• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mấy tên kia lập tức quay lại, đến khi quay lại thì chẳng còn gì cả!‎



Ai nấy đều tức đến mức muốn thổ huyết, cái này nhất định là có nguyên nhân...



10 phút trước...



. . .



Vì sao Lâm Phong có thể làm mấy tên kia đến mức sái cổ như thế, vì hắn có khăn quàng đỏ a! Tăng gấp 20 lần độ thiện cảm không phải chuyện đùa, thậm chí có thể dụ người khác đem cả gia tài cho mình luôn ấy! Tất nhiên cảm xúc tiêu cực điển hình như oán hận thì luôn luôn tăng nhanh hơn là thiện cảm, mà nó làm tăng lên gấp 5 lần oán hận giá trị, vậy chả phải làm mấy tên kia hận Lâm Phong đến tận xương tuỷ sao?



Lâm Phong thấy mấy tên kia biến mất khỏi tầm mắt thì thở dài một hơi, mấy tên kia tu vi cao nhất là Nguyên Anh Đỉnh Phong, tên thấp nhất cũng là Kim Đan Sơ Kỳ!



Không phải là hắn đánh không lại mà hắn sợ sẽ đả động đến nữ Tinh Linh đang đả toạ hồi phục kia thôi! Nếu muốn, Lâm Phong có thể xài một chiêu Liên Hoàn Quyền trữ tiếp thuấn sát bọn hắn, chỉ là đi kèm với hậu quả một mảnh rừng bị tàn phá mà thôi.



Lâm Phong hướng về bụi cây khi nãy thì chẳng thấy nữ Tinh Linh đâu cả, chỉ để lại một cái bộ đồ da hổ với một một dòng chữ được khắc trên mặt đất, nét chữ khá nguệch ngoặc, hiển thị: "Cảm Ơn Ngươi!"



Lâm Phong nhất thời trong lòng có chút gì đó mất mát, gặp được một cái cơ duyên thì ít ra cũng phải có truyền thừa hay vật phẩm gì để lại chứ? Đằng này thì chả có gì ngoài ba chữ cảm tạ.



Bất quá Lâm Phong cũng không buồn, mà còn vui vẻ, hắn ít nhiều cũng cứu được trong thuyền thoại sinh vật, mà còn là do đan dược lần đầu mình chế tác, làm sao mà không cao hứng được?



Kiếp trước hắn khổ, cũng một phần bởi vì số phận đẩy đưa, một phần khác vì cái xã hội ngày nay, con người xô đẩy chen lấn nhau ra rìa của xã hội chỉ vì tư lợi của bản thân, chủ tịch dàn dựng bối cảnh tìm nguyên cớ để sa thải Phó chủ tịch có nguy cơ soán ngôi của mình, đồng học suốt ngày đánh nhau chỉ vì kiếm mấy tờ tiền rách hoặc tình yêu để vui đùa? tất cả chỉ vì một chữ "Lợi"!



Nếu không có lương, chỉ có tình nghĩa, ngươi có đi làm?



Nếu không có cầu làm được bạn trai, chỉ trên danh nghĩa bạn thân, ngươi có tỏ tình?



Nếu như ngươi sống cho một người khác, mà họ không cho lại ngươi bất cứ thứ gì, liệu ngươi có sống?



Con người thời nay chỉ đặt tư lợi lên hàng đầu, làm cho xã hội khốc liệt đến không thể hơn, vì vậy Lâm Phong luôn luôn phải thích nghi với môi trường này, hắn đúng là có hận, nhưng không có nghĩa là sẽ làm điều gì đó điên rồ, nó chỉ tự giết chết chính mình thôi, ai cũng phải hiểu đạo lý này nếu muốn tồn tại!



Vì vậy khi xuyên qua giới này, hắn có một lòng muốn giúp đỡ những kẻ bần cùng, những kẻ tội nghiệp phải đứng lên mà sống sót!



Nghe thì quang minh chính đại, giống như lời của một vị hành hiệp nghĩa trượng! Bất quá những gì hắn thực hiện chắc còn chưa đến 1%



Trước mắt hắn cần phải nâng cao thực lực tự thân lên trước đã, rồi mới lo cho người khác! Một cái dại của mấy tên nhân vật chính trong truyện là thường hi sinh đủ thứ vì người thân mà chẳng nghĩ đến sẽ có biết bao nhiêu hậu quả mình sẽ gây ra!



Nhặt cái bộ áo da hổ, Lâm Phong bước về khu chợ định mua thêm tầm chục loại cây thảo dược, sau hôm nay hắn đã thấy được tầm quan trọng của thứ này trong thực chiến là như thế nào rồi!



. . .



Lúc hắn bước về khu chợ thì cũng là gần cuối buổi chiều, đa số quầy hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn lại mấy cái lớn cửa hàng, luyện đan các với luyện khí thất thôi.



Hắn bước vào một cái cửa hàng gọi là Minh Dược Các, nơi đây mặc dù rộng rãi nhưng khách khứa không đông cho lắm, thậm chí còn ít gấp ba, bốn lần mấy cửa hàng khác, chỉ có tầm 6-7 người đang dạo quanh trông ngắm mấy viên đan dược.



Bỗng có một cái 18, 19 tuổi nữ tử bước lên, nhan sắc cũng thuộc tầm kha khá, hướng Lâm Phong giọng ôn nhu nói: "Chào mừng khách nhân đã đến với Minh Dược Các, xin hỏi quý khách muốn gì ạ?"



Giọng điệu nhẹ nhàng, rất nhã nhặn, tựa như thật sự xem khách nhân là thượng đế vậy! Thái độ phục vụ tốt như vậy tại sao lại chỉ có lác đác mấy người?



Bất quá hắn cũng không tiện hỏi, sợ quý cửa hàng mặt cảm, Lâm Phong đưa cho nữ tử một tờ giấy, sau đó nói: "Ta muốn những thảo dược có trong danh sách này, mỗi thứ tầm hai mươi cây, riêng Tụ Linh Thảo cho ta 50 cây!"



Nữ tử nhận được tờ giấy của Lâm Phong thì sắc mặt có chút hoảng hốt, xong lại biến thành vui mừng, xem ra đây cũng là một cái quý công tử tập luyện đan, cần lượng lớn thảo dược, đối đãi xem trọng là điều tất yếu!



Nữ tử liền đáp lại với Lâm Phong: "Quý khách nhân xin chờ đôi chút, bản các liền mang tới!"



Nói xong cô ta cũng cuối đầu một lần rồi quay vào trong, hướng tên quản lý nói: "Quản lý đại nhân, có một vị khách muốn mua lượng lớn thảo dược, xin quản lý cho lấy!"



Nữ tử đưa tên quản lý tờ giấy của Lâm Phong, tên quản lý nhìn thấy được danh sách của Lâm Phong thì không khỏi vui mừng, vội ra lệnh cho nhân viên vào kho lấy thảo dược.



Mấy ngày này Minh Dược Các làm ăn thất bát lỗ lãi, cũng là do phía bên Thanh Quang Các có đến cấp 6 đan dược, thượng phẩm phẩm chất đan dược đầy kho, nên khách nhân chủ yếu qua bên kia để mua bán.



Bên Minh Dược Các cũng đưa ra nhiều chính sách để kéo khách nhân, thậm chí là hạ giả sản phẩm, nhưng vẫn ế sưng ế sỉa.



Nay từ đâu ra cái này con hàng Lâm Phong đưa ra một bút lớn, làm sao hắn không vui vẻ được chứ?



. . .



Không để Lâm Phong đợi quá lâu, trong vòng 5 phút, một cái nhẫn chứa những thứ gì hắn cần đã chuẩn bị, nữ tử hồi nãy tiến lên trước mặt Lâm Phong nói: "Của quý khách giá 5,500 trung phẩm linh thạch, được bản các giảm giá 10% còn 5,000 trung phẩm linh thạch!"



Lâm Phong cũng không có luyến tiếc gì số linh thạch này, có trao đi thì phải có nhận lại, hắn móc một cái nhẫn chứa đồ ném cho nữ tử kia rồi nói: "5,000 linh thạch trong đó, cứ tự nhiên kiểm tra!"



Nữ tử kia nhận được Lâm Phong nhẫn chứa đồ thì vội chắp tay cảm tạ: "Cảm ơn quý khách đã mua hàng tại Minh Dược Các! Mong quý khách lần sau lại đến!"



Tất nhiên lần sau hắn cũng sẽ tới nới này, tự thân phục vụ tốt thì hắn cũng sẽ quay trở lại không do dự.



Lâm Phong nghe nữ tử nói xong cũng đi về phòng trọ, hôm nay có quá nhiều sự tình diễn ra rồi, hắn cũng cần nghỉ ngơi đôi chút.



. . .



Lâm Phong về phòng trọ vào lúc trời tối, đi vào căn phòng, vẫn là cảnh tượng Tiêu Khả Ly ngồi đọc sách, Lâm Phong cũng không biểu thị ra ý kiến gì, người này thích đọc sách vô cùng, chẳng bù cho Lâm Phong tên này lười chầy nhây ra, có một quyển sách cơ bản cũng không chịu đọc!

 

Lâm Phong chỉ xin thưa lễ phép với bậc tiền bối rồi lên giường nằm nghỉ ngơi, hắn cảm thấy cuộc sống nơi đây thật bận rộn, nhưng điều thú vị cũng không ít.



Hồ Ly Tinh, Tinh Linh, yêu thú, phép thuật thần thông cái gì đều có, coi như có một cái hệ thống, cũng là phước đức 70 đời của hắn!



Giơ tay lên nắm bầu trời, giơ tay xuống nắm quả đất, những thứ này có nằm mơ cũng không nghĩ tới là có thật! Coi như có ai đem hắn mệnh chưởng khống để đến một giới này cũng đỡ hơn trước kia cuộc sống!



Tác giả biểu thị: Không tồi không tồi, đúng là con trai của ta, vốn định đem ngươi đập chết vì dám cáo tội ta câu chữ, nhưng ít ra cũng biết ăn năn hối cải ta cũng sẽ bỏ qua lần này!



Lâm phong nước mắt chảy xuống, xúc động đến phát khóc, tác giả người này thật là tốt bụng, thật thà, trung hậu, thiện lương, hành hiệp, trượng nghĩa, quang minh, chính đại, đẹp trai, phong tuấn, oai dũng, lẫm liệt, tiêu sái, chân thực, thuần khiết, ngây thơ, trong sáng, vô tà, vô niệm, vô oán, vô nộ!



Thật là làm ta đã động lòng không biết bao lần, mong ngươi đọc giả tiếp tục ủng hộ truyện a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK