu mày, tên giám sát viên cũng sốt sắng lên, làm sao tên này còn chưa buôn ra khỏi bệ đá?



Lâm Phong cố gắng vận dụng một tí sức mạnh của mình thì buông được tay ra, nhưng may mắn thay là bệ đá trức tiếp bị phá hỏng luôn!



Tên giám sát viên đứng hình, miệng run lẩy bẩy nói: "Tiểu tử, ngươ...ngươi đã làm gì?"



Lâm Phong để một bộ mặt "hoà bình" bày ra, nhìn không khác gì Saitama em trai, Ừ thì, nếu Saitama có em trai~... Lâm Phong cũng đáp lại tên giám sát viên: "Thì ta đặt tay lên cái bệ đá này này, không hiểu tại sao nó dính chặt không chịu buông nên ta mới vận dụng một tí xíu lực lượng để đẩy tay ra, ai dè cái bệ đá vỡ luôn! Haiz, các ngươi tông môn cũng không cần tiết kiệm đến mức chỉ xài mấy cái bệ cũ kém chất lượng này chứ?"



Tiết kiệm? Mấy cái bệ cũ? Hàng kém chất lượng? Lừa quỷ à? Mấy cái bệ này được truyền thừa hơn 1000 năm trước, tuyệt đối là thượng cổ vật phẩm! Há lại có thể là hàng kém chất lượng sao?



Vả lại ngươi làm cái gì? Đẩy ? Một tí xíu lực? Ai dè làm vỡ cái bệ đá sao? Sao không nhấc nó lên ném chim chơi đi? Để nó ở đây làm gì?



Tên giám sát viên 3 hồn 7 phách phi tiêu mất rồi, tên này là ai mà khủng bố như vậy, khoảng 200 năm trước có một vị thanh niên chạm vào bệ đá chỉ làm nó rung nhẹ không thôi là đã phá vỡ mọi kỉ lục từng được ghi chép rồi, giờ vị thanh niên đó là thái thượng trưởng lão của học viện a!



Vậy mà tên này trực tiếp phá vỡ nó, phải biết cái bệ đá này được làm từ Tử Hắc Thạch, một loại vật liệu cực kỳ quý hiếm chỉ tìm thấy được ở những vùng đất chứa đầy chất độc, trải qua thời gian nung nấu trở nên cứng rắn vô cùng, thủy bất nhập hoả bất xâm, có thể đỡ được ngay cả một kích của một vị Nguyên Anh Kỳ Đỉnh Phong a!



Nghĩ tới đây hắn nuốt một ngụm nước bọt, tên này bất quá chỉ khoảng chừng 12, 12 tuổi, mà lại sở hữu sức mạnh khủng bố như vậy? Thật là khiến cho cái gọi là thiên tài tức nổ phổi a!



Tên giám sát viên lúc này không chậm trễ hướng Lâm Phong nói: "Mời đạo hữu vào, phần trắc thí này xem như đã qua!"



Lâm Phong lúc này không vui, tên này cho hắn qua trong khi chưa kiểm tra tư chất linh căn ý là đang nói hắn ỷ mạnh hiếp yếu? Không được à! Lâm Phong hắn nhưng là chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu, càng đừng nói chuyện hắn là một người kính già yêu trẻ, cho dù có ai đánh hắn thì hắn cũng đập chết m....



Cho dù có ai đánh hắn thì hắn cũng sẽ không có đánh lại! Lâm Phong là như vậy lương thiện đó các bạn, thế là hắn lại nói với tên giám sát viên: "Ngươi cũng thiên vị người hiền lành quá đi, đừng thâý ta đẹp trai rồi lại cho ta vào, công bằng cho mọi người đang đứng xếp hàng kia ở đâu? Mặc dầu ta không đồng ý với cách ứng xử của ngươi nhưng ta phải công nhận ta rất đẹp trai a!"



Tên giám sát viên không biết nói gì nữa cả, đối với một tên tự luyến vô địch, vô liêm sỉ, da mặt vạn lớp như Lâm Phong thù hắn cũng không còn cách nào khác ngoài tuân theo đạo lí của Lâm Phong a!



Lúc này, hắn đứng không vững nữa, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Phong, khoé mắt rưng rưng nước không kìm được chảy ra thành dòng, hắn run lẩy bẩy nói: "Đạo hữu ngươi nói phải! Ta đã sai khi cho ngươi qua không máy trắc thí, thật là bất công cho người khác, lời hay ý đẹp của đạo hữu ta đã hiểu, ta mong đạo hữu có thể đi trước làm gương cho những người trẻ tuổi này được không?"



Lâm Phong cũng hơi bất ngờ, tên này cũng có ý tứ, có tố chất không sai, bất quá hắn vẫn tiến tục diễn nốt vở kịch: "Còn có tố chất, đào tạo vẫn được, thôi ta nhận ý tốt của ngươi, giữ gìn sức khoẻ để mà tiếp thu chân lí của cuộc sống này, hi vọng một ngày không sai ngươi sẽ đắc đạo, trở thành Tiên nhân, bảo trọng!"



Nói xong hắn quay người đi qua cánh cửa, biến mất!



Mà mọi người sớm đã chú ý về Lâm Phong khi cái bệ đá vỡ rồi. Lúc này, toàn trường một mảnh vắng lặng, tên giám sát viên trực tiếp khóc thật ra, đây là giọt nước mắt của hạnh phúc!



" Cuối cùng cũng thoát khỏi tên tiểu quỷ kia rồi a!~~"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK