Ba ngày sau, việc phá án vẫn không có tiến triển gì mới. Tra đi xét lại vẫn không phát hiện người nào đáng nghi hơn Tư Mã Uyển Như.
Tư Mã Uyển Thanh đối xử với mọi người rất tốt, không gây thù chuốc oán với ai bao giờ. Người phủ Tư Mã và những người quen thân đều không nghĩ ra ai có thể sát hại cô nương ấy. Tư Mã gia làm ăn phát đạt, ngày ngày mọi chuyện đều suôn sẻ, cũng không có ai sẽ giết hại một cô nương để phát tiết giận dữ cả. Sau khi điều tra càng thấy chỉ có giết người vì tình là có khả năng nhất.
Tại sao Tần bộ đầu lại thấy Tư Mã Uyển Như còn đáng nghi hơn Thường công tử? Bởi Thường công tử tuy có kỳ quái nhưng cho dù không hài lòng việc hôn sự, muốn lấy Tư Mã Uyển Như thì cũng không đến mức làm ra chuyện giết người. Hơn nữa là Thường công tử đề ra chuyện hôn sự, không ai cưỡng ép. Hơn nữa hai nhà Thường và Tư Mã qua lại vẫn tốt, không nghe thấy có chuyện khúc mắc gì giữa đám trẻ. Thậm chí cũng không thấy Thường công tử ý kiến gì về hôn sự.
Những điều này đều làm mọi người nghĩ dù Thường công tử có tình với Tư Mã Uyển Như đến mức nào cũng không giết luôn Tư Mã Uyển Thanh, dùng thủ đoạn ghê người đó để giải quyết chuyện hôn nhân. Còn Tư Mã Uyển Như đối với Thường công tử như vậy, khao khát muốn ở bên nhau, nhưng chàng không nguyện từ hôn, người lớn hai bên mơ hồ ủng hộ, mắt nhìn không được chị gái sắp gả cho chàng, muốn thay đổi tất cả nên rất có khả năng ra tay giết chị gái, cướp lấy cơ hội cho mình.
Nhưng ai ai cũng cho rằng hai tỷ muội nhà Tư Mã thâm tình thương yêu không giấu nhau chuyện gì, tỷ tỷ thân thể lại yếu đuối, muôi muội sao nỡ làm tỷ tỷ đau lòng.
Nhưng Tô Tiểu Bồi biết, một khi bản thân đã trả giá quá nhiều mà không nhận lại được gì, tâm lý sẽ kích động làm ra những chuyện bình thường khó có thể nghĩ tới.
Nhiễm Phi Trạch và một bộ khoái đã tra ra chuyện thanh kiếmcủa Tư Mã Uyển Như. Thanh kiếm đó do một người thợ ở vùng ngoại thành làm nên, bán ra 4 năm trước. Vì chế tác nhỏ hẹp quá các công tử không ưa thích nên bán mãi không được, lưu cữu mãi trong tiệm khiến ông chủ có ấn tượng vô cùng rõ ràng.
“Đây là một cây kiếm tốt” Ông ta nhìn bức tranh Nhiễm Phi Trạch cầm, nghe miêu tả liền nghĩ ngay đến “Cuối cùng là Thường công tử mua. Cậu ấy thích nó nhưng xem xét kỹ càng ba lần mới quyết định mua. Ta còn nhớ rất rõ ràng.”
Hóa ra, là vật hẹn ước à?
Để có được đáp án rõ ràng, Tần bộ đầu đến hỏi hai vị nhà Tư Mã chuyện tình cảm giữa Tư Mã Uyển Như và Thường công tử. Hai vị trưởng bối ngạc nhiên, quở trách Tần bộ đầu vô lễ ăn nói hàm hồ, mà Tư Mã Uyển Như mặt không biến sắc, trâng mắt nhìn Tân bộ đầu, lạnh lùng hỏi “ Đại nhân thấy chuyện này có liên quan đến chuyện của tỷ tỷ sao?”
Cuối cùng chuyện này đành cứ thế cho qua, bởi Tần Đức Chính cũng không có chứng cứ, cho dù kiếm đó là do Thường công tử tặng cũng không nói lên nó có quan hệ với cái chết của Tư Mã Uyển Thanh. Sự đáp trả lạnh lùng của Tư Mã Uyển Như khiến họ tay không ra về, Tần Đức Chính đưa Tô Tiểu Bồi Nhiễm Phi Trạch hai người quay về.
Phản ứng của Tư Mã Uyển như càng khiến bản thân trở nên đáng nghi. Thậm chí khi mọi người nghị luận đã phán đoán đến chuyện Tư Mã Uyển Như đã làm thế nào đòi hỏi Thường công tử từ hôn đổi người. Thường công tử từ chối nên mới tức giận bỏ đi, Thường công tử vì vậy muộn phiền kéo dài hôn sự, mãi đến gần đây hôn sự mới được thực hiện. Tư Mã Uyển Như thấy mọi chuyện sắp thành liền lén lút quay lại, muốn xin gả thay tỷ tỷ mình, nhưng ngờ đâu tỷ tỷ lại không đồng ý. Tư Mã Uyển Như tức giận, lỡ tay hại chết tỷ tỷ rồi che giấu hành tung, cắt tóc giả như Mã Chinh Viễn ra tay.
Tư Mã Uyển Như lạnh lùng kiêu ngạo không phép tắc khiến nhiều bộ khoái mất cảm tình nên càng có định kiến với cô nàng. Tối hôm đó Bạch Ngọc Lang quay lại đem thêm một tin tức quan trọng, khiến mọi người thấy phán đoán của mình ngày càng chuẩn xác.
Khi hỏi chuyện sư tỷ sư muội của Tư Mã nhị tiểu thư mới biết trước khi vào thành một ngày, Tư Mã Uyển Như làm rơi thanh kiếm, vỏ kiếm bị hỏng, Tư Mã Uyển Như hết sức lo lắng nên hoãn vào thành, nhất định tìm một thợ rèn ở vùng đó sửa chữa. Mọi người không có cách nào khác nên đành tự dạo chơi quanh vùng. Tối ngày hôm đó Tư Mã Uyển Như cũng không cùng ăn cơm cùng đám sư tỷ muội, cũng không biết quay lại từ lúc nào. Sớm ngày thứ hai mới bước ra từ phòng, tất cả lại lên đường. Nghĩ lại thì mọi người đều không dám khẳng định tối hôm Tư Mã Uyển Thanh bị sát hại Tư Mã Uyển Như quay về từ lúc nào?
Lần này Tần Đức Chính đã không còn dám đến tận cửa ép hỏi nữa rồi. Mấy giờ đã về quán trọ, gặp ai, những câu hỏi này quá dễ để bịa câu trả lời. Hơn nữa Nhiễm Phi Trạch đã từng đề cập đến chuyện vỏ kiếm bị sửa chữa nên nếu không có chứng cứ xác đáng sợ rằng có đi hỏi cũng vô dụng. Thế nên những nguồi biết chuyện Tư Mã gia cùng tình cảm hai chị em nhà họ không đủ khiến người khác tin tưởng Tư Mã Uyển Như không phải hung thử.
Xác định được nghi phạm gây án nhưng lại bước vào giai đoạn khó khăn.
Những bộ khoái mai phục gần Thường phủ không thấy bất kỳ động tĩnh kỳ lạ nào, người ẩn náu gần Tư Mã phủ cũng không thấy manh mối nào đáng kể. Những vấn đề khác hoàn toàn không có chút tiến triển.
Hai ngày sau là giỗ tuần Tư Mã Uyển Thanh, phủ Tư Mã lại ngập trong đau thương, trong ngoài bận rộn sắp xếp. Quan phủ doãn tìm Tần Đức Chính gây áp lực bắt nhanh chóng phá án. Tần Đức Chính cười khổ gọi Tô Tiểu Bồi hỏi ý kiến.
“Như mọi người thấy Thường công tử không cần phải giết người để giải quyết hôn sự. Nhưng Thường công tử danh tiếng lễ nghĩa tốt như vậy chuyện thay đổi hôn sự cũng không hay lắm phải không? Hơn nữa liệu trưởng bối hai nhà có đồng ý? Nếu từ hôn khuê danh của Tư Mã đại tiểu thư sẽ ra sao? Nếu hai tỷ muội thật sự yêu thương nhau, Thường công tử ở bên tỷ tỷ như vậy muội muội biết gả đi đâu?” Tô Tiểu Bồi thảo luận với Nhiễm Phi Trạch biết bao nhiêu lần, hỏi ý kiến lên lên xuống xuống “Hơn nữa ta vẫn còn nghi vấn Tư Mã nhị tiểu thư.”
“Chuyện gì?”
“Như ta thấy, lén lút giết người rồi thay thế mình và okhông phải là điều Tư Mã nhị tiểu thư muốn. Cái nàng ta muốn là tấm lòng chân thành. Nếu giết tỷ tỷ để mình lên kiệu hoa thì bản thân chẳng qua chỉ là vật thay thế, không đúng như những gì nàng ta mong muốn.”
Tần bộ đầu nhíu mày “ Cô nương suy đoán như vậy ý nói Nhị tiểu thư không phải hung thủ sao?”
“Ta chỉ nói ra suy đoán, không biết được.”
“Vậy cô nương hẳn vẫn còn những cách nghĩ khác. Giờ mọi chuyện đi vào ngõ cụt, rất khó để đột phá.”
Tần bộ đầu vừa nói xong liền có người chạy vào nha môn cấp báo “Đại nhân, Thường lão gia và Thường công tử đến Tư Mã gia tham gia tang lễ, nhưng Tư Mã nhị tiểu thư và Thường công tử tranh chấp nên đang đánh nhau ở hoa viên, rất căng thẳng.”
Tần bộ đầu nghe vậy ngay lập tức đưa Nhiễm Phi Trạch cùng Tô Tiểu Bồi đi đến nơi.
Tô Tiểu Bồi chậm chân, cùng với Nhiễm Phi Trạch đến sau cùng, chỉ nhìn thấy một đám người đứng ồn ào trong hoa viên. Ngưới dưới đều bị đuổi xuống, chỉ còn gia đình ở lại, nói là đao kiếm tranh chấp gì đó, nhưng thật ra là Tư Mã Uyển Như chĩa kiếm vào Thường công tử, uy hiếp sát vào tường.
Tô Tiểu Bồi đến nghe thấy Tư Mã Uyển Như hét lên “Ngươi nói dối.”
“Uyển Như, tin ta đi.” Thường công tử bị chĩa kiếm vào ngực mặt mũi trắng xóa, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Những người đứng quanh không ai dám tiến lên, thanh kiếm của Tư Mã Uyển Như rất sắc, ngực Thường công tử đã rỉ ra máu.
“Uyển Như, đừng làm bừa.” Tư Mã phu nhân khóc lên.
“Hắn nói dối” Tư Mã Uyển Như mắt đỏ sọng, lớn tiếng.
“Nhị tiểu thư,Thường công tử tối hôm đó ở nhà, bọn thuộc hạ có thể làm chứng” Thường phu nhân sắp đứng không nổi rồi.
“Nói dối.” Tư Mã Uyển Như trừng Thường công tử, thốt lênmột câu nhàn nhạt.
Mọi người đều lo sợ đến đổ mồ hồi, hai chân ríu lại nhưng Tư Mã Uyển Như lại không có động tĩnh gì, chỉ nhìn Thường công tử khăng khăng cho rằng chàng ta nói dối.
Tô Tiểu Bồi đến bên Tần Đức Chính, Tần Đức Chính đã nghe kể mọi chuyện nên vội nói “Nhị tiểu thư nhìn thấy Thường công tử đến, hai người đến hoa viên nói chuyện, không biết vì sao xảy ra tranh chấp, Nhị tiểu thư hoài nghi Thường công tử đã giết tỷ tỷ mình, Thường công tử đương nhiên phủ nhận. Nhị tiểu thư ép hỏi tối đó Thường công tử đã ở đâu, rồi phừng phừng tức giận nói Thường công tử gian dối.”
Tô Tiểu Bồi nhíu mày, sao mà khẳng định chắc chắn vậy?
“Nếu huynh giết tỷ tỷ tại sao không dám nói?”
“Ta không giết tỷ tỷ muội, muội biết, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến muội đau lòng mà. Ta sẽ cưới muội ấy, sao có thể giết muội ấy được.”
“Vậy tối đó huynh ở đâu?”
“Ở phủ.”
“Nói dối.” Tư Mã Uyển như lại ép kiếm, Thường công tử không nhíu mày, chỉ chằm chằm nhìn Tư Mã Uyển Như.
“Ta không thể giết muội ấy” Chàng ta nói “Ta không thể làm muội ấy bị thương. Nếu ta làm muội ấy không vui, muội sẽ càng làm phiền ta. Ta hoãn chuyện hôn sự, muội ấy phiền lòng oán than với muội ta liền cưới ngay. Chuyện muội không thích, ta sẽ không làm. Nếu ta hại muội ấy sao còn có thể gặp muội? Ta sẽ ra sao?”
Coi như là lời tỏ tình gian tiếp, mọi người đều kinh ngạc nhìn nhau rồi vẻ mặt trở nên phức tạp.
“Nếu không phải huynh làm sao huynh không dám nói thật?” Thường công tử nói như vậy nhưng Tư Mã Uyển Như vẫn không tin.
‘Mỗi câu ta nói đều là thật.” Thường công tử cười bất lực, chỉ khẳng định như vậy.
“Tại sao ta không tin?” Tư Mã Uyển Như đau thương tự hỏikhiến mọi người đau cả đầu, Không tin còn hỏi người khác làm gì?
Thường công tử lộ vẻ mặt đau khổ, rung động “Uyển Như…”
“Ta không tin huynh.” Tư Mã Uyển Như lúc này như phát điên “Huynh nói dối, ta cảm nhận được huynh giả dối.”
“Là quỷ nhập sao?” Tư Mã lão gia lớn tiếng “Uyển Như, buông kiếm xuống.
Thường công tử không nói gì, đưa tay ra muốn an ủi Uyển Như cô nương.
Tư Mã Uyển Như tức giận, nghiến răng, tay cầm kiếm bỗng huơ lên. Mọi người kinh hãi, nhưng thanh kiếm đó không hướng về phía Thường công tử mà lại chĩa vào ngực mình
Mọi người đều ở phía xa xa, ban đầu là bị Tư Mã Uyển Như đẩy ra phía xa, tuy rằng có người biết võ nhưng lại không ai dám động đậy. Đến khi cô nương ấy làm ra hành động đường đột như vậy, chỉ có Thường công tử đang đứng cách một tầm kiếm nhìn thấy bèn không do dự đưa tay ra cầm lấy, ngăn cây kiếm đấm vào ngực Tư Mã Uyển Như mà cắt vào tay chang ta.
Tư Mã Uyển Như thấy vậy buông tay làm rơi kiếm nhưng máu trên tay Thường công tử đã đỏ tí tách rớt xuống đất.
Lúc này mới có một cô nương trẻ tuổi xông ra từ đám đông “Nhị cô nương, cô nương đừng như vậy. Tối hôm đó thực sự biểu ca không gây tội ác. Huynh ấy uống say ở Lộc Hương Lầu.”
Khuôn mặt bị dọa bởi máu, Thường công tử của Tư Mã nhị tiểu thư biến sắc, mềm nhũn chân ngồi bệt xuống đất. Tiếng nói lọt vào tai, nàng ta quay đầu lại nhìn thấy biểu muội của Thường công tử La Linh, khi còn nhỏ đã từng cùng nhau chơi đùa, nàng còn nhớ.
“Uống say à…” Tư Mã Uyển Như bật cười, “Khó trách, khó trách….”
Mọi người tách ra, đưa Thường công tử đi. Tư Mã lão gia tát con gái “Nghịch tử.”
Tư Mã Uyển Như vừa được mẫu thân đỡ lên, lại bị phụ thân tát ngã xuống đất. Không khóc không kêu, chỉ thẫn thờ nhìn Thường công tử.
Thường công tử mặc vết thương trên tay, quay lại nói với Tư Mã lão gia “Xin đừng trách muội ấy, là tại cháu không tốt, tại cháu không tốt.”
“Mày cũng im đi.” Thường lão gia cũng gào. Còn chưa đủ mất mặt nữa à?
Ồn ào một trận lớn, không có sắc mặt ai dễ nhìn, tất cả mọi người đều rời đi. Tần bộ đầu nắm bắt cơ hội hỏi “Thường công tử không ở Thường phủ mà uống rượu tại Lộc Hương Lầu, có ai làm chứng?”
Vừa mới cùng Tư Mã nhị tiểu thư tâm tình, giờ lại lộ ra việc làm giả chứng trước đó nên mọi người nghe thấy Tần bộ đầu hỏi đều ngẩn ngơ, nhận thấy tầm quan trọng của vấn đề. Thường lão gia nhìn con trai, hỏi “Là chuyện gì đây?”
Mọi chuyện cũng khiến Thường công tử không dễ chịu gì, chỉ nhỏ giọng “Hôm đó con buồn bực nên trốn bọn thuộc hạ đến Lộc Hương Lầu uống say, cũng không biết làm sao lúc tỉnh dậy trời sáng rồi, con liền thu dọn lặng lẽ về phủ vào phòng.”
Tần bộ đầu không quan tâm mặt mũi mọi người biến sắc ra sao, lại hỏi “ Ở Lộc Hương Lầu, Thường công tử uống say ở đó có ai làm chứng ?”. Ông nháy mắt ra hiệu, bộ khoái đã nhanh chóng đi đến Lộc Hương Lầu kiểm chứng.
Thường công tử không nói gì, Thường lão gia giận dữ, nói “Đại nhân đang hỏi ngươi đấy.” Không đợi Thường công tử đáp lời liền quay qua nói với Tần bộ đầu “ Nó uống say chắc có tiểu nhị trông thấy, có thể làm chứng, đại nhân có thể đi xem.”
Lúc này La Linh đang cúi gằm đầu lên tiếng “Ta, ta có thể chứng minh. Ta thấy biểu ca lén lút ra cửa liền tò mò đi theo, nhìn thấy huynh ấy uống rượu liền cùng huynh ấy uống hai ly, huynh ấy say ta liền ở bên cạnh cả đêm…”
Mặt cô nương đó lại đỏ, mọi người mặt mũi lại khó coi. Cậu của Thường công tử La Khuê mắng “Hồ nháo!”
Cho dù có chuyện xảy ra hay không, cô nam quả nữ ở trong phòng cả đêm thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được trong sạch danh tiết con gái nhà người. Thường công tử làm ra chuyện này, thảo nào cắn răng không dám nhận. Thường công tử và Tư Mã Uyển Thanh nhìn nhau từ xa, chàng thì nhục nhã xấu hổ, nàng thì lạnh lùng cười nhạt.
“Trẻ tuổi không hiểu chuyện làm ra chuyện hồ đồ” Thường lão gia giận dữ trắng cả mặt “Chúng ta về!” Đến chia buồn mà làm chuyện ồn ào ra đến mức này, thật là không may cho cả nhà.
“Nhị tiểu thư sao biết được tối đó Thường công tử không ở phủ?” Tô Tiểu Bồi hỏi.
Tần Đức Chính nhíu mày trừng cô, ông đã nhìn thấu màn kịch này. Làm ồn ào một trận lớn, tuy rằng mất hết mặt mũi nhưng hai người đã rửa sạch hoài nghi. Thường công tử không ở hiện trường, có nhân chứng, Tư Mã Uyển Như chỉ cần nói tối đó lén đến Thường phủ tìm Thường công tử, đợi cả đêm mới thấy người về, hoàn toàn có thể chứng minh mình trong sạch.
Chiêu này thật cao, bao nhiêu người biết thế này rồi quan phủ còn gì để nói đây. Nên câu hỏi Tô Tiểu Bồi đưa ra chính là cho Tư Mã Uyển Như một nấc thang xuống sàn, thu màn diễn. Tần Đức Chính còn đang thấy phiền lòng, thầm trách Tô Tiểu Bồi không hiểu chuyện.
Nhưng Tư Mã Uyển Như lại không dễ dàng đáp lời như Tần Đức Chính. Nàng ta chỉ lạnh lùng cười “Sao biết à? Ta chính là biết thôi. Ta hỏi hành tung huynh ấy, huynh ấy nói dối, làm sao lừa được ta. Ta biết, huynh ấy không nói thật.”
Lời này thật đơn giản, mọi người dường như hiểu mà hiểu không hết.
Thường công tử nhìn Tư Mã Uyển Như, ánh mắt đau thương.
Tư Mã Uyển Như đứng dậy, không nói một lời quay lưng bước đi.
Người Thường phủ cũng không nói một lời, lục tục kéo Thường công tử ra về.
Tư Mã lão gia cắn răng không nói lời nào nữa, chỉ phẩy tay kêu người tiễn khách, cũng mời Tần bộ đầu một đám về.
Tần bộ đầu đến nha môn bèn bước chân chậm hơn, phiền não hỏi “Tô cô nương, cô nương thấy sao?” Tư Mã Uyển Như cũng không lợi dụng tốt cơ hội, có ý gì vậy? Thường công tử nói dối, nàng ta biết, nhưng Thường công tử chứng minh được mình trong sạch, trái lại Tư Mã Uyển Như lại không. Cho dù nàng ta không nói hết lời, nhưng qua chuyện này quan phủ bọn họ cũng chẳng dễ nói chuyện, vì không chứng cứ còn có thể làm được gì.
Tần Đức Chính nghi ngờ còn ẩn tình nữa, mất công mấy ngày, không biết Tư Mã cô nương đã sắp xếp những gì.
“Mọi dấu vết đều chỉ ra hai kẻ khả nghi, vậy còn những gì chưa xét đến?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu, cô cũng nghĩ không ra, nhưng cô vẫn muốn nói chuyện thêm với Tư Mã Uyển Như. Cô nói ra ý này, Tần Đức Chính lắc đầu “ Đã đến giỗ bảy ngày rồi, làm ồn ào ra đến mức này sợ sẽ không cho ai vào. Cô nương muốn nói chuyện với nhị tiểu thư, sợ là phải qua một thời gian nữa.”
Nhưng để càng lâu thì mọi chuyện lại càng trở nên phức tạp. Tần Đức Chính đương nhiên biết vậy, ông đi đi lại lại mấy hồi, càng ngày càng phiền não, rồi cuối cùng nói “Ta ngày nào cũng đưa thiệp, để phủ doãn đại nhân giúp đỡ xem có cơ hội nào không.”
Hai ngày sau, giỗ bảy ngày của Tư Mã Uyển Thanh cũng đã kết thúc , phủ Tư Mã vẫn không để Tư Mã Uyển Như lộ diện, càng không đồng ý cho người quan phủ đến. Tô Tiểu Bồi đến cửa đều bị chặn từ ngoài.
Tuy vậy nhưng Thường công tử lại chịu gặp mặt Tần bộ đầu. Lần trước làm mọi chuyện ồn ào đến thế nên mọi thứ đều khiến chàng ta không vừa ý. Vốn người này thích Tư Mã Uyển Như, thấy cô nương ta sắp đến tuổi cưới gả liền tặng một thanh kiếm theo ý nàng ta, nói muốn cưới cô nương nhà Tư Mã. Người nhà đều đồng ý, nhưng chang ta không biết gia đình bên ấy lại xảy ra chuyện muốn gả tỷ tỷ đi nên vui mừng chuẩn bị hôn sự. Chuyện nhầm lẫn này là do anh chàng tưởng phụ mẫu hiểu tâm ý mình, lại nhẫn nại đợi chờ, không ngờ nghe được tin mình sẽ kết thân với tư Mã Uyển Thanh.
Được người người chúc mừng chàng ta mới biết được sự thật nên vội vã đi giải thích với tư Mã Uyển Như, nói sẽ giải thích rõ ràng, sẽ lấy nàng ấy. Nhưng Tư Mã Uyển Như nói tỷ tỷ quá vui mừng, đã cùng tâm sự với nhau cả đêm, hóa ra trong lòng Tư Mã Uyển Thanh cũng thích Thường công tử nhưng vẫn ngại nhưng không dám nói, nay vui đến phát điên. Tư Mã Uyển Như nói nếu từ hôn thì tỷ tỷ nhất định sẽ rất đau lòng. Hơn nữa nếu là từ hôn để đổi tân nương thì làm sao còn mặt mũi nhìn tỷ tỷ? Chuyện cứ như vậy kéo dài làm bao người đau khổ.
Thường công tử không thể làm như không có chuyện gì mà lấy Tư Mã Uyển Thanh, nên luôn tìm cớ kéo dài thời gian. Hơn nữa Tư Mã Uyển Như cũng không thèm gặp chàng ta nữa, cho dù người đã chần chừ chuyện hôn sự cũng nhẫn tâm bỏ đi, bái thầy học nghệ. Chàng đau đớn chỉ đành lén lút gửi thư cho nàng, nhưng nàng chẳng đáp lại lấy một lá. Sau đó đột nhiên gửi đến một phong thơ, nói rằng đừng kéo dài hôn lễ nữa, tỷ tỷ sẽ đau lòng, nàng cũng sẽ không vui. Chàng đọc thư bỗng thấy mọi tia hy vọng dập tắt, nên không nỡ làm nàng buồn, còn muốn gặp nàng nữa nên nhanh chóng tổ chức hôn sự, chuẩn bị làm tỷ phu của nàng. Không ngờ đến khi gặp lại thì lại là khi tỷ tỷ đã về nơi chín suối, muội muội tức giận hỏi chàng ta định làm sao?. Chàng ta nói thực hết tất cả, nhưng lại gian dối về hành tung tối đó, Nói ngủ ngon cả tối, ai cũng không ai nghi ngờ. Chỉ có nàng, nghe là biết.
Tô Tiểu Bồi nghe rồi nói “Như vậy, ta muốn gặp Tư Mã cô nương”
“Cô nương định làm gì?”
“Hành tung tối đó của cô nương ấy cũng đáng nghi. Nhưng nếu tối đó nàng ta thực sự đang sửa thanh kiếm đính ước, tỷ tỷ lại mất mạng, người trong lòng thì ở bên người con gái khác, đả kích như vậy thì cô nương ấy không nói ra mình đã đi đâu cũng là hợp lý. Giờ đây nàng ta biết công tử hứa sẽ không làm hai tỷ muội đau thương lại làm nên việc như vậy hẳn sẽ rất đau lòng. Lúc đó nếu từ tốn nói chuyện cùng nàng ta , nếu nàng ta tức giận thì công kích vào điểm yếu sẽ có được kết quả. Hoặc giả không chúng ta cũng có thể gặng hỏi được ít nhiều. Có một vài điều còn cần Tư mã nhị tiểu thư phối hợp.”
Tối đó ăn cơm xong, trời tối, Tô Tiểu Bồi lại lôi Nhiễm Phi Trạch đến phủ Tư Mã, đến cửa thì cười khổ vì Tư Mã lão gia đã dặn dò, không cho bất cứ ai vào. Nhị tiểu thư đang tĩnh dưỡng, không cho ai quấy rầy, khách khứa càng không được.
Tô Tiểu Bồi không còn cách nào khác liền lượn quanh tường phủ, kiếm một chỗ thấp thấp định leo vào. Dù không hy vọng quá cao nhưng cũng đang cố, liền nghe thấy tiếng cười bên tai “Cô nương hóa ra cũng không cao lắm.” Liền làm cô khó chịu, thực lòng muốn leo lên.
Nhiễm Phi Trạch cười lớn, cô nàng chân ngắn không biết võ công còn muốn trèo tường, vui quá đi mất.
Tô Tiểu Bồi phí công sức leo lên, chỉ thấy Nhiễm Phi Trạch đứng đó xem vui liền khó chịu “Không giúp một tay sao?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân” Nhiễm Phi Trạch chân chính nói ra đạo lý.
“Không giúp ta liền tính sổ mấy lần thụ thụ thân thân cho tráng sĩ xem”
Nói xong liền nhoáng một cái bay lên không trung, đỡ lấy Tô Tiểu Bồi rồi chớp mắt một cái đã vào đến trong viện.
Nhiễm Phi Trạch cười “Ta sợ nhất bị người khác tính sổ”
Tô Tiểu Bồi trừng mắt, nhỏ giọng bảo anh ta dẫn đường đến chỗ Tư Mã Uyển Như.
“Cô nương chân ngắn lại còn mù đường sao?” Nhiễm Phi Trạch không nỡ bỏ qua cơ hội trêu chọc cô tuyệt vời như vậy. Mồm miệng không ngừng chọc ngoáy nhưng làm ăn lại nên chuyện, anh ta dẫn cô chạy chạy, dừng dừng, trốn trốn, chẳng mấy đã đến viện của Tư Mã Uyển Như.
Không có ai trong viện, cửa khóa chặt, có hai mama đang nói chuyện, ngoài là một gian phòng, cũng không biết có phải là nơi nghỉ ngơi hay không. Nhiễm Phi Trạch không động tĩnh đưa theo Tiểu Bồi, nhảy vào trong viện.
Nhìn trái xem phải, chỉ một gian phòng có đèn, chắc là nơi ở của Tư mã Uyển Như. Tô Tiểu Bồi vẫy vẫy Nhiễm Phi Trạch, nói “Ta đi gõ cửa, tráng sĩ giúp ta canh chừng.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, nói nhỏ “Làm trộm có vui không?”
Tô Tiểu Bồi trừng mắt, rón rén bước đi như mèo.
Nhẹ nhàng gõ cửa, cửa mở ra, một giọng nữ tử nhẹ nhàng “Vào đi.”
Tô Tiểu Bồi bước vào
Vừa nhìn, ngơ luôn.
Tư Mã Uyển Như bị trói chặt cứng, ép ngồi trên giường. Cố sức chớp mắt với cô.
Tư mã Uyển Như ngồi trên giường, vậy sau cô là ai.
Tô Tiểu Bồi vừa định quay đầu đã nghe thấy tiếng đóng cửa. Và tiếng kiếm sắc nhọn