• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xử lý xong tên kia, Lâm Phong quay xuống, từ hệ thống cầm ra một bình thuốc màu trắng, lấy ra một viên đan dược, đút vào miệng của bà lão!



Sắc mặt của bà lão dần dần khôi phục, bà ta bắt đầu đứng dậy được, lại hướng Lâm Phong, lo lắng nói: "Này cậu trai trẻ, ta cảm ơn cậu đã cứu ta nhưng cậu nên mau mau chạy đi! Tên kia không phải là người dễ chọc, hắn còn rất nhiều đồng bọn, cậu không nên ở lại đây, kẻo lại kéo thêm địch!"



Lâm Phong lắc lắc đầu, ôn nhu nói với bà lão: "Bà đừng bận tâm, cho dù có kéo thêm nhiều người cũng không động được một cọng lông của ta đâu!"



Người ta nói, nhắc tới cái gì là cái đó lại tới! Một đoàn côn đồ kéo tới, toàn bộ đều có hình săm! Đầu tóc thì gai góc đỏ loè đỏ loẹt, tay thì cầm mấy cái gậy, chuỳ, nhìn như giang hồ...



Sắc mặt mấy tên này nhăn nhó, tựa như mới vừa hửi địt, một tên trong đó quát tháo: "Này thằng nhóc con! Ngươi làm con mẹ gì ở đây hả?"



Vừa nói ra câu đầu tiên là đã chửi tục, Lâm Phong người này tâm thuần khiết nhân hậu, trong sáng không một vết nhơ, chưa từng chửi tục này làm sao có thể chịu nổi được?



Thế là Lâm Phong đáp lại: "Thật là ghê quá đi! Các ngươi lại dám nói điều xằng bậy trước mặt ta! Cha mẹ ngươi không dạy ngươi nên lễ phép với cấp trên à!"



Chưa kịp đợi ai phản ứng, hắn lại nói tiếp: "Ông bà ta từng nói "Làm việc xấu, ắt gặp nhân quả", các ngươi lại đi làm việc tày trời thế kia? Tội của các ngươi là dám đắc tội bà lão này, và quan trọng nhất là các ngươi đã đắc tội ta, lên đê!"



Mọi người há hốc mồm, bà lão cũng há hốc mồm! Mấy tên côn đồ trợn mắt, tên này bị điên à?



Một thằng nhóc mới có tí tuổi đầu đi đối kháng mấy chục tên côn đồ, mà lại còn đi khiêu khích? Cái này chẳng phải là trong truyền thuyết đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm sao?



Có mấy tên nghe Lâm Phong nói xong, tức giận quá, bật thẳng về phía Lâm Phong, cầm mấy cây vũ khí giơ lên, miệng quát tháo:



"Thằng nhãi nhép, ngươi gan to bằng trời, dám đi khiêu khích bọn ta, hôm nay ta quyết cùng ngươi không chết không tha!"



"Thằng ngu học, ai cho ngươi nói đúng như thế kia? Chịu chết đi!"



Cứ việc mấy tên này nhổn nháo nhưng Lâm Phong cho dù là một chút quan tâm cũng không, thậm chí còn phiền muộn, tại sao không lên hết đây cùng một lượt a! Hà cớ gì lại phải cho thằng tác giả câu thêm chữ vậy? Tụi bây có biết làm như vậy là đọc giả sẽ bỏ truyện không hả?



Tác giả biểu thị: Con mẹ ngươi, tưởng là nhân vật chính rồi thích làm gì thì làm hả? Chờ đấy, thù này bố nhớ, nerf chết bà chú giờ!"



Mấy tên côn đồ đã đến ngay trước mặt Lâm Phong, giơ lên mấy cây gậy đập xuống, kèm theo đó là mấy tiếng hây hây ha ha, tựa như đang đóng phim vậy!



Mấy cái cây gậy động vào Lâm Phong thì không những không làm hắn bị cái gì mà nó còn bị phản chấn bay ra! Mấy tên côn đồ sững sờ, mọi người cũng sững sờ! CMN!!! Tên này làn da làm bằng thép à? Đập vào không những không bị gì, lại còn bay ra? Cái này rất sao là người máy cải trang đi?



Lâm Phong lấy ngón út ngoáy ngoáy cái lỗ tai, ánh mắt nhìn đâu đó, tựa hồ không quan tâm chuyện gì vừa xảy ra cho lắm!



Lúc này Lâm Phong dừng lại hành động của mình, bắt đầu chú ý tới tràng cảnh trước mắt, sắc mặt nghi hoặc, gãi gãi cái đầu, một bộ "chuyện gì xảy ra vậy?", tựa hồ như hắn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, hắn giọng điệu đầy khó hiểu phát ra: "Uy? Sao lại thả vũ khí các ngươi ra? Chẳng phải là muốn đánh ta sao? Đến đánh ta đi!"



Nghe được Lâm Phong lời nói cộng với bộ dáng khó hiểu của hắn làm cho mọi người khoé miệng không khỏi co giật. Thả vũ khí? Đến đánh ngươi? Đánh em gái ngươi a! Đến vũ khí còn không động được ngươi cọng lông, ngươi còn muốn đánh sao? Sao ngươi không đem bộ mặt lên cho học viện chưởng môn đánh luôn đi?



Lâm Phong nhìn thấy mọi người biểu hiện thì cảm thấy vô cùng thất vọng, tựa như một người mẹ nhận được mấy quả trứng ngỗng từ con mình vậy!



Vài giây mặc niệm sau, Lâm Phong lại giở bộ mặt xảo trá ra, cười cười, hướng mấy tên côn đồ nói: "Đến đến đến! Các vị đạo hữu cho ta xem thử giang hồ là như thế nào!"



Vừa dứt lời, Lâm Phong như một con quỷ thoát ẩn thoát hiện, nơi hắn đi qua đều không có ai lành lặn, mấy tên khi nãy bước lên là nạn nhân đầu tiên!



Mấy tên đứng phía sau hoảng sợ, tên này có còn là con người không vậy? Tầm vóc nhìn chừng chỉ khoảng 13, 14 tuổi mà thôi, mà lại mạnh như vậy? Càng nghĩ càng làm người ta tê da đầu a!



Lúc này có tên hoàng hồn lại, quát to: "Mau chạy!!!"



Nghe được tiếng quát thì mọi người bừng tỉnh lại, tranh nhau bỏ chạy, tựa như mắc vệ sinh một dạng!



Lâm Phong làm sao lại có thể để mấy tên này chạy được chứ? Thế là hắn bay vào, bắt đầu dọn sạch sẽ đám côn đồ này



Chỉ sau 1 phút, hơn 50 tên côn đồ được giải quyết sạch sẽ, bọn chúng thân thể chất thành núi, tên thì sủi bọt mép, tên thì tím tái da mặt, nói chung là nhìn khổ sở vô cùng!



Lâm Phong giải quyết xong mấy tên này thì lại hướng bà lão đi tới, bà lão nãy giờ nhìn thấy biểu hiện của Lâm Phong thì cực kỳ hoảng sợ, bất quá đây là ân nhân cứu mạng mình, ít nhất phải có một tiếng cảm tạ!



Bà lão hướng về phía Lâm Phong đầy cảm kích nói: "Cảm ơn cậu đã cứu giúp ta, bà lão ta gian hàng không có gì ngoài mấy cái lô, đỉnh. Nếu cần thì cậu có thể tự nhiên lấy!"



Lâm Phong tự nhiên sẽ không từ chối, đúng lúc hắn đang cần một cái đỉnh, tiện thể lấy từ lão bà này một cái, coi như đỡ tốn tiền! Hắn tuy không phải nghèo nàn gì nhưng lại là một người rất kỹ tính trong mua bán, kiếp trước nhờ việc này mà hắn tiết kiệm được một khoảng không nhỏ!



Gian hàng của bà lão cũng chỉ là một cái sạp nhỏ, trên đó có mấy cái vật hình cầu, mặt trên có cái miệng to, mặt dưới có mấy cái chân chống đỡ, tự thân có rất nhiều hoa văn!



Lâm Phong nhìn sơ qua mấy vật này thì thấy có một cái đỉnh cũ kỹ, toàn thân bụi bặm, không có một tý hoa văn nào cả. Thấy vật này có điều gì đó khác lạ, Lâm Phong dùng chức năng hồ sơ giám định vật này:



"Giám định thất bại!"



Lâm Phong kinh ngạc, cái hệ thống này mặc dù đúng là khốn nạn, nhưng chức năng thì không sai! Phải chăng là giám định có sác xuất?



Lâm Phong lại một lần nữa giám định



"Giám định thất bại!"



Một lần nữa...



. . .



"Giám định thất bại!"



Đến lần thứ mười thì hắn dừng lại, kết quả vẫn là giám định thất bại! Vậy thì chỉ có thể khẳng định vật này bất phàm, chắc chắn là của một cổ nhân nào đó luyện chế một dạng!



Hắn cầm cái đỉnh cũ kỹ kia lên, hướng bà lão nói: "Cháu cầm cái này là được rồi ạ!"



Bà lão thấy cái đỉnh trong tay của Lâm Phong thì vội nói với hắn: "Này cậu trai trẻ, sao cậu không chọn cái khác đi? Cái đỉnh này là ta lượm được trong một cái hang động, dáng vẻ cũ kỹ, tựa như không phải là đồ tốt! Cậu nên chọn cái khác đi!"



Lâm Phong cũng không ngạc nhiên khi nghe bà lão nói, bất quá hắn vẫn đáp lại: "Không không! Cái đỉnh này là đủ dùng rồi ạ!"



Đùa? Tới ngay cả hệ thống cũng không giám định được thì há lại là vật phàm?



Bà lão có chút nghi hoặc nói: "Cậu chắc chứ?"



Lâm Phong tự tin đáp: "Chắc!"



"Thôi ta cũng nên đi, chúc bà làm ăn may mắn!"



Nói lời tạm biệt với bà lão xong hắn cũng rời đi, bỏ cái đỉnh bí ẩn vào hệ thống, hướng về khu rừng bên phía Tây Nam nằm ngoài khuôn viên của tông môn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK