Cậu bộ khoái kia không có bất kỳ hứng thú nào đối với Tô Tiểu Bồi, sau khi nhận biết Tô Tiểu Bồi chỉ là một vị “đại tỷ” nào đó, hơn nữa lại chẳng có mối quan hệ mật thiết nào đối với Nhiễm Phi Trạch, sự chú ý của cậu lại quay về Nhiễm Phi Trạch.
Ông chủ Tống đi vào theo sau bộ khoái, nhìn thấy cảnh tượng kia ngạc nhiên rồi nghi hoặc. Ông ta xem Nhiễm Phi Trạch như tên khổ sai hữu dụng. Cậu ta mau mồm mau miệng, làm việc nhanh nhẹn mà lại không phàn nàn gì, thân thể khỏe mạnh, ông có thể thoải mái sai khiến,lại còn không cần trả tiền.Sức lao động này không mua cũng thật quá mức lãng phí.
Ông ta dám làm như vậy cũng là vì nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch mang theo một cô nương kỳ quái, không có thân thích làm chỗ dựa, nghèo đến nỗi chẳng có nổi cơm mà ăn. Nhưng ông chưa từng nghĩ đến, mới qua mấy ngày làm công đã moi ở đâu ra được một người huynh đệ làm ở chốn công quyền.
“Ông chủ, bày cho chúng ta một bàn rượu ở hậu viện đi, ta với đại ca cùng nhau bàn chuyện.”
Lời quan sai nói ông ta nào dám không nghe, mau mau chóng chóng bày bàn tiệc ở vườn sau. Bày rượu bày món ăn rồi còn lưu luyến ở một bên muốn nghe ngóng quan hệ của hai bên. Nhưng bộ khoái nói ông ta mau đi đi, nói có chuyện quan phủ quan trọng muốn cùng bàn bạc, những người không liên quan mời biến đi cho.
Ông chủ Tống vội vội vàng vàng cáo từ,lúc gần đi còn nhìn lại Nhiễm Phi Trạch với Tô Tiểu Bồi. Hai cái người này là nhân vật thế nào vậy?
Rất nhanh hậu viện chỉ còn lại bangười Tô Tiểu Bồi, bộ khoái rất phóng khoáng, rót rượu cho Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, mời rượu gắp thức ăn cho.
Cậu ta không vội nói ngay chuyện chính mà nói những chuyện trên rời dưới biển nào đó.
Bấy giờ Tô Tiểu Bạch mới biết, hóa ra cậu chàng trắng trẻo kia cũng có một cách tên hẳn hoi, là Bạch Ngọc Lang, năm nay mười tám tuổi, mới làm bộ khoái được ba tháng.
Tô Tiểu Bồi nghe đến đây thì chẳng còn hy vọng gì với năm lượng hai nữa. Một tiểu bộ khoái nho nhỏ, tiềm năng có hạn, làm gì có tiếng nói ở tổng bộ chứ.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch lại khen ngợi cậu ta “Bạch huynh đệ thật sự có tài, có thể làm việc được cùng Tần bộ đầu thì đâu phải là người bình thường.”
Lời này nói có phải hơi quá đáng không? Tô Tiểu Bồi im lặng lắng nghe.
“Hề hề, dương nhiên rồi.” Bạch Ngọc Lang quả nhiên rất sung sướng với lời khen của Nhiễm Phi Trạch “Nếu không thể cùng với Kim Đao bộ đầu bàn bạc vụ án lớn này thì làm bộ đầu còn có ý nghĩa gì chứ, ta chẳng thèm.”
Cái khẩu khí này, đúng là cùng một giuộc với Nhiễm Phi Trạch
“Nhưng ta làm sao mà bì được với đại ca” Đến lượt Bạch Ngọc Lang khen ngợi Nhiễm Phi Trạch, “Lần ở núi Lạc Đà đó đại ca danh tiếng dội vang thiên hạ, đúng thật xứng danh anh hùng.”
Cái lời khen ngợi này có hợp lý không cơ chứ? Tô Tiểu Bồi vừa thưởng thức bữa tiệc lớn lần đầu tiên ở thế giới này, vừa trấn định lắng nghe.
“Sự việc kỳ tích của đại ca đệ đã nghe bạn bè giang hồ đồn đại nói lại mấy chục lần rồi, chuyện Thư tiên sinh kể cũng đã nghe đến vài chục bận,thật là ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Đại ca mau kể lại rõ ràng cho đệ nghe chuyện núi Lạc Đà đó cuối cùng là ra làm sao đi.”
Tô Tiểu Bồi liếc nhìn Nhiễm Phi Trạch,thầm nghĩ: huynh đệ coi anh như là thiên thần, anh có lòng mà bảo với người ta anh hạ thuốc xổ vào quần hùng hảo hán không?
Cuối cùng Nhiễm Phi Trạch không nói chuyện này, anh ta kể từ chuyện một mình lên núi. Anh ta nói giữa rừng sâu làm sao tìm ra được Triệu Thành Tri, làm sao trúng mai phục của hắn, hai người đụng độ ra làm sao, rồi lại truy đuổi hết hai ngọn núi tốn hết một ngày rồi anh ta thắng lợi ra làm sao.
Anh ta nói chuyện không kể là quá hay ho, nhưng bởi cái người này nói chuyện cũng với một vẻ ngay thẳng chín chắn, không hề cố tình huyễn hoặc hay kể quá nhiều điều thừa thãi, cũng không cố gắng tạo không khí kể chuyện nhưng nói rất xuôi tai, nếu có chỗ nào cần phải nhớ lại để giãn nhịp cho câu truyện thì chậm dần lại, tạo thêm tính chân thật.
Tô Tiểu Bồi nhân cơ hội quan sát cho rằng anh ta không hề lừa gạt. Chỉ là câu chuyện đánh qua đánh lại kia cô nghe chẳng hiểu gì.
Nhưng Bạch Ngọc Lang kia lại nghe rất tập trung, chỉ hận lúc đó không có mặt tại trận để giúp huynh đệ mình bắt tên đại ma đầu kia.Cậu ta làm Tô Tiểu Bồi thấy cả ảnh hưởng của câu chuyện chủ yếu là do danh tiếng xấu xa của Triệu Thành Tri.
“Người này cuối cùng ác ôn đến mứcnào?” Cô nhịn không được hỏi
Bạch Ngọc Lang ngạc nhiên nhìn cô,làm như không biết đến Triệu Thành Tri là một việc lớn lắm vậy.
“Nói chung là những việc ác cô có thể tưởng tượng đến, người này đều có thể làm.” So với Bạch Ngọc Lang , Nhiễm Phi Trạch ung dung hơn nhiều.
“Quan trọng nhất là” Bạch Ngọc Lang mang theo vẻ mặt ngay thẳng nghiêm túc nói với Tô Tiểu Bồi “Cô nương có thể tưởng tượng ra võ công cao đến mức nào thì hắn mạnh đến nhường đó.”
“Ồ.” Tô Tiểu Bồi không nỡ nói là cô tưởng tượng không đến. Cô nhìn Nhiễm Phi Trạch, theo như lời cậu ta nói thì chẳng phải võ công của anh tráng sĩ ngồi bên cạnh cô này còn cao hơn cả “cái mức cô có thể tưởng tượng ra” sao?
Nhiễm Phi Trạch nhếch nhếch mép, cho cô một câu trả lời bằng cái vẻ “Không sai, ta chính là mạnh như thế đấy”.
Tô Tiểu Bồi nhìn đi chỗ khác, có thể tự tin đến mức làm cho người ta không tin nổi thì đây cũng chính là khả năng của anh ta. Nhưng thực ra cô tin đấy, chỉ là cái biểu hiện của người kia khiến người khác quá mâu thuẫn, không dám nhận rằng mình tin tưởng.
“Đúng rồi, đại ca, nghe nói đại hội võ lâm ở núi Nga Mi có đến hơn mười môn phái tham dự, đều muốn bắt tên đại ma đầu đó. Làm sao mà huynh tráng được khỏi cửa ải này vậy?”
Đến rồi đến rồi, cái câu hỏi này hayđấy.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy không thể trách cô bụng dạ đen tối, tâm lý này cũng là điều bình thường thôi mà.
“Bọn họ ồn ồn ào ào mãi không xong. Hơn mười mấy người làm lộn xộn cả một vùng núi, đụng chân đụng tay, ta đã cho thuốc xổ vào nước uống của họ, đợi đến lúc bọn họ không xong rồi ta liền lên núi bắt người.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, nhìn Bạch Ngọc Lang, nghe thấy chưa, vỡ mộng chưa?
Bạch Ngọc lang đương nhiên không tưởng đến chuyện sẽ xảy ra như thế, kinh ngạc há hốc miệng, sau đó vỗ đét vào đùi “Đại ca thật cao tay, thật có trí tuệ, thật lanh lẹ!”
Suýt thì Tô Tiểu Bồi phun cả trà ra.
Cái người này phản ứng kiểu gì đây?
Thật muốn nói cho cậu ta, tráng sĩ này không chỉ hạ thuốc xổ mà còn cho cả thuốc mê đấy, tiểu huynh đệ, cậu xem xem mình dính thuốc chưa đi?
Tô Tiểu Bồi chẳng có ý kiến gì về chuyện trên núi Lạc Đà, võ công rồi võ lâm cô đều xem như là chuyện trên phim truyền hình, nghe thấy hơi bạc nhược nên nghe cũng chẳng thấy có cảm xúc gì.
Nhưng Bạch Ngọc Lang không thế, cậu ta tràn đầy nhiệt tình đối với võ lâm mấy chuyện kia, đối với những chuyện lớn thần kỳ anh hung thì coi như của quý trong nhà, nghe đến chuyện Nhiễm Phi Trạch hạ thuốc xổ cho anh hùng các phái thì kinh ngạc khôn nguôi.
Đám võ lầm kia ồn ồn ào ào mãi không xong là bởi vì tên ma đầu Triệu Thành Tri võ công cao cường, ai cũng muốn có kẻ đi chết thay, mình thì ở phía sau hưởng lợi, rồi lại lo lắng mình đi thí mạng có kẻ đi sau được lợi thì biết làm sao?
Lợi ích không bàn rõ ràng, làm gì có ai muốn mạo hiểm để mà chịu thiệt.
Mà Nhiễm Phi Trạch dám đánh ngã bọn họ,một mình lên núi, cần phải to gan với khí thế cỡ nào chứ?
Bạch Ngọc Lang nóng máu phừng phừng đến đứng thẳng lên, cầm ly rượu “Đại ca, đệ kính huynh”
Tô Tiểu Bồi không có được sự cảm kích kích động tự sâu thẳm đáy lòng như Bạch Ngọc Lang, cô chỉ nhớ đến một chuyện quan trọng “Vậy bắt được đại ma đầu Triệu Thành Tri đó có được thưởng tiền không?”
Nhiễm Phi Trạch gật gật
“Bao nhiêu?”
“Không nhiều, một ngàn hai lượng” Nhiễm Phi Trạch đáp
Tô Tiểu Bồi hít một hơi “Một ngàn hai”. Mà hai trăm lần của năm lượng hai đấy?
Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu.
“Huynh tiêu hết rồi?” trên người chỉ còn có mười lăm đồng bạc, ai mà ngờ vốn là người đã có đến cả ngàn lạng bạc chứ.
Nhiễm Phi Trạch lại gật gật đầu.
Tô Tiểu Bồi lại hít khí, tên phá gia chi tử này, nhìn xem anh ta có cái biểu cảm gì kia chứ, làm như thể một ngàn hai lượng không phải vấn đề to tát gì ấy.
“Đại tỷ, tỷ thô tục quá đấy!” Bạch Ngọc Lang bộ khoái bé nhỏ lên tiếng “Tiền tài là vật ngoài thân, quan trọng gì chứ.”
Phẩy phẩy tay, anh chàng nhỏ bé hào sảng nói “Cái ta trông đợi là đấu tranh vì chính nghĩa, diệt hại cứu người. Giá của Triệu Thành Tri đó quan phủ cũng có ý là hơn ngàn lượng. Phải biết rằng, hiếm có là người có bản lĩnh bắt hắn, chứ không phải là người có khả năng bắt hắn. Quan phủ cũng biết điều này nên mới treo thưởng, không có cái giá này không được. Ban đầu Triệu Thành Tri cũng vì vậy mà giết vài sai nha, hung hăng nói rằng hơn ngàn lượng kia hạ thấp giá cả của hắn.”
Nhiễm Phi Trạch uống rượu, không nói chuyện. Tô Tiểu Bồi cũng chăm chú ăn đồ ăn, không nói gì nữa.
Nhưng Bạch Ngọc Lang vẫn phấn khích nói “Đừng nói đến mấy chuyện thô tục kia nữa”. Cậu ta rút ra một quyển sổ, đặt lên trên bàn “Đại ca, đây là tung tích vụ án đệ lấy được từ chỗ của sư phụ. Tiểu đệ nói với huynh, nhất định phải bắt cái tên khốn nạn giết hại những cô nương hại xóm hại làng này lại, bắt hắn chịu tội. Đệ làm bộ khoái ba tháng, cuối cùng cũng đã có cơ hội làm án lớn rồi”
Cuối cùng cũng nói đến cái này rồi sao?
Tô Tiểu Bồi mừng rỡ, liền vội “Tiểu huynh đệ, cậu ăn đi, để ta xem cái này.” Đưa tay qua, lấy quyển sổ từ tay Bạch Ngọc Lang lại.
Nhưng Bạch Ngọc Lang nói “Đàn bà con gái đừng có lộn xộn. “Đại ca, để huynh xem đó.” Nói rồi dâng hai tay đưa cho Nhiễm Phi Trạch xem.
Hai tay Tô Tiểu Bồi trống huơ giữa không trung, trong lòng thầm chửi: SHIT!