• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

BẦN TĂNG THẤY MÌNH HAY XÀI TỪ "BÓNG GIÓ" NHIỀU QUÁ, THIẾU CHỦ NẾU BẤT MÃN THÌ CỨ BÁO CHO BẦN TĂNG BIẾT! CẢM TẠ!



-------------------------------

Mọi người trợn mắt ngoác mồm. Một quyền! Chỉ một quyền! Tên này là ai, có phải yêu ma không a? Ai cũng không tự chủ nuốt một ngụm khí lạnh, cho dù là tinh anh cũng không khỏi sự kinh ngạc.



Khi nãy họ nhìn Lâm Phong bộ dạng buồn chán không muốn thi đấu, tựa như đã bỏ cuộc rồi, ai ngờ tên này chỉ một quyền là đã loại bỏ được đối thủ, hơn nữa còn giống như là tiện tay!



Vài người bình tĩnh lại, kích động nói với bằng hữu:



"Mau nhìn kìa, tên nhóc kia chỉ một quyền đánh đối thủ văng đụng thành trận pháp luôn đấy!"



"Ai cha, đây chẳng phải là trong truyền thuyết nhân vật chính mà người đời vẫn truyền kể hay sao? Thật là đáng sợ!"



"Cái này mẹ còn thi đấu gì nữa? Trực tiếp cho hắn giải nhất luôn đi, đỡ tốn đan dược tẩm bổ!"



Mấy tên được nghe được về Lâm Phong thì lại chuyển sự chú ý từ võ đài khác lên hắn, Lâm Phong thì đang nằm ngủ trên ghế ngồi, mặt tiện hề hề, nước miếng chảy ra khỏi miệng, nghĩ tới lúc này thì khoé miệng bọn hắn không khỏi co giật, tên này đang đi thi đấu hay đang đi chơi vậy? Có thể cho mọi người chút mặt mũi được không?



Bọn dự thí sinh sớm đã chú ý động tĩnh của Lâm Phong, ánh mắt như kiêng kị hắn vô cùng, thứ khủng bố này bọn họ có muốn chọc cũng không được không được, chỉ có thể cầu mình không gặp tên này thôi!



Tên Ngư Kình hiện tại đang bất tỉnh, trong mộng hắn hoài tưởng lại cảnh mình cùng Lâm Phong cứng chọi cứng, đũng quần bất tri bất giác ươn ướt



Lâm Phong cũng đang mộng, trong giấc mơ hắn thấy mình đang đứng trước một ngôi làng nhỏ nhìn quái lạ cực kỳ, cây cối khắp nơi, đủ loại màu sắc, đặc biệt là không có bất kỳ con người hay động vật nào cả!



Ngôi làng này nếu nhìn từ xa sẽ thấy nó nằm trên một hòn đảo lơ lửng, có một màng ngăn cách vô hình làm ngăn cản bất kỳ ngoại vật xâm phạm tới nó, hòn đảo này không biết ở đâu, chỉ cảm thấy nó nằm ở một nơi rất xa, rất rất xa nơi Lâm Phong đang ở! Xung quanh bầu trời có hàng tỉ tỉ ngôi sao lấp lánh, vi diệu vô cùng!



Lâm Phong từ sâu trong thức hải dâng lên một loại thân cận cảm giác, tựa như hắn đã từng đi qua đây rồi thì phải! Hắn bắt đầu bước vào ngôi làng, bắt đầu đánh giá kỹ các căn nhà này, khuôn mẫu lạ mắt vô cùng, dáng vẻ rất giống rừng thứ sinh, rậm rạp chen chúc, màu sắc thì phong phú, rất hợp hái về làm cảnh!



Tấm tắc chút lâu Lâm Phong cũng đi thẳng tiếp, chỉ có điều là được khoảng 10 dặm thì hắn mới phát hiện mình vừa quay một vòng! Vẫn là các căn nhà ấy, vẫn là các bông hoa, cỏ lá đầy màu sắc ấy! Lâm Phong không hiểu, hắn lại tiếp tục đi tiếp



Bất quá kết quả vẫn vậy, hắn lại một lần nữa tiếp tục chạy



Lại một lần nữa



Lại một lần nữa



Lại một lần nữa



...



Chạy tới lần thứ 10 thì hắn mới dừng lại bỏ cuộc, tại sao lại như vậy? Chuyện gì đã xảy ra? Phải chăng huyễn thuật?



Lúc này dị tượng xảy ra, các thực vật xung quanh giống như nhận phải một loại kích thích nào đó, sinh trưởng nhanh thần tốc, bọn chúng sinh trưởng tới một mức độ rồi lại dần dần chuyển sang màu xám, chúng héo tàn cũng nhanh vô cùng, bỗng có đạo quang mang màu xanh lục nhàn nhạt bay ra hướng về phía thức hải của Lâm Phong bay vào, các loài thực vật lại tiếp tục lặp lại quy trình! tràn cảnh diệu kỳ không cách nào tả nỗi! Lâm Phong im lặng, sửng sờ nhìn tràng cảnh



"Cái này là cái gì? Tại sao lại bay vào trong thức hải của ta?"



Trong đầu Lâm Phong có câu hỏi như vậy! Hắn cũng không biết tại sao mình lại ở đây, và nơi đây có cái gì mà lại làm hắn có cảm giác thân cận đến thế?



Hàng ngàn đạo quang mang màu xanh bay vào trong thức hải của Lâm Phong không ngừng tan vào nó, ban đầu thức hải của hắn chỉ bé như một hạt bụi không đáng kể (tình trạng của tu chân giả trước khi thức tỉnh được thức hải), sau khi hoà tan với các đạo quang mang thì nó cũng mở rộng ra bằng một viên bi, điều đáng nói ở đây là thức hải của hắn hình dạng không như thác nước cuồn cuộn đổ xuống một cái hố!



Mà lại là một loại hạt mầm như hạt đậu, nó đang không ngừng hấp thu các đạo quang mang để bành trướng ra



Lâm Phong cũng kỳ quái, thời gian hắn ở chung với Tặc lão sư cũng đã có nhất định hiểu biết về thức hải, vật này là một dạng tựa hồ như hữu như vô vậy, hình dạng thường thường là một cái thác có nước tứ phía chảy xoáy vào một cái hố sâu không đáy vậy!



Vậy mà thức hải của hắn là một hạt đậu? Đây cũng quá khinh người đi chứ, ít ra thức hải ta phải như một cơn sóng thần trào cuồn cuộn không dứt chứ!



Trong khi Lâm Phong đang suy nghĩ miên man thì hạt mầm kia lớp vỏ có vết rạn nứt, bỗng dưng một cơn đau quằng quại tràn vào đầu hắn làm hắn cắt đứt dòng suy nghĩ



Cơn đau phải nói đau khổ gấp trăm vạn lần đợt luyện tập ba năm trước vậy!



Cơn đau tựa như Nhật, như Nguyệt, Nhật truyền cơn nóng khủng khiếp vào cơ thể, cảm giác như linh hồn đang bị đốt cháy vậy, Nguyệt thì truyền hàn khí lãnh băng lạnh thấu xương tủy, cảm giác mọi thứ bị đóng băng, kể cả thời không! Nhật Nguyệt luân phiên nhau thay đổi



Lâm Phong đau đến mức nổ não, nhận thức dần dần mơ hồ, hắn không cảm giác được thời gian nữa, đã bao nhiêu lâu rồi? 1 năm? 10 năm? 1000 năm? 1 vạn năm?



Trong lúc Lâm Phong đang bị dằn vặt quằn quại trong cơn mê mang thì hạt mầm kia trực tiếp mọc ra một cái chồi nhỏ, nó có hai tán lá, hướng phía ngẫu nhiên, thân màu xanh non, nhìn lại làm cho người ta muốn ôm ấp bão dưỡng nó! Bỗng toàn chồi cây run một cái, toàn thân nó phát ra ánh sáng, rồi lại vụt tắt trở lại dáng vẻ như cũ!



Lâm Phong đang trải qua tra tấn điên cuồng bỗng cảm thấy một luồng khí mát tản ra toàn cơ thể, thẩm thấu vào tới tận linh hồn của hắn, đang không ngừng gột rửa nó!



Hắn trực tiếp lâm vào bất tỉnh trạng thái! Lúc này hắn mơ hồ nghe có ai đang nói gì đó!



"Lâm huynh! Mau dậy, sắp tới lượt của huynh rồi kìa!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK