Tô Tiểu Bồi đợi ba ngày trời
Hoặc nên nói chính xác hơn là lại ba ngày nữa trôi qua. Cho dù là đợi hay không đợi, cô cũng chẳng còn việc gì khác mà làm.
Chân cô đã khá hơn nhiều, không thể đi lại được như bay những cũng không cần phải còng lưng uốn gối đi lại như bà cụ nữa. Cô vẫn không có tiền mua bàn chải nhưng mỗi sớm tối đều phải thích ứng với việc lấy cành liễu đánh răng.
Nhiễm Phi Trạch viết hai chữ “chải răng” lên bàn chải của cô, cuối cùng cô cũng đã biết nó không phải “mở răng”.
Cô mỗi ngày đều nghỉ ngơi theo một giờ giấc cực kỳ chính xác. Trời vừa sáng đã tỉnh dậy, tối vừa ăn cơm xong chưa được bao lâu đã chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ. Ông chủ Tống tuy là chủ quán rượu nhưng cô len lén xem xét một chút thì thấy buổi tối người đến quán uống rượu cũng không nhiều. Cuốc sống buổi tối cũng khá vắng lặng.
Ở đây không có đồng hồ, Tô Tiểu Bồi chẳng có cách nào để đoán định được thời gian. Nhiễm Phi Trạch có nói với cô giờ là giờ nào, giờ nào rồi, nhưng cô nghe mà không hiểu. Mấy cái giờ này nghe thật lạ tai, chỉ có thể nhìn sắc trời mà đoán.
Cô hỏi Nhiễm Phi Trạch làm sao mà biết được giờ, anh ta nói ngoài kia có đánh trống canh, nghe thì biết. Tô Tiểu Bồi cũng từng lắng tai nghe nhưng vì cứ suốt ngày chui rúc ở hậu viện nên nghe cũng chẳng thấy. Có một lần cô đang tỉnh dậy thì mơ hồ nghe thấy, cô còn cảm thấy vui vui.
Ba ngày này, Tô Tiểu Bồi học cách dùng bồ kết gội đầu, rồi lá dâm bụt dưới đất cũng có tác dụng của nó.
Cái túi của Nhiễm Phi Trạch có cả hai thứ, Tô Tiểu Bồi tò mò, liền mặt dầy đòi hỏi, mỗi ngày đổi một thứ.
Tắm rửa gội đầu ở đây đúng thật làphiền phức, phải chà sát bồ kết và lá râm bụt trong nước sau đó bong bóng nổi lên rồi mới có thể tắm rửa. Tắm rửa sạch sẽ rồi còn phải tráng lại thêm lần nữa.
Nên việc tắm rửa của cô đúng là một công trình vĩ đại. Không những chỉ dùng hết hai thùng lớn nước mà còn tốn rất nhiều thời gian.
Cô cảm kích Nhiễm Phi Trạch từ tận đáy lòng, bởi anh ta đã xách giùm cô hai thùng nước lớn, lại còn mang vào đến tận phòng. May sao bấy giờ là mùa hè nóng nực, nếu là mùa đông cần phải đun nước nóng thì cô thật không biết phải mở miệng nhờ vả thế nào.
Nói ra thì cô cũng đâu phải người lười biếng, cô thấy chân mình cũng đã khá lên nhiều rồi, cũng muốn tự mang nước về phòng. Nhưng công việc gánh nước này không chỉ cần sức lực, mà còn cần cả sự khéo léo nữa.
Cô đứng bên giếng nhìn thật kỹ động tác lấy nước của Nhiễm Phi Trạch, chính là đem thùng nước vục xuống miệng giếng, sau đó kéo lên, đến khi đầy thùng thì nhấc hẳn lên khỏi mặt nước, rồi để qua một bên đợi lấy tiếp thùng nữa là được.
Cô học theo, đem ném cái thùng vào giếng, nghe thấy tiếng động thì kéo thùng lên. Vừa kéo vừa nghĩ cái việc này sao mà đơn giản thế, cô cũng muốn biểu diễn ra vẻ mình không phải kẻ ăn không ngồi rồi, cũng có thể giúp đỡ Nhiễm Phi Trạch gánh nước.
Rồi kéo thùng lên xem, trống không.
Sao lại thế vậy kìa?
Tô Tiểu Bồi không thoải mái, lại đembỏ thùng xuống, thùng một tiếng, nghe rõ rồi lại kéo lên. Vẫn trống không.
“Cô nương chỉ bỏ thùng xuống giếng, không để nước vào thùng thì làm sao mang được nước lên?” Nhiễm Phi Trạch đứng một bên nhìn cái kẻ ngốc nghếch kia làm thật không chịu đựng nổi nữa.
Chàng đi đến, làm mẫu thêm một lần nữa.Khi ném thùng xuống chúc tay đỡ lấy đáy, để nước vào thùng, nước sẽ tạo nên áp lực chảy vào thùng mới có thể mang nước lên được.
Tô Tiểu Bồi bám dính bên giếng suy nghĩ , thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng cũng có một lần thùng nước nặng trịch lại. Cô mừng vội, đợi thùng nước đầy rồi thì phát hiện mình kéo lên không nổi.
Shit! Cái thùng này nặng đến thế à?
Tô Tiểu Bồi cắn răng liều mạng cuối cùng vẫn không kéo lên được, lôi lên được một nửa thì lại rơi xuống. Tay Tô Tiểu Bồi bị ma sát đến phát đau, mặt cũng nóng lên phừng phừng. Chẳng nhẽ lại bó tay.
Cô hít dài một hơi, lần này trèo lên miệng giếng, cúi người muốn kéo nước lên. Đang hì hục hì hục cố gắng thì bị một bàn tay tóm lấy.
Nhiễm Phi Trạch thành thật nói “Cô nương, lấy nước từ dưới giếng không khó, nhưng cứu một người từ dưới đó lên thì lại không hề dễ tí nào. Cô nương hay là cứ an ổn ở đây đi, dựa vào bên này này.”
Cái gì, Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt.
Thật quá coi khinh người khác rồi. Cô không mang được thùng nước lên chẳng nhẽ sẽ ngu đến độ ngã xuống dưới đó sao. Cái loại chuyện trêu đùa người khác như thế này sao anh ta có thể nói thẳng thắn như vậy nhỉ.
Tô Tiểu Bồi vốn đã bị việc gánh nước không xong làm cho ê chề lắm rồi, lại còn bị anh ta nói cho càng cảm thấy không vui. Cô nhẫn rồi nhịn, không dám phát tác. Hiện giờ còn phải trông chờ vào Nhiễm Phi Trạch để có miếng cơm ăn, cô không dám bày ra vẻ nọ kia.
Nhưng sau khi được Nhiễm Phi Trạch mang nước về tận phòng cho, cô ở trong phòng tắm rửa, dần dần nguôi giận, xem xét lại bản thân mình. Giờ đâu còn được như xưa, cô đâu thể kiêu ngạo kênh kiệu được, vốn đã hiểu rõ hoàn cảnh của mình, sao lại xảy ra chuyện mất khống chế như vậy?
Dù sao thì từ đó về sau, Nhiễm Phi Trạch cũng không còn kêu cô gánh nước nữa. Cô cũng tránh không vui, không cứng đầu cố chấp nữa.
Ba ngày đó, Đường Liên có đến thăm cô một lần nữa.
Tô Tiểu Bồi với Đường Liên đã nói chuyện với nhau nhiều hơn, nhưng nội dung nói vẫn rất hạn hẹp. Tô Tiểu Bồi biết không thể vội vàng, cô rất nhẫn nại. Lần này cô nương ấy nói đến chuyện cha muốn đưa nàng ta vào miếu ni cô xuất gia, cô thể hiện ý không muốn. Tô Tiểu Bồi thấy đây là một tiến bộ lớn, cô ấy sẵn lòng nói mọi chuyện, bộc lộ tâm tư tình cảm của mình thì rất có ích.
Nhưng nói tiếp, Đường Liên lại lặng thing, hơn nữa không nói thêm một chữ nào về quá trình bị tù đày giam giữ. Mà ngược lại hỏi Tô Tiểu Bồi xem đã nhớ ra được gì chưa, sau này sẽ có dự định gì.Tô Tiểu Bồi với cô nương ấy xem như cùng cảnh hoạn nạn, cô nói trước mắt không có chỗ nào đi, tráng sĩ họ Nhiễm cũng đợi để chân cô khỏi hẳn rồi đưa cô đến miếu ni cô sinh sống.
Đường Liên không nói gì, an ủi Tô Tiểu Bồi vài câu.
Sự tồn tại của Đường Liên rất quan trọng đối với Tô Tiểu Bồi. Cô nói chuyện cùng Đường Liên để giải tỏa những áp lực và khúc mắc trong lòng mình, muốn cho bản thân tự làm một cuộc thí nghiệm có ý nghĩa thực tế. Cảnh tượng nói chuyện quen thuộc ấy khiến Tô Tiểu Bồi tìm được chút ít tự tin. Cô rất muốn ghi lại bệnh án cho Đường Liên, ghi lại nội dung mỗi lần nói chuyện và trạng thái của cô nương ấy. Việc làm này có thể khiến cô tích cực trở lại.
Nhưng khổ thay tên quỷ nghèo Nhiễm Phi Trạch làm gì có giấy mực. Còn đừng nói đến hơn là mấy thứ này cần phải có tiền mới mua được. Còn ông chủ Tống cũng là một thần giữ của, đừng nói đến chuyện cho cái gì.
Tô Tiểu Bồi cũng không nhụt chí, thực ra với trạng thái của Đường Liên, cô còn có thể làm được một vài việc khác, đó là hiểu biết thêm về cử chỉ hành động và văn hóa xã hội của con người thời đại này, cùng với quan niệm giai tầng giai cấp và tâm lý, vân vân. Những thứ này hoàn toàn khác biệt với xã hội hiện đại, trạng thái tâm lý của con người đương nhiên cũng khác biệt.
Thế nên Tô Tiểu Bồi muốn ra ngoài một lát xem xét, cô định đợi đến khi chân cẳng khỏi rồi thì sẽ ra bên ngoài quán rượu xem xem thế nào.
Hôm đó cô thấy ông chủ Tống giao cho Nhiễm Phi Trạch một đống công việc nặng nhọc, cô khinh bỉ cái người này từ tận tâm can, đã không trả tiền lại còn bắt người ta làm việc thục mạng. Mà Nhiễm phi Trạch thì không một lời oán than kêu than, thoải mái đáp lời, sau đó nhẹ nhàng như cắt đậu phụ làm hết tất cả mọi công việc.
Ông chủ Tống đương nhiên rất hài lòng, cười đến nở phổng cả mũi, Tô Tiểu Bồi thấy ông ta chắc sắp yêu luôn anh tráng sĩ kia rồi, vừa rẻ mạt lại còn tiện xài, nói năng cũng dễ nghe, kiểu lao động như này biết đi đâu mà kiếm?
Lòng Tô Tiểu Bồi nghĩ bản thân không thể lạc hậu được, đương nhiên cô cũng không vô sỉ như ông chủ Tống kia, cô nhờ tráng sĩ kia trước tiên cùng cô đi ra bên ngoài xem xét tình hình. Cô biết đầu tóc ngắn ngủn của mình cùng với bộ quần áo nữ kia thật không giống ai nên chỉ có thể dùng anh chàng cao ráo này dẫn dụ ánh mắt của người khác.
Nói với Nhiễm Phi Trạch việc này, đang đến đoạn “Hôm nay thời tiết không tồi, ra ngoài xem xét cho thêm mạnh khỏe đi” thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, sau rồi một chàng trai trẻ trung anh tuấn mặc quần áo bộ khoái nhảy vào, vui mừng hớn hở nói to “Đại ca, đệ về rồi!”
Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Bồi là cái cậu chàng bộ khoái coi Nhiễm Phi Trạch như thần tượng đây phải không? Người ta tìm đến cửa thật rồi này. Phản ứng thứ hai là quần áo bộ khoái ở đây khác trên TV sao mà nhiều thế. Phản ứng thứ ba chính là bộ khoái thời cổ đại đều đâu phải anh hùng hảo hán, cũng có những cậu chàng yếu ớt èo uột đấy chứ.
“Đại ca” cậu chàng yếu ớt nhìn thấy Nhiễm phi trạch rất kích động, hớn hở hẳn lên, mang theo vẻ sùng bái không cách nào che giấu được “Đại ca, đệ đã làm xong chuyện huynh nhờ vả rồi, ba ngày, vừa vặn xong.’
Cũng quá không đàng hoàng rồi nhỉ? Gọi là đại ca rồi cơ à? Tô Tiểu Bồi đứng một bên nhìn hai người họ gặp gỡ “duyên phận” với nhau với ánh mắt nồng đậm hoài nghi.
Cô không nghi không được, cái người này cho bộ khoái ăn thuốc mê rồi à? Cô tin rằng nếu như có thể, anh tráng sĩ kia có thể làm ra được việc kia lắm, mà còn rất thong dong, nhưng thuốc mê kia cũng cần phải ở một trình độ cao lắm, có thể mê hoặc một “nhân viên cảnh sát” đến mức độ này cơ mà.
“Vị này là…?” Cậu chàng yếu ớt nhanh nhìn thấy Tô Tiểu Bồi đứng một bên “Đại…..” cái chữ “đại” này còn chưa thót ra hết, ánh nhìn quét qua Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch một vòng rồi cái chữ “Đại" cuối cùng cũng rớt xuống thành “Đại tỷ”
Tô Tiểu Bồi không tỏ vẻ gì, lạnh nhạt gật gật đầu.
Cô thực lòng nghi ngờ, cậu chàng bộ khoái yếu đuối kia vốn định gọi một tiếng “Chị dâu”
“Đại tỷ!”
Tuy rằng “Đại tỷ” còn mạnh hơn “Chị dâu”, nhưng nghe sao mà ê chề thế.
Cô mới có hai mươi bảy thôi mà. À mà không đúng, còn thiếu tý ti nữa mới được hai mươi bảy đấy !!!!!!