• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(À mà nếu có ai thắ mắc chương trước tại sao Lâm Phong bất tỉnh thì do hắn bị thống khổ dằn vặt nên tinh thần luôn bị căng thẳng, cơn gió mát làm hắn dễ chịu hơn nên bộ não tự động ra lệnh cho tinh thần đình chỉ!)



------------------------------



Lâm Phong trong vô thức như đang nghe được tiếng ai đó đang kêu gọi mình, hắn trực tiếp bật dậy từ cơn mê man, nhìn thấy trước mặt là một người thiếu nữ trẻ tuổi, khá là xinh, có thể thấy được đây là một cô tiểu thơ trong sáng chỉ với khuôn mặt, sắc mặt cô lúc này như đang lo sợ điều gì, lông mày và ánh mắt của cô co lại, người này cô ta thì còn là ai khác nữa, đích thị là Nhậm Doanh Doanh!



Nhậm Doanh Doanh thấy Lâm Phong tỉnh dậy thì sắc mặt cũng hoà hoãn một phần, cô ấy nói: "Huynh có bị sao không? Đang huynh đang ở giữa thi đấu lại nằm ngủ vậy?"



Lâm Phong còn hơi lang mang, hắn không nhớ tại sao mình lại thiếp đi nữa, hắn chỉ cảm giác là mình đã bỏ lỡ một thứ gì đó quan trọng. Cố bình tâm lại, hắn mỉm cười lên, đáp: "Không có gì đâu! Chắc huynh hôm nay mệt quá nên bị thiếp đi thôi, không có gì đáng lo đâu! Ha ha, muội cũng quan tâm ta ghê nhỉ, bộ thích ta rồi hả?"



Nhậm Doanh Doanh má đỏ lên, mắt đảo qua trái qua phải luân phiên, thân hình chảo đảo, vô cùng lúng túng, cô thủ thỉ một mình: "Lâm huynh này@@... thật là không phải! Không được, mình không có thích Lâm huynh! Mình không có thích Lâm huynh! Mình không có thích Lâm huynh! Mình bị làm sao thế này!!!"



Điệu bộ của cô làm Lâm Phong thấy dễ thương cực kỳ, chỉ muốn bay lên hôn vào má cô một cái a! Nhậm Doanh Doanh nhận ra mình đang thật thố, lấy hai tay vỗ má bình tĩnh lại, khuôn mặt ngại ngùng, đáp lại Lâm Phong: "Huynh cứ đùa, hai chúng ta là huynh muội kết nghĩa mà! Làm sao muội có thể thích huynh được!"



Lâm Phong nhận được câu trả lời của Nhậm Doanh Doanh thì nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu, miệng chỉ mỉm cười không nói gì. Nhậm Doanh Doanh bỗng dưng nhớ tới một cái gì đó quan trọng, cô vội nói với Lâm Phong: "Lâm huynh mau mau lên sàn thi đấu đi, đối thủ đang đợi!"



Lâm Phong cũng chỉ cười trừ không nói gì thêm, hắn bước lên võ đài chuẩn bị thi đấu, mà tên kia thì một mặt mồ hôi lạnh, vốn đang ôm hi vọng Lâm Phong có thể ngủ luôn đi để khi hết thời gian chuẩn bị thì hắn sẽ bị loại, ai ngờ một con nhỏ bay vào thức tỉnh Lâm Phong, làm kế hoạch của hắn trực tiếp bị tan thành mây khói!



Hắn chỉ có thể cắn răng tức giận, thứ yêu nghiệt này hắn đánh không lại, chỉ có thể ngậm ngùi đầu hàng!



Lâm Phong nhất thời không vui, để ta lên đất rồi lại đuổi ta xuống! Còn đâu đất diễn cho ta trang bức? Lâm Phong cũng không làm được gì, đành tiếc nuối rời khỏi sàn đấu!



Hai trận còn lại đối thủ trực tiếp bỏ cuộc, họ không muốn đánh, mà muốn đánh thì cũng đánh không lại, chỉ có thể hàng để bớt tiền thuốc men với tránh bị sinh tâm ma (bóng ma tâm lý) gây cản trở con đường tu luyện thôi



Tiến vào bán kết, Lâm Phong gặp một vị nữ tử có ngoại hình nóng bỏng, thân mặc một chiếc áo dài màu đen với tấm lụa che mặt chỉ để chừa lại con mắt gợi tình, nam nhân mà thấy chỉ cần là trai tơ thì sẽ bị mị hoặc mất thôi!



Bất quá Lâm Phong cũng miễn nhiễm với những người này, càng đẹp thì thâm tâm càng đen tối, căn bản không đáng tin (vậy tiểu muội kết nghĩa của ngươi làm sao?)



Người nữ tử kia lúc này hướng về phía Lâm Phong quăng mị nhãn ra, một bộ yểu điệu: "Ấy chà, tiểu huynh đệ, tỷ tỷ cũng bội phục đệ nha, đệ làm sao mạnh như vậy, người ta cũng là con gái chân yếu tay mềm nha, đệ nhất định phải nhường tỷ đó nha!"



Giọng nói thập phần mị lực của cô làm hắn không nhịn được nổi da gà, nói là hắn miễn nhiễm với cái đẹp, nhưng không có nghĩa là miễn nhiễm với giọng nói, Lâm Phong không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, nữ tử này chính là khắc tinh của hắn, hắn cho dù đã trải qua một mối tình nhưng vẫn là trai tơ, đâu phải ngày nào cũng nghe được lời ngon ngọt, nhất lại là từ nữ tử này miệng! Thật sự là có độc a!



Nữ tử thấy phép mỹ nhân kế của mình có hiệu quả, khoé miệng vểnh lên, tiếp tục nói với Lâm Phong: "Đệ đệ à, ta còn liễu yếu đào tơ, chớ mạnh tay quá nha, kẻo người ta lại giận!"



Lâm Phong trán đầy hắc tuyến, mẹ bán phê! Vào tới vòng này rồi còn "liễu yếu đào tơ", lừa quỷ à! Bất quá Lâm Phong vẫn bị giọng nói này mê hoặc, cộng với dáng đi yểu điệu, thật sự làm hắn thất thần!



Lúc này giọng nói của Nhậm Doanh Doanh vang lên: "Lâm, Lâm huynh! Đừng bị nữ tử kia mê hoặc, hãy tỉnh lại mau đi!"



Nghe được lời này của Doanh Doanh, Lâm Phong chợt bừng tỉnh lại, hắn quay sang Doanh Doanh, giơ một cái ngón cái lên, rồi lại quay về phía nữ tử kia, bật nhanh về cô ta, nữ tử kia bỗng sắc mặt thay đổi, vẻ mặt hoảng sợ đến tột độ, cô giơ lên tay trái, nói: "Ta chịu thua!"



Lâm Phong vốn là đã áp sát trước cô ta, nghe được lời nói của nữ tử thì hắn lập tức dừng lại, một trận phong bạo tản ra tứ phía, bụi cát bay ngổn ngang, nữ tử kia lúc này ngồi bệt xuống dưới đất, gương mặt thất thần, tay chân muốn động cũng không được!



Lâm Phong lúc này hừ lạnh nói: "Hừ, xem ra ngươi còn thức thời, dám mê hoặc ta, lần sau đừng có để ta gặp mặt, không thì.. khặc khặc!"



Trong mắt của nữ tử kia thì Lâm Phong hiện tại không khác quỷ vương chốn trần gian, hung hăng, đáng sợ vô cùng, tựa như chỉ cần có một hành động bất kính nào đó sẽ bị xử tử ngay tại chỗ!



Lâm Phong trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may là có Nhậm Doanh Doanh đánh thức hắn, nếu như không thì giờ chắc hắn cũng sắp thua tới nơi rồi!



Lâm Phong từ võ đài bước xuống, hướng Nhậm Doanh Doanh đi tới, miệng mỉm cười nói: "Doanh muội! Đa tạ muội đã giúp ta, không có muội ta không biết hiện tại đang thắng hay là vẫn thua đây!"



Nhậm Doanh Doanh vui vẻ, được Lâm Phong khen làm cô có một cỗ cảm giác sung sướng, cô đáp lại: "Lâm huynh đừng khách sáo, muội chỉ là làm những gì cần làm thôi, huynh không cần phải đa tạ"



Lâm Phong sắc mặt liền không vui, ta đa tạ thì ngươi cứ nhận đại đi, mắc mớ gì để thằng tác giả câu thêm chữ? Hắn giơ tên lên cốc vào đầu của Doanh Doanh một cú, Nhậm Doanh Doanh xoa xoa cái đầu mình, một mặt đau đớn nói:



"Ui da, sao huynh lại đánh muội?"



"Ta đa tạ thì nhận đi, đừng khách sáo làm gì! Kẻo thằng tác giả lại câu chữ cho đủ 1500 từ, lúc đấy ta với muội lại thiếu đất diễn, làm sao có thể để cho hắn làm như vậy cơ chứ! Thật là quá đáng mà!"



Nhậm Doanh Doanh bây giờ mới hiểu ra, vẻ mặt trở nên vui vẻ lại, hai người tán gẫu vài câu rồi lại quay về ghế ngồi, chờ trận chung kết!



----------------------------



Bần tăng có làm gì sai? Ta lại bị hoa mắt chóng mặt ù tai suy giảm trí nhớ đi tiểu tiện nhiều lần, mà uống Hoạt Huyết nhất nhất lại không thuyên giảm! Các ngươi phải cho ta một công đạo a!



CẦU VOTE, NGUYỆT PHIẾU!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK