• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước qua cánh cửa lại là một đợt khảo thí nữa, bất quá lần này có quy mô lớn hơn hai lần trước nhiều, hàng nghìn người phía trên chứ không dưới, phía xa xa có một ông lão đang ngồi trên ghế ban quan sát, nhìn rất có vẻ là người quyền quý, địa phận chắc chắn không tầm thường, lúc này cái kia ông lão nói to: "Các dự thí sinh trật tự, lần này khảo thí là Loạn đấu, các dự thí sinh phân chia ra thành 32 tốp đi vào 32 võ đài từ số 1 đến số 32, trực tiếp chiến đấu với nhau, top 50 mỗi võ đài được quyền trở thành đệ tử nhập môn , người sống sót cuối cùng của mỗi võ đài được quyền tham gia vào đơn đấu, đoạt hạng cao sẽ được nhiều tài nguyên giá trị, bây giờ thì bắt đầu đi!"



Phía dưới các dự thí sinh sớm đã háo hức, có tên nhịn không được, hùng hổ như báo nói: "Là Loạn Đấu, năm này ta chắc chắn được nhập môn, sẵn tiện giải quyết luôn kẻ thù à!"



Có người khác cũng nói: "Cái... Cái gì? Loạn Đấu? Đây là ta điểm kém nhất mà! Liệu ta có thể vào được sao? Phụ Thân, Phụ Mẫu, con xin lỗi hai người! Năm này con không về quê ăn tết được rồi~!"



Người thì la lối om sòm, người thì nước mắt nước mũi chảy ra rồi lại than thân trách phận, cũng có một số kẻ khát máu cầm lưới đao lên liếm



Lâm Phong hắn cũng không có biểu lộ cảm xúc gì, cứ như đang đi coi một bộ phim nhạt như nước ốc vậy! Hắn cũng chọn đại một tốp đi vào, những tên này trong mắt hắn chả khác gì đi diễu hành một dạng, nets mặt căng thẳng vãi lúa!



Các dự thí sinh cũng bắt đầu tụ tập lại..



-----------------------



Sau 5 phút thì mấy tên dự thí sinh cũng tụ lại đông đủ thành 32 nhóm, mỗi nhóm chí ít có hơn 100 người trở lên, ông lão ngồi ở ban giám khảo lúc này thấy đã đông đủ thì quay sang nhắc với tên lính: "Hạ lệnh mở trận pháp ra!"



Tên lính tiếp thị mệnh lệnh của ông lão thì chạy xuống dưới ra lệnh cho mấy tên giám sát mở trận pháp ra, trận pháp được mở ra thì 32 tốp người đi vào võ đài, họ bắt đầu bày sẵn vị trí, có người giữ khoảng cách xa người khác, có người tụ lại thành một nhóm, nói chung dù thế nào đi nữa thì trong đầu đều đã có mưu tính rồi! Ám sát, đâm sau lưng, đầy đủ thể loại



Ông lão hạ lệnh: "Đóng trận pháp lại! Loạn Đấu chính thức bắt đầu!"



Giọng lão ồm ồm như tiếng sóng, dũng mãnh như sư tử, bạo liệt như sấm sét khiến người nghe sợ tới đái ra quần



Loạn Đấu bắt đầu, các chiêu thức hô phong hoán vũ được phô bày ra, kiếm côn cái gì đều có hết! Lúc này tại đài số 1...



"Chịu phục ta đi, ta sẽ còn cho ngươi một cơ hội sống!"



"Hừ, ngươi tưởng người như ngươi ta sẽ chịu khuất phục? Nực cười! Xem chiêu, Bí Kỹ: Đại Toạ Chưởng!!"



Một chưởng bay đến, khí áp mạnh như chiếc ngai toạ của một vị vương giả, đề nặng lên đối phương, tên kia dính chưởng thì trực tiếp bị văng ra ba trượng, ngã xuống đất, tên thi triển chiêu kia bước tới, nắm quyền đánh về phía bụng của tên kia, tên kia trực tiếp ho ra máu, bỗng dưng thân hình hắn sáng lên, trực tiếp bị truyền tống ra ngoài, đội y thuật sư chạy tới cứu hộ, cho hắn ăn một viên màu xanh đang dược, cơ thể dần dần hồi phục lại.



Đây là chức năng của võ đài, vì không cho phép giết người nên khi có ai đó bị thương nặng hay là sức chiến đấu chỉ chưa tới 3/10 thì sẽ bị truyền tống ra ngoài, xem như bị loại!



Ông lão đang quan sát quá trình thi đấu thì lại nhìn về xa xa góc phía Tây Nam của võ đài số 32, hắn trợn mắt lên, trong lòng kinh ngạc: "Cái.. cái gì thế kia?"



Lúc này ở võ đài số 32, ở phía Tây Nam có một người thiếu niên trẻ tuổi, hắn đội một cái kính mát màu đen, mặc quần đùi màu cam, cởi thân trần để lộ ra cơ bắp rất đẹp, cơ bắp của hắn không như vận động viên cử tạ bự thế kia nhưng nhìn lại có vẻ rất săn chắc, không thừa tí mỡ nào!



Hắn đang nằm trên một cái võng, đung đưa qua lại, phía dưới sàn đáng lý làm bằng đá lại từ đâu ra một mớ cát, bên cạnh hắn là một cái cây thân cao, chỉ có 5, 6 cái tán lá và hai cái trái màu nâu đầy lông lá.



Thiếu niên kia từ hư không lấy ra một cái cốc bằng gỗ, hắn vung nắm đấm vào thân cây, một cái vòi nước hiện ra từ nó, hắn đem cái cốc gỗ đặt dưới cái vòi nước và vặn nó!



"Tạch tạch tạch" tiếng nước chảy ra liên tục vang lên, tới khi nước chảy gần đầy cốc, hắn khoá lại vòi nước, vòi nước thụt vào thân cây, đóng lại không một dấu vết!



Thiếu niên nốc một ngụm nước, làm một bộ mặt "ta đây tiện nghi", khuông mặt hưởng thụ cực độ, giọng khàn khàn như uống rượu xỉn nói ra: "Thế này mới là sống chứ! Khà khà, cuộc đời mấy lúc được như vầy, phải biết tận hưởng chứ! Ông bà ta có câu sống trên đời thì phải có chỗ đứng, mà lúc lên giường thì cần phải cứng chỗ đó!... Khụ khụ, ông bà ta nói"Hậu nhân làm việc lành, ắt được hưởng lộc phúc!" quả là không sai!"



Thiếu niên này là Lâm Phong, khi nãy hắn mất 100 điểm tích trữ hối đoái gói quà khuyến mãi "Tiểu Hoang Đảo", mới đầu mua thì hắn cũng thấy hơi tiếc, bây giờ hắn chỉ còn lại mỗi 1150 điểm tích trữ à! Nhưng qua trải nghiệm nhân sinh hắn mới thấy được cái gì gọi là hưởng thụ!



Lúc này trong chiến đấu ẩu đả với nhau, có vài người đã chú ý tới Lâm Phong, Lâm Phong có ý thức được ai đó đang chú ý mình nhưng hắn cũng mặc kệ, ai muốn tới phiền phức hắn thì hắn cũng không ngại giúp tiễn đưa xuống gặp ông bà để đoàn tụ gia đình!



Trong lúc Lâm Phong đang hưởng thụ thì một tên chim đầu đàn bay tới, dáng vóc cao to lực lưỡng, lưng hùm vai gấu, hắn móc ra một cây đao bự chà bá, hắn giương cây đao lên chém về phía Lâm Phong, miệng quát: "Tiểu tử, ngươi cũng to gan lắm, dám ở trên chiến trường hưởng thụ hả? Để ta cho ngươi biết cái gì là lễ độ!"



Cây đao đã gần ngay trước mặt Lâm Phong, Lâm Phong chợt chảy mồ hôi, luống cuống, không tự chủ được lui về phía sau, hắn giọng như đang sợ hãi đáp lại: "Đừng a! Ta chỉ nghỉ mệt tí xíu thôi mà, làm gì căng dữ vậy!"



Tên kia cũng không dừng lại, hắn hừ lạnh: "Hừ, đừng nói nhảm! Tiếp chiêu!"



Lâm Phong loay hoay không biết làm gì, hắn chỉ kịp đưa ra 2 ngón tay kẹp lại thanh đao, thanh đao bị khựng lại, tên kia hoảng hốt, 2 ngón tay chặn đao? đùa à?



Lâm Phong lúc này làm một bộ mặt nhăn nhó nhìn đau đớn vô cùng, tiếng thét như được kiềm chế lại làm người ta tưởng hắn vùa bị rút xương ra. Sau 2 phút, hắn gian nan khó thở nói: "Ta đã bảo ta chỉ nghỉ mệt thôi mà? Tại sao lại đánh ta đến mức cốt nát xương tan thổ huyết thế này? Đừng đánh ta nữa a!"



Tên kia đang bị ngây như ngỗng lại bị sự thật của Lâm Phong tên này chọc cho tức điên lên, hắn vung quyền lên đấm về hướng mặt của Lâm Phong



Lâm Phong lúc này hoảng sợ cực độ, hắn liền quay mặt lại, một bộ không dám nhìn thẳng, vung nắm đấm về phía ngực của tên kia



Tên kia cũng không né, một thằng oắt con có thể làm gì được hắn cơ chứ? Gãi ngứa à? Thực tế đã chứng mình tên này sai hoàn toàn, quyền của Lâm Phong khi động vào ngực của hắn thì xương ngực vỡ nát thành vụn, động mạch, tĩnh mạch bị nức toát ra, tim đập nhanh lên vô cùng khẩn trương, hắn trợn mắt lên, tròng mắt chứa đầy tơ máu, trực tiếp bay lên đụng nóc trận pháp và rơi xuống bãi cát, bụi bắn tung toé lên như sương mù, sau một khắc khuông mặt Lâm Phong hiện lên, làm 1 bộ như đang không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe hắn nói: "Ủa, tên kia đâu rồi ta?"



Tràng cảnh nãy giờ sớm đả động đến các dự thí sinh khác trong cùng võ đài, mặc ai nấy cũng đều đầy hắc tuyến, nghỉ mệt? Thịt nát xương tan? Ngươi hỏi tên kia đâu rồi? Sao không đi làm bảo mẫu cho con của Ngọc Hoàng luôn đi? Sống ở đây làm hại dân chịu không được à!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK