Trong lòng Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch là một người lòng dạ rộng rãi.
Sự rộng rãi này, không phải chỉ vì anh dũng cảm cứu người, anh vừa hiểu lễ nghĩa vừa không chịu ảnh hưởng của thế tục, cũng không phải vì anh là người có kiến thức uyên thâm, dù gặp rất nhiều kỳ nhân quái sự cũng chưa từng thấy anh kinh ngạc.
Thế nhưng hiện tại, lòng dạ Nhiễm Phi Trạch tiên sinh hình như hơi hơi quá rộng rãi rồi, anh lại dám cười cô, hẳn anh đoán rằng một cô nàng cổ quái như cô sẽ không quấn lấy anh để bàn về lễ giáo và thề ước: “ Trêu hoa ghẹo nguyệt thì sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Nếu tấm lòng anh đã rộng rãi đến vậy, cô cũng nên hù dọa anh chút chút, thế nhưng đáng tiếc cô lười.
Thật ra Tô Tiểu Bồi cảm thấy, kể cả khi Nhiễm Phi Trạch nghịch ngợm trêu chọc cô, thì việc ở bên cạnh anh cũng khiến cô rất mê man, giống như dù cô có hành động kỳ quái như thế nào, cũng không thể hù dọa anh, mà dù anh có làm gì, giữa bọn họ vẫn tự do tự tại.
Một thời gian ở bên cạnh Nhiễm Phi Trạch, hai bên chung sống tương đối thoải mái.
Nhưng một cuộc sống tự do còn phụ thuộc vào điều kiện vật chất, nói đến đây, trong lòng Tô Tiểu Bồi có toan tính nho nhỏ, đây là khoản tiền đầu tiên cô kiếm được sau khi xuyên không, cho dù chỉ là một rương bạc nho nhỏ thôi, nhưng mỗi khi nghĩ đến đây cô không khỏi hứng thú bừng bừng.
Tô Tiểu Bồi cần mua một số nhu yếu phẩm, à, còn cò một số đồ dùng cá nhân dành riêng cho con gái nữa, một ít giấy thấm dầu, loại vừa thấm nước, vừa mềm mềm vừa mỏng mỏng, ngoài ra còn có vải bông.
Cô nói cho Nhiễm Phi Trạch nghe, những thứ này trong thành Trữ An cũng có bán, Nhiễm Phi Trạch cho rằng cô cần vải bông để may quần áo rét, anh còn nói với cô là còn lâu mới phải đến phương Bắc, mấy tháng tới thời tiết sẽ càng ấm áp, đến tháng 9 tháng 10 mới cần may áo rét nên không cần mua vội. Còn giấy thấm dầu cô định dùng làm gì chứ, anh không sao nghĩ ra, chẳng lẽ dùng để gói thức ăn?
Tô Tiểu Bồi chỉ nói không phải, để anh khỏi động chạm đến vấn đề này nữa.
Thế nên Nhiễm Phi Trạch không hỏi thêm, chỉ dẫn đường, anh đưa Tô Tiểu Bồi ra phố mua những thứ cô cần tìm.
Tô Tiểu Bồi vốn không thiện cảm với phòng trọ, theo kinh nghiệm khi từng ở trong các khách sạn của cô, cô cho rằng cất tài sản ở đây rất thiếu an toàn. Nên khi Nhiễm Phi Trạch đưa cho Tô Tiểu Bồi một cái túi, cô bỏ toàn bộ tiền bạc trong người vào đó, rồi treo ở bên hông. Chiếc váy ngoài rộng thùng thình, cứng đờ, căng phồng.
“Không sợ chìm à?”
Nhiễm Phi Trạch nhìn trang phục của cô mà không còn lời nào để nói.
“Chút chút.” Mặc dù Tô Tiểu Bồi cảm thấy ăn mặc như vậy cũng không được tự nhiên, nhưng ở đây không giống như thời hiện đại, không có chi phiếu, v.v..
“A?” Cô đột nhiên nghĩ ra, chẳng lẽ chỗ này không có cả tiền trang hay những chỗ có thể gửi tiền vân vân hay sao? Thế cất tiền vào chỗ đó có yên tâm được không? Khách hàng muốn lấy tiền phải làm như thế nào? Ngân hàng ở đây là doanh nghiệp tư nhân sao?
“Cô nương?”
Tô Tiểu Bồi vẫn đang cau mày suy nghĩ, vẫn chưa mở miệng, Trình Nghi Triết đành mở lời trước.
Tô Tiểu Bồi tròn mắt nhìn anh.
“Có đôi khi cô nương thông tuệ khiến người ta phải oán hận, nhưng lại có khi cô nương ngốc nghếch đến mức khiến lòng người tan nát.”
Tô Tiểu Bồi sụ mặt, tráng sĩ à, ngài đánh giá thẳng vào mặt như vậy khiến lòng người ta hơi bị xoắn đấy.
Cuối cùng cô đành mang theo tâm hồn xoắn xít đấy đến ngân hàng tư nhân, nhưng không phải để đổi tiền mà là để đổi ngân phiếu. Dọc đường đi, Nhiễm Phi Trạch cũng nói cho cô vài mánh nhỏ, ngân hàng tư nhân ở đây làm việc như thế nào, cửa hiệu nào uy tín hơn, cửa hiệu nào hay bắt chẹt khách hàng, .. , các tiểu nhị chạy việc trong ngân hàng tư nhân cũng không thật thà đâu, thời gian đổi tiền rất nhanh, cần phải chú ý đến từng cử động của họ.
Nhiễm Phi Trạch còn nói với Tô Tiểu Bồi, tiền họ đang có chính là quan ngân. Quan ngân là ngân lượng thật,khi giao dịch buôn bán rất được hoan nghênh, trên thị trường hiện nay vẫn lưu hành một số ngân lượng hoặc bạc vụn không có quan ấn, những người không hiểu rõ rất dễ bị lừa gạt. Khi nói điều này, ánh mắt của Nhiễm Phi Trạch khiến cô biết rằng, người dễ bị lừa gạt nhất trong lời nói của anh chính là cô.
Tô Tiểu Bồi không nghi ngờ điều này, mặc dù cô biết nhìn sắc mặt người khác, cũng hiểu biết một chút về hành vi ứng xử của con người, nhưng ở đây, trên phương diện sinh hoạt mà nói cô xác thực là một người ngu ngốc, cô chấp nhận sự coi thường của Nhiễm Phi Trạch đối với cô. Thế nên cô còn rất khiêm tốn thỉnh giáo anh, làm sao để phân biệt tiền thật và tiền giả, làm sao để nhận biết giá trị ngân phiếu, thậm chí cả cách trả tiền mua đồ nữa. Tô Tiểu Bồi hiểu rõ được bảy , tám phần, cũng gật gù, nhưng để ứng dụng trong thực tế cô đoán là sẽ rất khó khăn. Xét cho cùng, ngay ở thời hiện tại, cô cũng không giỏi trong việc quản lý tài sản của mình, huống hồ là trong thời cổ đại với một đống thủ tục rườm rà vớ vẩn này. Ngày xưa khi học lịch sử cô cũng được học một ít về hệ thống tiền tệ thời cổ đại vân vân gì đó, nhưng giờ hẳn chữ thầy giả thầy hết rồi.
Sau khi khái quát với Tô Tiểu Bồi một lượt, Nhiễm Phi Trạch nhìn vẻ mặt của Tô Tiểu Bồi đại khái cũng biết là phí lời rồi, anh đành đưa Tô Tiểu Bồi đổi bạc thành ngân phiếu cho nhẹ, rồi đổi thêm một ít bạc vụn và tiền đồng, ngoài ra anh cũng tự đổi cho mình một ít.
Sau đó Tô Tiểu Bồi mới an lòng đi mua sắm.
Hai người đi qua mấy con phố, về đến nhà trọ, cô mua rất nhiều thứ, lại còn mua rất nhiều quần lót, thế nên bà chủ phòng rất ý nhị nhìn cô.
Tô Tiểu Bồi quay lại khách sạn, tự tay cầm kim thêu chỉ may vá, cô muốn tự khâu một cái quần lót mặc trong thời điểm bị hành kinh, cho dù không giỏi khâu vá, nhưng mấy cái này tự cô có thể làm được, xấu thì xấu, miễn sao có thể sự dụng được là tốt rồi. Mấy chuyện lặt vặt này cô làm mất cả đêm mới xong, vừa vặn, kịp lúc “dì cả” đến.
Tô Tiểu Bồi tự nhiên cảm thấy ông trời đối xử với cô cũng không quá tệ, dù vứt bỏ cô ở chốn lạ huơ lạ hoắc này, nhưng lần nào cũng gặp dữ hóa lành.
Sau khi tính toán một hồi, Tô Tiểu Bồi định mua thêm một ít đồ dùng cá nhân, như khăn mặt, khăn xô, như vậy sinh hoạt của cô coi như tạm ổn, nhưng mua sắm thế này cũng rất tốn kém, nhất là khăn xô, không dính được vào quần, cô chỉ dùng một lần, sau đó vứt ngay, quần áo ở đây giặt cũng khó sạch, cô không còn cách nào khác nên quyết định chỉ dùng một lần rồi bỏ đi, tÍnh sơ sơ mấy cái này cũng đã tiêu tốn của cô gần 3 lượng bạc.
Cô đã hỏi kỹ rồi, đối với thu nhập bình quân một tháng của cư dân nơi đây, 3 lạng bạc cô vừa tiêu cũng không phải là ít.
Có lẽ vì điều kiện xuyên không, cô đành phải chấp nhận thiệt thòi một số thứ, nhưng tối thiểu trong mấy ngày “dì cả” đến, cô cũng muốn đảm bảo cuộc sống thoải mái hơn. Dù sao, là con gái thì không thể ngược đãi “dì cả” nhà mình, Tô Tiểu Bồi tính đi tính lại, để tránh “tình trạng “phá sản” . cô sẽ phải khá phiền lòng đây.
Mấy ngày sau, rốt cuộc Mã Thu Viễn cũng được áp tải đến thành Trường An. Phủ Doãn đại nhân và Tần bổ đầu tương đối coi trọng việc này, lập tức áp ngục thẩm vấn. Cuối cùng, Tô Tiểu Bồi cũng được tận mắt nhìn thấy nghi phạm trong vụ án giết người hàng loạt này. Thế nhưng, trong lời nói của Mã Thu Viễn còn rất nhiều nghi vấn, hắn đối với cô lại càng xa cách, không một chút thái độ hợp tác, bởi vậy Tô Tiểu Bồi không có cơ hội thẩm vấn hắn. Huống chi, nhất cử nhất động của tên tội phạm hãm hiếp và giết hại hàng loạt các cô gái này luôn bị nha dịch theo dõi sát sao.
Đây vốn là thế giới đàn ông, nha môn lại càng là địa bàn hoạt động của đàn ông., dù thủ phạm bị sa lưới hoàn toàn dựa vào suy đoán của cô, nhưng đối với nha dịch ở đây những điều này không hề quan trọng, trong mắt họ, dù sao cô vẫn chỉ là phụ nữ, thậm chí là một phụ nữ lập dị. Điều này khiến Tô Tiểu Bồi rất không thoải mái, hơn nữa chứng kiến ánh mắt bẩn thỉu của mấy tên cai ngục len lén nhìn về phía cô, cô càng cảm thấy tức giận.
Mấy tên này, kẻ trước khinh thường, người sau hạ nhục cô đây.
Tô Tiểu Bồi hỏi Nhiễm Phi Trạch: “Người ta đều nói nữ nhân trên giang hồ đều không cần câu nệ tiểu tiết, sao ta không thể? Nếu hôm nay, người đứng đây là một nữ hiệp, họ cũng xem thường như vậy sao?”
“Không thể dám chắc được.”
“Vì sao?”
“Trên tay nữ hiệp đều có kiếm.”
Tô Tiểu Bồi mặc nhiên. Được rồi, cô đã hiểu.
Mấy thứ như “không câu nệ tiểu tiết, vân vân và mây mây, nhất định phải dựa vào bản lãnh để nói chuyện nhé.
Quay lại chuyện Cố bộ đầu bắt được Mã Thu Viễn ở Tế Thành, lập được đại công, tinh thần của tất cả mọi người đều được chấn hưng rõ rệt. Anh ta kể đi kể lại tình tiết vụ bắt giữ Mã Thu Viễn đó với thái độ vô cùng đắc ý. Thế nhưng đứng trước Tô Tiểu Bồi, anh ta vẫn phải cúi đầu ngả mũ vài phần, anh ta nói, lời nói của Tô Tiểu Bồi quả thật vô cùng hữu dụng.
Chớ tỏ ra sợ hắn, như vậy mới giữ được tính mạng.
Cố bổ đầu kể lại, Mã Thu Viễn rất giảo hoạt, hắn kiên trì ẩn thân trong địa đạo, thừa dịp các bộ khoái sơ hở, hắn mới lén trốn vào trong am. Sau đó, Cố bộ đầu nhận ra có gì không đúng, vội dẫn theo người rà soát lại am. Khi người của anh ta chạy đến nơi. Mã Thu Viễn đã lôi kéo Mã Ngọc vào thiện phòng với ý định hành hung, nhưng bộ khoái phát hiện hành tung của hắn nên kịp thời xông vào, nên Mã Thu Viễn cũng không kịp hạ thủ giết chết Mã Ngọc. Hắn vừa đánh nàng ta, vừa gào lên: “Vì sao muội lại sợ ta, vì sao?”
Khi bộ khoái lao vào phòng, Mã Thu Viễn đang bóp cổ Mã Ngọc, chủy thủ đã kề sẵn trước bụng cô, nhưng cho đến cuối cùng, hắn vẫn không giết nàng. Hắn vẫn chỉ hỏi: “Vì sao?”
Cố bộ đầu còn nói: “ Rất may tại hại đã kịp thời dặn dò nàng ấy rằng, nhất định không được tỏ ra sợ hắn, nếu không khi chúng ta đến, chỉ e là phải nhặt xác nàng rồi.”
Tô Tiểu Bồi không nhịn được mà sửa lưng: “Đương nhiên không phải vì ta dặn nàng ấy chớ sợ hãi thì nàng ấy sẽ không sợ, tuy rằng ta đã tiên đoán trước, nhưng sự sợ hãi là một chuyện không ai có thể khống chế. Nàng ấy không sợ, chính vì không sợ. Có lẽ vì sống nơi cửa Phật đã lâu, nên ý chí trở nên mạnh mẽ hơn, nên nàng ấy lập tức nhìn thấu tâm tư của Mã Thu Viễn. Nàng ấy không hề sợ hắn, đấy không phải giả bộ."
Tô Tiểu Bồi nói xong, nhìn thấy mọi người xung quanh đều đang lúng túng, Nhiễm Phi Trạch thì ho khụ khụ, không nói gì. Nhưng sác mặt Cố bổ đầu trở nên rất khó coi.
Lời là do cô dặn, nói dặn dò vô ích cũng là cô, hơn nữa lại chọn đúng thời điểm Cố bộ đầu đang tuyên dương công trạng của mình để nói ra, không phải là đang phá hết mặt mũi của anh ta hay sao?
Phải chậm vài nhịp Tô Tiểu Bồi mới nhận ra phản ứng của mọi người, nên nhất thời phiền muộn. Cô chẳng qua chỉ thành thật theo bản năng, dặn dò thì nhất định phải dặn, nhưng trên thực tế, khi đối diện với đao kiếm và nắm đấm, mấy ai bình thường có thể đối mặt mà vờ như không hề e sợ chứ? Chuyện cần thì vẫn phải làm, nhưng thực tế phát sinh lại là chuyện khác, đó là dụng ý của cô muốn nói với họ, họ phải hiểu rõ bản chất vấn đề mới có thể tiến bộ chứ.
Tô Tiểu Bồi cảm thấy rất áp lực trong việc hòa nhập tổ chức nhé.
Bỏ qua Tần bộ đầu không cần tính đến, bên dưới có các tiểu đầu mục rồi đến các tiểu bộ khoái, chỉ có duy nhất Bạch Ngọc Lang khá gần gũi cô, còn những người khác tương đối giữ khoảng cách.
Tô Tiểu Bồi nói đến đây, cũng không muốn tiếp tục dây dưa đến vấn đề này, dù sao đồng hành với cô là Nhiếp tráng sĩ, anh có thể hiểu con người cô cũng như dụng ý trong lời nói của cô, vậy là được.
Trong mắt mọi người, án tử nhà Tư Mã và Mã Thu Viễn như vậy là đã kết thúc, Nhiễm Phi Trạch sửa soạn hành lí chuẩn bị khởi hành, đương nhiên nhiên Tô Tiểu Bồi muốn đi cùng anh. Nhiễm Phi Trạch quyết định điểm dừng chân thứ hai sẽ là thành Bình Châu, hai người cùng thương thảo một chút về hành trang cần mua, Tô Tiểu Bồi viết danh sác lên một tờ giấy, sau đó cùng Nhiễm Phi Trạch ra phố mua đồ.
Nhiễm Phi Trạch định ghé ghé tiệm tạp hóa trước tiên, tiệm tạp hóa này đối diện với cửa hàng nữ trang Tô Tiểu Bồi muốn tới, vì vậy Nhiễm Phi Trạch bước vào tiệm tạp hóa, còn Tô Tiểu Bồi đi sang cửa hàng đối diện. Tô Tiểu Bồi vừa đi vừa cắm cúi nhìn vào tờ danh sách, cô định mua rất nhiều đồ dùng cá nhân, như một cái túi nước cho riêng cô, một ít khăn xô dự trữ, nhỡ trên đường muốn mua lại không tìm được, ngoài ra còn một số quần áo, à còn có vật dụng để tắm rửa nữa chứ, đúng rồi, còn mua thêm một đôi giày nữa, cô quên không viết rồi.
Tô Tiểu Bồi cứ vừa đi, vừa nhìn danh sách, vừa tính toán xem còn thiếu gì không, không để ý đường xá, bất cẩn va phải một người nào đó, cô vội cúi đầu xin lỗi, đối phương không trách cô, vội vã đi rất nhanh.
Tô Tiểu Bồi bước vào cửa hàng, lấy danh sách ra, đưa cho người bán hàng, sau đó tính sờ đến túi tiền tro bên hông, đã không thấy đâu nữa, cô sợ đến hết hồn.
Tất cả tiền bạc, ngân phiếu của cô, đều đi đâu mất !
Cái này là sao, mặt Tô Tiểu Bồi trắng bệch, cô cẩn thận sờ lại một lần nữa, rồi tìm mọi nơi, đều không thấy. Chủ tiệm kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Bồi, thấy cô xông ào ào vào tiệm tạp hóa đối diện, níu tay áo Nhiễm Phi Trạch.
Khuôn mặt cô trắng bệch dọa Nhiễm Phi Trạch kinh hồn, vội vàng kéo cô ra khỏi cửa hàng, hỏi cô cho rõ.
Tô Tiểu Bồi há miệng, rất lâu mới thốt ra một câu: “ Tráng sĩ, tiền của ta, không thấy.”
Thái độ của Nhiễm Phi Trạch vẫn trấn định, để cô từ từ thuật lại mọi chuyện đã xảy ra. Tô Tiểu Bồi hoảng hốt cuống cuồng, tự hồi tưởng lại toàn bộ quá trình cô bước vào cửa hàng đối diện, phải một lúc sau cô mới có phản ứng, quả nhiên nghe thấy Nhiễm Phi Trạch nói: “Người mà cô va phải, chắc chắn là một kẻ móc túi.”
Tô Tiểu Bồi trợn mắt nhìn trừng trừng ra đường, xem cái kẻ lén lén lút lút lúc nãy có xuất hiện ở đây không.
“Cô nương có nhớ được bộ dạng của hắn như thế nào không?”
Tô Tiểu Bồi lắc đầu.
“Hắn ăn vận như thế nào? Màu sắc ra sao?”
Tô Tiểu Bồi vẫn lắc đầu. Lúc đó cô đang cắm cúi, nên không hề để ý xung quanh.
Nhiễm Phi Trạch an ủi cô, dẫn cô đến một vài tiệm xung quanh để dò hỏi, nhưng không một ai chú ý đến kẻ khả nghi va phải cô nương này.
Tất cả mọi người đều nhìn Tô Tiểu Bồi bằng ánh mắt kinh ngạc, trong mắt họ lộ rõ hàm ý :”Tóc tai ngẵn cũn thế này, hẳn là ni cô rồi.” Tâm trạng của Tô Tiểu Bồi vốn đã không tốt, nếu là bình thường cô sẽ coi như không thấy, nhưng hôm nay vừa mất tiền còn bị soi mói như vậy, tâm tình cô tự như rơi xuống đáy vực, cô bỗng dưng cảm thấy rất muốn khóc.
Nhiễm Phi Trạch cũng không có biện pháp thần kỳ giúp cô tìm lại tiền bị mất cắp, vì cô không nhìn rõ tên trộm gầy béo thế nào, quần áo ra sao, đi đâu mà tìm ra hắn bây giờ chứ?
Nhìn thấy bộ dạng khổ sở phiền não của Tô Tiểu Bồi, Nhiễm Phi Trạch cũng không còn tâm tình mua sắm nữa, dẫn thẳng cô về khách sạn.
“Mạc Sầu cô nương, có 15 đồng còn sống được đến giờ, sao phải lo lắng 25 năm nữa không sống nổi ư?” Anh vẫn chưa tiêu nhiều tiền lắm, ngụ ý trong lời nói của anh là, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Trong lòng Tô Tiều Bồi rất cảm kích, nhưng vẫn rất khó xử. Bất kể ai vừa mất hết toàn bộ tài sản cũng có thể hiên ngang đứng lên ngay được, đúng không.
Nhiễm Phi Trạch định nói thêm mấy câu, nhưng bên ngoài đã thấy tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, Bạch Ngọc Lang đã vội vàng bước vào phòng, vừa vào đến trong phòng, liền nói: “Nhiễm thúc thúc, Tần đại nhân muốn gặp đại tỉ.” Chưa kịp dứt lời, mắt đã nhìn thấy Tô Tiểu Bồi: “A, đại tỉ hóa ra ở đây.”
Tần đại nhân muốn gặp cô, sao tên này lại chạy đến chỗ Nhiễm Phi Trạch để báo tin chứ? Tô Tiểu Bồi bất lực, nhưng tâm tình đang không tốt, nên chẳng có tinh thần ghét bỏ anh chàng này.
“Tốt rồi, đừng ôm mãi bộ mặt tang tóc đó nữa, đại nhân thực sự có án tử, chúng ta sẽ kiếm ở chỗ hắn một khoản tiền nữa, xin cô nương Mặc Sầu đừng đau lòng nữa."
Lời của Nhiễm Phi Trạch khiến Bạch Ngọc Lang trợn tròn mắt, trước mặt bộ khoái mà đòi kiếm tiền từ chỗ bộ khoái là sao?
Đáng tiếc biểu cảm của anh chàng không đủ để thúc thúc và tỷ tỷ đây liếc mắt nhìn một cái.
Quả nhiên Tần bộ đầu muốn mang tiền tặng cho Tô Tiểu Bồi, nhưng là vì có án tử.
“ Phủ doãn đại nhân rất kính trọng bản lãnh của Tô cô nương, thành Trữ An dù sao cũng là một thành lớn, mấy hạt chung quanh đều có địa vực, tội phạm nói nhiều thì không nhiều, nhưng nói ít cũng không ít, hàng ngày đại nhân đều rất bận rộn, nên rất cần sự trợ giúp của một nhân tài như cô nương. Đại nhân có ý định mời cô nương lưu lại thành giữ chức văn thư, cũng như án tử lần này, bày mưu tính kế phá án.”
Tô Tiểu Bồi hơi sững sờ, quay lại nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Tần bộ đầu lại nói : “ Hậu viện nha phủ có một căn nhà trống, không rộng lắm, nhưng sạch sẽ chỉnh tề, trong nhà có hai gian phòng, cũng đủ để cô nương ở, chi phí sống hàng tháng đều được nha phủ an bài. Mỗi tháng cô nương sẽ được lĩnh 5 lạng, là số tiền mà các đại sư gia lĩnh trong một tháng. Xin hỏi cô nương nghĩ sao?”
Tô Tiểu Bồi lại càng kinh ngạc hơn, hàng tháng cô còn được nhà nước phát lương, còn có nhà cho cô ở, lại còn sắp xếp một bác gái chăm sóc cô nữa cơ đấy? Đây đúng là chuyện tốt, đúng không? Cô vừa quay đầu nhìn về phía Nhiễm Phi Trạch. Biểu cảm của Nhiễm Phi Trạch cũng không có gì lớn, chỉ là đôi lông mày hơn nhăn lại suy nghĩ.
Lần này, Tần bộ đầu lại nói: “Tại hạ nghe nói cô nương đang tìm người, chúng ta là người trong công môn, bản lĩnh cũng không lớn lắm, nhưng truy bắt tội phạm là chuyện thường làm. Người cô nương muốn tìm ở phương nào, xin hãy tả lại chi tiết hình dáng thân phận cho chúng ta, ta sẽ sai sư gia soạn công hàm bố cáo khắp nơi, một khi có tin tức sẽ lập tức báo lại với cô nương, dù sao vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc cô nương đi khắp nơi dò hỏi.”
Trên đời này, làm gì có chuyện gì hấp dẫn bằng dựa vào pháp luật chứ.
Một lần nữa, Tô Tiểu Bồi quay lại nhìn về phía Nhiễm Phi Trạch.
Lần này, Nhiễm Phi Trạch nhìn lại cô, tim Tô Tiểu Bồi đập mạnh, thậm chí có thể nói là phi nước đại luôn, trong lòng cô tràn đầy mong đợi nhìn Nhiễm Phi Trạch, nhưng Nhiễm Phi Trạch chỉ khẽ cười cười với cô.
Nụ cười này có ý nghĩa gì chứ?
Tô Tiểu Bồi quay lại, nói với Tần bộ đầu: “Xin hãy để cho tại hạ và tráng sĩ thương lượng một chút, sau đó sẽ đưa đại nhân một câu trả lời tốt nhất, có được không ạ?”