• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương này hơi nhanh...



. . .



Tên các chủ sắc mặt cứng đờ lại, ta một ngươi chín? Ngươi đây là đang đùa phải không?



Hắn liền nói với Lâm Phong: "Quý nhân, ngài phải biết một thành là nhiều lắm rồi, bản các ta không thêm được!"



Lâm Phong bình tĩnh đáp lại: "Vậy chẳng phải ta đưa người một thành là nhiều rồi? Sao lại chối?"



Tên các chủ nhất thời xạm mặt lại, á khẩu không động được, hắn đã nói một thành là nhiều, vậy chả phải Lâm Phong đã đưa ra một thành sao? Đôi lúc gậy ong cũng thích đập lưng ong a!



Tên các chủ biết mình thất thố, bất quá đây là chuyện làm ăn, mặt mũi phải để sau tiền, hắn nói: "Quý nhân, ta Minh Dược Các làm ăn phóng khoáng, không thích so đo với khách hàng, hay là vậy đi, bản các ta bảy thành, ngươi ba thành, được chứ?"



Lâm Phong để một bộ "ta đã nhìn thấu" mặt, hắn không mặn không nhạt đáp: "Ây da, ngươi người này cũng thật là hào phóng a! Đã vậy cũng không muốn tranh giành với ngươi, như vậy đi, ngươi ba thành, ta bảy thành!"



Tên các chủ thật không biết nói gì với tên này, ngươi không muốn tranh giành với ta? Ta ba, ngươi bảy? Ngươi cái người này có hay không là quỷ mà mồm miệng độc đến thế?



Đối với hắn Minh Dược Các thì đan dược này rất quan trọng trong sự phát triển của nó, hắn tất nhiên không muốn bỏ qua, hắn lại khách khí nói: "Quý nhân, ta thật không chia được cái giá này, hay là ngươi năm thành, bản các ta năm thành, chia đôi! Ngươi nghĩ như thế nào?"



Lâm Phong lần này tỏ ra vẻ ưng ý, hắn nói: "Không ngờ Minh Dược Các các chủ lại phóng khoáng đến mức độ ngay cả ta cũng không ngờ được, coi như cái giá này cũng khá ổn, ta người này không thích trục lợi quá nhiều, kẻo mang tai hại tới thân!"



Tên các chủ kia nghe được Lâm Phong lời nói thì mừng rỡ, cuối cùng cũng thương lượng được a!



Nói chuyện với cái tên miệng mồm độc khẩu như thế này làm hắn lo sợ chết đi được, thật là đáng sợ a!



Lâm Phong thấy biểu hiện của các chủ thì lại bồi thêm một câu nữa: "Ta hình như có nghe nói bên Thanh Quang Các có danh tiếng tốt hơn a! Chắc có lẽ ta nên qua bên kia, biết đâu lại có món hời tốt hơn!"



Tên các chủ đầu nổi đầy hắc tuyến, toàn thân huyết sôi sùng sục, tên Lâm Phong này làm hắn tức đến nổ phổi



Ngươi đây vừa bảo chia năm năm là ổn thoả giá cả, bây giờ lại đem Thanh Quang Các ra hù doạ ta? Ngươi có phải ác quỷ đi đầu thai thành người không đó? Đem chừa cho ta con đường sống chứ?



Háqn lúc này toàn thân mồ hôi chảy ra như thác, thật không biết còn giải pháp nào khác, chỉ đành thuận theo tên này thôi.



Tên các chủ giọng có chút buồn bã nói: "Vậy thôi, ta bốn thành, ngươi sáu thành, đây là giá chốt, ta bản các không muốn tăng nữa!"



Lâm Phong lúc này mới đạt được mục đích của mình, hắn sảng khoái nói: "Tốt tốt! Thành giao!"



Lâm Phong đem công thức và cách phối chế viết ra trên giấy, đưa cho tên các chủ, dặn dò vài điều, rồi đi về phòng trọ.



Sáng ngày hôm sau, hầu như cả học viện và bản địa cư dân đều biết Minh Dược Các vừa luyện chế ra một loại đan mới, gọi là Tụ Linh Đan, giúp tu chân giả tăng tốc độ tu luyện, tác dụng phải gọi là nghịch thiên!



Hầu như các con em của các thế gia, tông môn đều đến mua lượng lớn Tụ Linh Đan, thứ này quá tốt đi, thậm chí đến mức không mua là sẽ thua đồng trang lứa, độ hot là khỏi nói rồi!



Lâm Phong nhận được tin Tụ Linh Đan rao bán, trong lòng nhất thời vui vẻ, càng nóng là càng nhiều tiền chứ sao!



Minh Dược Các danh này trong vòng một tuần nổi tiếng toàn quốc, đan dược thật sự quá thần kỳ, không phải cái khác trợ giúp tu luyện đan có thể so!



Mấy cái khác dược các đều nhìn chằm chằm vào cái Tụ Linh Đan phương pháp phối chế này, họ mời nhiều vị nổi tiếng Luyện Đan sư đem phục chế chúng, nhưng kết quả vẫn là thất bại, loại này đan quá ảo diệu, có thể là ở thời thượng cổ đan!



Cứ như vậy từng ngày từng ngày trôi qua, đã hơn một tháng từ khi Lâm Phong gia nhập học viện, trong khoảng thời gian này hắn kiếm được một lượng linh thạch khủng bố! Gần một triệu thượng phẩm linh thạch!



Với số linh thạch này hắn có thể sống dài dài mà không lo chết đói. Tuy nhiên, Lâm Phong cần dùng số linh thạch này vào cái kia Bách Khoa Toàn Thư, trong nguyên một tháng này hắn tiêu hao gần một nửa số Linh thạch hắn kiếm được vào việc luyện đan, con số này quả thực rất lớn, nhưng bù vào đó hắn cũng đã thành một tên cấp 5 Luyện Đan sư!



Tất nhiên tên này lại một lần nữa gây gió to sóng lớn trong học viện, chỉ chưa đầy một tháng mà vọt lên thẳng Nguyên Anh Sơ Kỳ! Mấy tên trưởng lão khác bắt đầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phong tên này, bọn hắn nhiều lần muốn đem Lâm Phong làm thân truyền đệ tử, nhưng Lâm Phong luôn từ chối khéo!



Lâm Phong trong một tháng qua cảm giác cái học viện này tựa hồ không thích hợp với mình, ngày qua ngày chỉ có ăn, chơi rồi lại đi tu luyện, thật sự rất nhàm chán!



Nên hắn cũng đem rời học viện luôn, ban đầu mấy tên trưởng lão muốn ngăn cản, nhưng đáng tiếc Lâm Phong tên này bọn hắn không có cái gì để đem hắn giữ lại, chỉ đành tiếc nuối.



Lâm Phong đem nói lời tạm biệt Nhậm Doanh Doanh với Tiêu Khả Ly, một ngày nào đó hắn sẽ gặp lại hai người này.



Sau khi rời khỏi học viện thì Lâm Phong đi về nhà thăm Tặc lão sư, ông già này cả ngày chỉ biết chăm chú vào cuốn tạp chí, nước miếng chắc cũng tốn mấy chục lít chứ không ít.



Hắn đem trò chuyện với Tặc lão sư vài câu rồi quay đầu vào phòng, hắn nằm trên giường, quan sát trần nhà, ánh mắt nhìn về nơi sâu xa, hắn nguyên suốt một tháng qua làm cái gì sự tình còn không hiểu!



Ta thật đang làm gì?



Ta tại sao lại phải nâng lên sức mạnh?



Tại sao ta lại qua đây?



Trong đầu của Lâm Phong có rất nhiều câu hỏi, nhân sinh chỉ đem đời sống vì một mục đích để tiếp tục, hắn thật không có cái nào mục đích cả!



Đi khiêu chiến với mấy lão quái vật sao? Hắn còn không ngu đến mức đấy!



Tìm kiếm tốt đẹp cảm giác sao? Ta thật chẳng thấy còn có cái gì tốt đẹp cảm giác nữa!



Hắn đang trong cơn suy nghĩ miên man thì Tặc lão sư xông cửa vào, thấy Lâm Phong một bộ kia chán nản dáng vẻ, không tự chủ được nảy sinh ra lòng thương.



Tặc lão sư bước tới bên cạnh Lâm Phong, ngồi xuống chiếc giường, nói với Lâm Phong: "Tiểu tử ngươi có chuyện gì mà buồn vậy, kể ta nghe thử?"



Lâm Phong cũng không giấu làm gì, có người tâm sự luôn làm ta thấy tốt hơn, hắn nói: "Đệ tử thật ra đang không biết mình nên làm gì trong cuộc đời, không có mục đích sống, đệ tử thật cảm thấy cuộc sống thật vô vị, nhạt nhẽo..."



Tặc lão sư nghe được Lâm Phong câu nói thì cũng âm trầm, hắn trước kia thật sự đã từng biết bao nhiêu hoan hỷ, biết bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn, những cảm xúc khó tả.



Nhưng bây giờ hắn đã già rồi, những gì hắn muốn đều đã được hoàn thành, bây giờ chỉ là sống đến cuối đời một cái ông lão mà thôi.



Coi như ba năm trước Lâm Phong tên này hắn gặp xem như là một người bạn chứ không phải là đệ tử, thời gian hai người đã cùng vui vẻ với nhau, đã san sẻ cho nhau những niềm vui, cũng như nỗi buồn, hai người thật sự đã xem nhau như một người bạn đời (trong sáng nha, không phải là yêu đương kiểu kia)



Nay Lâm Phong lại gặp cảnh ngộ giống mình, hắn thật không muốn người bạn này cũng phải chịu cảnh ngộ như mình, hắn hướng Lâm Phong, nghiêm nghị nói: "Tiểu tử, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện, chúc ngươi sẽ không như ta! Tạm biệt!"



Hắn đưa bàn tay chạm lên trán của Lâm Phong, một luồng xa lạ lực lượng truyền vào thân thể Lâm Phong, kèm theo đó là ký ức của Tặc lão sư



Lâm Phong sững sờ, nhận ra Tặc lão sư định làm gì, hắn vội đem Tặc lão sư bàn tay kéo ra, mạnh giọng nói: "Tặc lão sư, ngươi còn không mau buông tay ra, không ta đem ngươi đánh chết bây giờ!"



Tặc lão sư cánh tay vẫn y nguyên như vậy, không chút dịch chuyển, gương mặt của lão mỉm cười, đôi mày trĩu nhẹ dần, nhẹ dần, cuối cùng là buông thả...



Cả người lão dần dần hoá thành từng đạo quang mang, phi tán ra khỏi căn phòng, biến mất giữa thiên địa, chỉ để lại một cái áo bào



Lâm Phong ngơ ngác, hai tay nắm chặt lại, hàng lệ chảy dài ra, hắn hét lên một tiếng thống khổ: "Tại sao? Tại sao ngươi phải làm như vậy?"



Tặc lão sư hà cớ gì phải làm như vậy? Đem chính mình sinh mạng giao cho ta?



Lâm Phong thật sự không hiểu, tại sao Tặc lão sư lại phải làm vậy, hắn cùng Tặc lão sư ba năm qua gây xích mích không ít lần, nhưng luôn coi Tặc lão sư là cha hắn vậy, một người sớm đã quên mất tình cảm cha mẹ dành cho con là gì, nay người lại cho hắn cảm giác đó là Tặc lão sư.



Trong linh hồn của Lâm Phong còn thổn thức một tiếng nói của ai đó: "Ngươi cái tên Lâm Phong này, nhớ sống tốt nhá, coi chừng không cẩn thận bị thiên lôi đánh bây giờ! Ta đi đầu thai làm một cái xinh đẹp nữ tử đây, haha..."



Lâm Phong khoé miệng không khỏi vểnh lên



"Ngươi... lão già này..."





. . .



Đôi lời tâm sự: viết mấy chương đầu này cảm giác tựa hồ không đúng theo những gì bần tăng đã đề ra cho lắm, nên ta quyết định thay đổi một chút cốt truyện, tất nhiên để làm được điều này ta phải lao tam khổ tứ, vật vã vất va, chảy mồ hôi nước mắt để đem cái này máu chó sư tình nghĩ ra



+Ngoài lề: cái đoạn cuối ta viết mới có chun chút mà thấy sến súa dễ sợ, đem ta người này nội tâm chỉ cần xem doremon là cũng khóc thì không cách nào kiềm được nước mắt, viết ra thành chữ quả thực còn rất dở, hic hic...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK