Trước tiên, Tô Tiểu Bồi đến gặp bà bà. Bà bà tỏ ra rất nghiêm nghị, trước khi uống cạn chum trà, ba bà kể lể về cô con dâu không tốt đến cỡ nào, đến khi Tô Tiểu Bồi cảm thấy nghe như vậy là đủ, cô dẫn dắt bà sang một câu chuyện khác, hướng bà kể về sự việc xảy ra ngày hôm nay.
Thật ra, đó là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn, vì trời nắng to, bà bà dặn dò con dâu mang tất cả quần áo mùa đông trong nhà ra phơi, bà còn yêu cầu cô phải giặt sạch sẽ trước khi phơi. Cô con dâu cũng làm theo, nhưng đợi đến xế chiều chờ bà lão ngủ trưa dậy kiểm tra xem đã giặt giũ cẩn thận chưa, mới phát hiện ra đôi khuyen tai ngọc của bà đã không còn.
Bà đứng trong nhà quát tháo tra hỏi cô vợ, nhưng cô con dâu chỉ nói là không biết, còn theo bà đi lật lại từng ngóc ngách trong nhà một lần, nhưng không sao tìm thấy. Bà bà đương nhiên không tin nàng ta không lấy, nên đòi con trai lục soát phòng mình một lần nữa, nhưng không sao phát hiện ra. Cuối cùng hai người đưa nhau đến đại náo nha môn.
Lão thái thái cứ nói một câu lại chửi một câu, nói hai câu lại mắng một câu, Tô Tiểu Bồi vẫn nhẫn nại thật tình lắng nghe.
Sau khi trò chuyện cùng lão thái thái xong, Tô Tiểu Bồi lại thấy rất thích người vợ. Nàng còn trẻ như vậy đã là mẹ của một cậu nhóc 10 tuổi, hôm nay đang trên đường đi học, buổi trưa về nhà ăn cơm một mình, ngủ trưa một giấc, sau đó mới đi học tiếp. Hài tử vừa ra đến cửa sau, lão thái thái cũng tỉnh giấc, bà đi loanh quanh trong sân, nhìn ngó cây cối một chút, sau đó về kiểm tra xem người vợ có giặt giũ quần áo sạch sẽ hay không, quan trọng là phơi phóng có chỉnh chu không, có phân loại quần áo để treo vào tủ cẩn thận không. Sau đó bà kiểm tra xem những trang sức của bà đã được nàng lau khô sạch sẽ chưa, mới phát hiện ra đôi khuyên tai bị mất.
“Hôm qua có phải cô nương đã lau rửa đôi khuyên tai ngọc trai đó không?”
Người vợ gạt lệ gật đầu: “Ta đã lau rửa, vì mẹ ta đặc biệt thích đôi khuyên tai đó, nên ta còn lau cực kỳ cẩn thận, chuyện này ta vẫn nhớ rất rõ."
“Sau khi lau xong, cô nương để ở đâu?”
“Ta để cùng với mấy chiếc vòng tay vào hộp trang sức, ta tuyệt đối không hề lấy cắp nó đâu.”
“Liệu có phải con trai nàng nghịch ngợm giấu đi không?”
Người vợ càng lắc đầu kịch liệt: “Lúc ta lau sạch mấy chiếc vòng tay và cất đi, con trai ta vẫn ở còn ở giảng đường đọc sách, huống chi xưa nay mẹ ta rất nghiêm, nên đứa trẻ sao dám cầm chứ.”
“Cô nương chắc chắn là đã cất khuyên tai vào hộp?”
Người vợ ngồi đờ ra một lúc, rồi khóc rống lên: “Ta vẫn nhớ ta đã cất vào hộp rồi, nhưng mẹ ta đã hỏi rất nhiều lần, ta cũng đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, nhưng không sao nhớ được hình ảnh lúc đó. Ta đều lau tất cả các đồ trang sức, tại sao những món khác vẫn còn, đích thị là ta đã cất toàn bộ vào hộp rồi mà. Nhưng đến buổi trưa con trai ta về nhà, thằng bé kể chuyện bị thầy giáo mắng, nên nó không muốn quay lại giảng đường nữa. Vậy nên đến chiều ta vẫn băn khoăn chuyện này, tinh thần bất an, chỉ sợ thảng bé lại trốn học đi chơi. Đang lau đồ trang sức dở thì mẹ ta gọi ta ra sân thu chăn bông vào nhà cất, ta liền vội vàng cho cất mấy chiếc vòng tay vào hộp, rồi chạy ra ngoài cất chăn, trong khoảng thời gian này không hề có ai ở bên cạnh ta, nhưng không hiểu sao thật sự không tìm thấy đôi khuyên tai đâu.”
“Nên cô nương cũng không thể xác định chắc chắn rằng đã cất đôi khuyên tai vào hộp, đúng không?”
“Ta..” Người vợ lại cắn môi , nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, cuối cùng hô lên một tiếng, rồi gào khóc: “Đại nhân, cầu xin đại nhân minh xét, ta không có ăn trộm. Từ trước đến nay bà bà vốn không thích ta, đối với ta luôn rất cay nghiệt, ta thật lòng hiếu thảo với bà, ta không muốn bị hưu hôn, đừng nói đến tình nghĩa vợ chồng sâu như biển, cái tội danh này ta không sao có thể gánh vác nổi. Nếu ta ăn cắp, thì cứ trả ta về nhà mẹ đẻ, trời ơi sau này ta phải biết sống sao đây?”
Tô Tiểu Bồi giật mình, vội vàng đỡ nàng dậy. Cô có cảm giác rằng cô nương này đang bị oan, sắp mất cả chồng lẫn con, danh tiếng còn bị mất thì đáng thương đến mức nào. Cô nghĩ một lúc, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ, người chồng đang nhìn vào trong phòng với khuôn mặt đầy lo lắng và chờ đợi, mẹ anh ta đang đứng bên cạnh anh ta không ngừng ức giận lẩm bẩm cái gì đó. Tô Tiểu Bồi rời mắt, đồng thời nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch.
Trong lòng cô chợt thấy vui mừng, Nhiễm Phi Trạch đối diện với ánh mắt của cô, anh gật đầu với cô.
Tô Tiểu Bồi để cho người vợ ngồi lại một mình, sau đó cô đẩy cửa bước ra ngoài.
“Sao tráng sĩ lại đến đây?” Cô bước ra ngoài, Nhiễm Phi Trạch liền đi tới, cô vội vàng hỏi.
“Nghe nói cô nương nhận được một vụ án mới, ta liền đến xem.”
Tô Tiểu Bồi cười cười, gật đầu: “Chỉ là một án nhỏ thôi.”
Nhiễm Phi Trạch nghe vậy cũng cười: “Xem ra cô nương đã tính toán kỹ càng.”
“Cũng chỉ là một biện pháp tạm thời để biện minh cho lời nàng ta, tráng sĩ có lời khuyên nào không?”
Nhiễm Phi Trạch nghe vậy, chân mày giật giật, anh hiểu ý Tô Tiểu Bồi, biện pháp của cô, chắc chắn là phải có chút kỳ quái.
“Cô nương, đừng tự tung tự tác, đừng gây chuyện thị phi, làm gì cũng phải cẩn trọng.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu.
Nhiễm Phi Trạch vẫn không yên lòng, hỏi cô: “Cô nương hiểu thật sao?”
“Hiều rồi.” Tô Tiểu Bồi bị trêu chọc, chỉ cười và đáp: “Không thể câu nệ tiểu tiết, vốn trên tay ta cũng có kiếm đấy.”
“Cô nương nói cực kỳ đúng.”
Hai người nhìn nhau, tự nhiên lại thấy buồn cười.
Tô Tiểu Bồi cúi thấp đầu xuống, cô nói: “Ta đến bẩm báo với phủ doãn đại nhân một chút.”
Nhiễm Phi Trạch gật đầu, không di chuyển, dĩ nhiên anh không định đi theo cô.
Tô Tiểu Bồi bước vài bước, quay đầu nhìn lại, thấy anh cũng đang quay đầu nhìn cô, trong lòng Tô Tiểu Bồi cảm thấy ấm áp, cô bước nhanh hơn. Dường như cô có cảm giác, cô cứ đi thẳng về phía trước, còn Nhiễm Phi Trạch cứ luôn dõi theo cô, giống như cha mẹ đưa con đến trường vậy. Tô Tiểu Bồi càng vội vã bước đi, vừa đến phòng phủ doãn đại nhân, cô cũng gặp Tần Đức Chính ở đây.
“Tô cô nương.” Tần Đức Chính gọi : “Nghe nói đại nhân giao cho cô một vụ án.”
“Chỉ là một vụ án nhỏ thôi.” Tô Tiểu Bồi nói.
Tần Đức Chính nghe vậy, khẽ mỉm cười, cáo từ rời đi.
Anh ta cũng lo lắng cho cô sao?
Tô Tiểu Bồi bình tĩnh, cô bỗng nhiên hiểu ra, đây chính là cuộc khảo nghiệm dành cho cô.
Nhưng cô không hề lo lắng, đây mới chỉ là một vụ án nhỏ, cô có thể làm được, đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi.
Tô Tiểu Bồi đến gặp phủ doãn đại nhân, Phủ doãn đại nhân vừa nhìn thấy cô, liền hỏi: “Thế nào rồi?”
“Bẩm đại nhân, thê tử đó có khai, thật sự cô ta không biết đã cất đồ ở đâu.”
“Chuyện đó bổn quan đã biết từ lâu.”
“Bản thân ta có biện pháp để có thể giúp nàng ta nhớ lại đã để đồ vật chỗ nào, hoặc là, nếu nàng ta có thật ăn cắp, cũng có thể bắt nàng ta nói ra đã giấu ở đâu.
“Thật không?” Phủ doãn đại nhân nhíu mày.
“Thật vậy, không đánh không mắng không hù dọa. Ta sẽ chỉ trò chuyện cùng nàng ta, nhưng biện pháp của ta, cần một nơi thật an ĩnh, không để bất cứ ai quấy rầy, chuyện này, mong đại nhân minh xét.”
Phủ Doãn đại nhân suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu, gọi một nha dịch vào phòng ra lệnh.
Nha dịch đó tuân lệnh đi theo Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi trở lại căn phòng ban đầu đã thẩm vấn người vợ, người vợ vẫn ở đó, nước mắt lã chã trò chuyện cùng với người chồng cách qua một khung cửa sổ. Tô Tiểu Bồi đi tới, gật đầu với nha dịch, nha dịch mang theo hai người nữa đến mời những tạp nhân khác ra ngoài viện. Nhiễm Phi Trạch cũng không ở lại, theo sau họ rời viện.
Người vợ hơi sợ sệt nhìn Tô Tiểu Bồi.
Tô Tiểu Bồi cười cười với nàng ta: “Xin phu nhân đừng hoảng hốt, bởi vì phu nhân rốt cuộc vẫn không thể nhớ rõ đã để đôi khuyên tai đó ở đâu, nên ta đã bẩm báo với đại nhân, để phu nhân được yên lặng cẩn thận suy nghĩ, nhất định có thể rửa sạch oan khuất cho phu nhân.”
Người vợ lộ vẻ nghi ngờ: “ Ta không hề nói dối, ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta thật sự nhớ đã cất đôi khuyên tai vào hộp rồi.”
“Xin phu nhân đừng vội.” Tô Tiểu Bồi chào hỏi cô: “Xin mời ngồi.”
Người vợ ngồi xuống.
“Phu nhân xin hãy tin ta, ta nhất định sẽ khiến phu nhân tìm thấy đôi hoa tai kia.” Giọng Tô Tiểu Bồi rất nhẹ nhàng, cũng rất kiên định. Người vợ nghe thấy vậy, không thể tự chủ mà gật đầu.
“Xin phu nhân hãy nghe kỹ những lời ta nói, ta hỏi gì trả lời đấy, được không?”
"Được.” Người vợ gật đầu một lần nữa.
“Hôm nay trời rất đẹp, mặt trời tỏa nắng ấm áp, phu nhân đang lấy quần áo và chăn bông ra giặt.”
“Đúng vậy.”
“Xin phu nhân hãy nhắm mắt lại.”
Người vợ lại nhắm mắt.
“Hãy thử tưởng tượng lại ngày hôm đó một chút nhé, trời có phải rất ấm áp không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt rồi. Giờ phút này, phu nhân đang đứng phơi chăn ngoài sân, trời cũng giống như hôm nay, rất ấm áp, phu nhân cảm thấy rất thư thái phải không?
“Đúng vậy, trời rất đẹp.”
“
Phu nhân vẫn đứng đó, hãy làm theo lời ta. Bây giờ, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, rồi lại hít vào, lại thở ra…. Trời rất ấm áp, rất thư thái…”
Tô Tiểu bồi từ từ hướng dẫn, đợi người vợ hoàn toàn thanh tĩnh trở lại cũng mất không ít thời gian. Sau khi cô xác định người vợ đã hoàn toàn buông lỏng ý thức và làm theo moị mệnh lệnh của cô, cô mới nói: “Bây giờ, phu nhân đang đứng trước sân phơi quần áo, quần áo đã được giặt sạch sẽ. Phu nhân, xin hãy nhìn thật kỹ xem, từ đầu đến chân.”
Người vợ làm theo lời cô, những hình ảnh hiện ra trong đầu nàng: “Đúng vậy, ta có thấy quần áo đã được giặt sạch sẽ, quần áo và chăn bông đều được phơi trước mặt.”
“Bây giờ, cô đang lau rửa vài món đồ trang sức.”
“A…” Người vợ thấy ngạc nhiên.
“Nàng nhìn xem, ở ngay trước mắt.”
Người vợ gật đầu, nàng có thể nhìn thấy rất rõ ràng, thậm chí nàng còn có thể nói ra được số lượng, từ trái sang phải, từ to đến bé.
“Rất tốt, bây giờ phu nhân trở về phòng, cất các món đồ trang sức vào hộp.” Tô Tiểu Bồi nói rất chậm, giọng nói rất nhẹ nhàng bình thản. “Phu nhân cất như thế nào?”
“Ta đang ôm một chồng chăn bông dầy vào phòng, đặt trên giường mẹ ta cho đỡ nóng rồi mới gấp. Sau đó ta ngồi lên ghế, mở hộp gỗ ra, lau một chút, rồi thuận tay đặt lên đầu giường, sau khi lau xong, ta lau lại cái hộp một lần nữa."
“Phu nhân bắt đầu lau như thế nào, có phải phu nhân lau từng cái một?”
“Đầu tiên là ngân trâm,” Người vợ trả lời rất rõ ràng. “Ta lấy hết mọi thứ ra ngoài, lau ngân trâm, rồi đến ngân lược…” Nàng nói rõ ràng thứ tự từng món.
Tô Tiểu Bồi đợi nàng ta từ từ đếm xong từng chiếc từng chiếc một, không hề ngắt lời.
Đợi một lát sau, cô mới hỏi: “ Hình như bên ngoài có ai đó gọi phu nhân, là ai thế?”
“Là mẹ ta. Bà bảo chăn phơi khô rồi, bà không thích phơi quần áo quá lâu, sợ sẽ mất màu.”
“Vậy phu nhân làm như thế nào?”
“Ta cất đồ trang sức vào hộp rồi đi nhanh ra ngoài.”
“Tốt lắm, đừng gấp gáp quá. Nàng hãy nhớ lại thật kỹ, từng chút từng chút một.”
Hơi thở của người vợ trở nên dồn dập hơn: “Ta đang cầm cái trâm cài tóc và cái lược, cất vào, sau đó còn cái ngân lược…” Nàng kể ra từng hành động một, sau đó chợt nói: “ Đôi khuyên tai, đôi khuyên tai đang ở trên giường, ta vẫn chưa cất, ta đã chạy ra ngoài.”
“Vô phương, vô phương.” Thiếu chút nữa Tô Tiểu Bồi nói “Không sao”. Khi lời chuẩn bị thốt ra khỏi khóe miệng, cô lại sửa lại, cô lấy lại bình tĩnh, cẩn thân nói: “ Khuyên tai vẫn ở đó, chớ gấp gáp, nàng ra ngoài làm gì?”
“Ra ngoài thu chăn bông lại.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó đặt trên giường để gấp.”
“ Phu nhân gập thế nào, sau đó phu nhân làm gì?”
"Hộp gỗ đặt phía dưới chăn màn, ta lấy nó ra, đặt trên bàn.”
“Sau đó thì sao?”
“Ta dải dải chăn bông ra, gấp lại, sau đó cất vào trong rương của mẹ ta.”
“Con khuyên tai thì sao?”
Người vợ không nói gì, hơi thở của nàng trở nên rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.
“Khuyên tai vẫn ở trên giường, sau đó nàng nhìn thấy nó. Chăn đã được gập, quần áo cũng được gập lại, còn khuyên tai thì ở đâu?” Tô Tiểu Bồi từ từ gợi ý.
Lúc này, người vợ mới nói: “Ta thấy rồi, nó ở trong chăn, bị ta gập vào trong chăn."
“Rất tốt, chớ vội, sau đó thì sao?”
“Sau đó ta phủi lại giường, quần áo đều đã được gập lại cẩn thận. theo như quy định của mẹ ta cất vào rương. Thu dọn phòng xong, ta liền ra ngoài.”
“Tốt, bây giờ chúng ta nhớ lại cảnh lúc ở trong viện. Có cảm thấy trời rất ấm đúng không?
“Đúng vậy.”
“Vậy khuyên tai ở đâu rồi?”
“Ở trong chăn, ta để trong chiếc hòm lớn phía nhà đông, trong căn phòng của mẹ ta.”
“Rất tốt, hôm nay phu nhân cảm thấy an tâm, cảm thấy rất thích thú. Nàng ở trong sân, có gió nhẹ, nàng có thích ở trong sân không?”
Người vợ không nói gì, một lúc sau mới trả lời: “ Hơi nóng, ta muốn vào nhà hơn.”
“Tốt, bây giờ vào nhà.”
Một lát sau, Tô Tiểu Bồi mới hỏi: “Vào đến trong nhà rồi chứ?”
“Đúng vậy, ta ngồi xuống, kê ghế dựa vào phu quân của ta, rất thoải mái.”
“Nàng ngồi đó một lúc, sau đó nghỉ ngơi, nghỉ ngơi rồi, bây giờ hãy làm theo lời ta, nàng hãy mở mắt ra, có được không?”
“Tốt lắm.”
T
ô Tiểu Bồi đợi một lát sau, xác nhận cô đã không việc gì, thở phào nhẹ nhõm. Cô kiên nhẫn đợi đến khi người vợ mở mắt, rất lâu sau, cuối cùng người vợ cũng mở mắt tỉnh dậy.
“Đại nhân.” Người vợ nhìn một vòng xung quanh, vừa mừng vừa sợ: “Ta nhớ ra rồi, ta đã biết đôi khuyên tai đó đang ở đâu rồi.”
Tô Tiểu Bồi gật đầu: “Đúng vậy. Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, phu nhân đã nhớ ra.”
“Hình như ta vừa ngủ một lúc.” Nàng hình như vẫn nhớ được một vài chuyện xảy ra, nàng nhớ nàng đang trò chuyện với Tô Tiểu Bồi, rồi nhớ lại bản thân tự nhiên nghĩ ra mọi chuyện đã phát sinh, nhớ ra nàng đã ngủ thiêm thiếp được một lúc.
Tô Tiểu Bồi mỉm cười, một lần nữa gật đầu: “Đúng vậy, cứ nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể tập trung tất cả tinh thần để hồi tưởng cẩn thận, phu nhân đã làm rất tốt.”
Người vợ đã không còn có thể ngồi yên: “ Ta, ta muốn nói với phu quân của ta, ta đã nhớ ra rồi.”
Tô Tiểu Bồi vừa mới gật đầu, nàng ta đã chạy ra cửa, nha dịch hô hoán bên ngoài, mọi người tràn vào trong phòng, người vợ vội vàng chạy về hướng chồng mình, kể cẩn thận mọi chuyện cho chồng nghe, bà bà kia nửa tin nửa ngờ, Tô Tiểu Bồi cứ để họ chờ ngoài đó, cô đến bẩm báo với phủ doãn đại nhân, phủ doãn nghe xong, liền sai nha dịch theo về nhà đó. Kết quả, đúng là tìm thấy một đôi khuyên tai bằng ngọc trai sáng bóng trong chiếc chăn bông cất trong rương gỗ.
Vừa nghe thấy kết quả này, Tô Tiểu Bồi đến thẳng chỗ Nhiễm Phi Trạch đang chờ, đắc ý nói: “ Lần trước thất bại, lần này ta đã thu được thành công rồi.
Nhiễm Phi Trạch nói: “Phương pháp nhớ lại này rất hay, cô nương thật có bản lĩnh.”
Lần trước anh hỏi có phải cô dùng mê hồn thuật không, lần này anh lại gọi đó là phương pháp nhớ lại, Tô Tiểu Bồi chớp chớp mắt, cô nhận ra.
Sau đó phủ doãn đại nhân gọi Tô Tiểu Bồi đến, hỏi cô dùng thủ đoạn gì, Tô Tiểu Bồi sửa tên gọi thuật thôi miên thành phương pháp nhớ lại, cô nói thật ra là do người vợ vì quá hoảng sợ nên không nghĩ ra được, cô chỉ giúp nàng ta thả lỏng tinh thần để nàng tự nhớ ra. Phủ doãn đại nhân không nói nhiều, cho cô lui xuống. Mấy ngày sau, phủ doãn đại nhân lại gọi Tô Tiểu Bồi đến, hỏi cô về phương pháp nhớ lại có thể dùng để lấy khẩu cung không.
Nếu ở thời hiện tại, Tô Tiểu Bồi sẽ thảo luận với ông một chút về phạm vi luật pháp cho phép cùng với những kỹ thuật có thể áp dụng kết quả trên, nhưng đây là một thế giới khác, trên thế giới này, người cô tin cậy chỉ có duy nhất vị tráng sĩ tiên sinh, ngay ngày cô dùng thành công thuật thôi miên anh đã ân cần răn dạy cô, con người sống nhất định phải có bản lĩnh. Anh nói rằng, bản lĩnh ở đây là bản lĩnh vung đao múa kiếm. Tô Tiểu Bồi dĩ nhiên hiểu ý anh.
Vì thế cho nên Tô Tiểu Bồi trả lời với phủ doãn đại nhân rằng, biện pháp này chỉ có thể trợ giúp con người ta buông lỏng suy nghĩ đến mức tối đa để nhớ lại một vài chuyện, gần giống với những khi mệt mỏi được nghe một khúc đàn, chẳng qua là phương pháp có chút khác biệt. Cho nên, nếu dùng để lấy khẩu cung, sợ rằng không thể quá tín nhiệm.
Nhưng phủ doãn đại nhân vẫn chưa hết hi vọng, ông thỉnh thoảng lại gọi Tô TIểu Bồi đến nhờ một chút, thậm chí còn kéo Tần bộ đầu và mấy vị sư gia khác đến cùng nhau thương thảo về biện pháp áp dụng như thế nào.
Chuyện này khiến Nhiễm Phi Trạch nhíu mày thở dài: “Cô nương sinh ra đã thích phiền toái, bắt cô hứa cũng chẳng được.” Vì phiền toái này, anh muốn đi lại không thể đi, rốt cuộc tại sao lòng anh lại xáo động không nỡ rời xa anh cũng không thể hiểu rõ. Anh thở dài, không muốn nghĩ đến Tô Tiểu Bồi nữa, sự việc đã phát sinh, anh không thể không đi, nghĩ đi nghĩ lại đều thấy phiền muộn.
Tô Tiểu Bồi lại tự chọc vào chỗ đau của mình, cô hỏi nhỏ: “Tráng sĩ có tâm sự sao?”
Nhiễm Phi Trạch nghĩ một lúc, thản nhiên trả lời: “Trên giang hồ có một vụ án mạng, nghe nói hung khí gây án là Cửu Linh Đao do môn phái ta tạo ra, nhưng không thể từ công bố này để xác nhận hung thủ là ông ta, nên họ sai người đến tìm ta, hỏi ta tìm biện pháp để nhận ra hung khí.” Anh ngừng lại, anh nhận ra vẻ mặt mất mát của Tô Tiểu Bồi, chỉ thở dài trong lòng: “Cô nương, ta có việc, phải đi ngay.”