Tô Tiểu Bồi nói câu đó khiến ánh mắt của vị cô nương kia chuyển sang mình.
Vốn Nhiễm Phi Trạch nhìn Tô Tiểu Bồi, nói câu “Ta ăn chay” kia đã khiến cô nương kia hồi hộp, nàng tặng đồ ăn, chàng lại lấy cô nương khác làm cớ, ý đồ đã quá rõ ràng. Tô Tiểu Bồi thêm vào một câu khiến cho cô nương ấy càng không vui.
“Vị sư bá này là?” Cô nương tặng chân giò đã định nhận thua bèn dò hỏi. Trước khi đến tìm Nhiễm Phi Trạch nàng đã từng nghe ngóng, ngoài việc cứu Đường Liên chàng còn đưa về một ni cô đã hoàn tục. Giờ xem ra chắc là người này.
Sư bá? Tô Tiểu Bồi không hiểu lắm. Nhưng đợi mãi không thấy Nhiễm Phi Trạch có ý giúp cô đáp lại nên đành tự trả lời “Ta họ Tô”.
Nói tên họ thường sao? Cô nương chân giò nghĩ ngợi, chắp tay cúi người làm lễ “Tô cô nương”, sau đó lại cúi chào Nhiễm Phi Trạch “Thiếp họ Trần”.
Tô Tiểu Bồi buồn cười, nhịn không được nhìn sang Nhiễm Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch quay đầu nhìn cô, hơi hơi có ý phàn nàn. Tô Tiểu Bồi đáp lại một cái nhìn, ý là cô cũng có hỏi tên họ nàng ta đâu, cô vô can nhé.
Quay đầu lại thấy cô nương kia đang nhìn chằm chằm vào mình, Tô Tiểu Bồi vội vàng học cái bộ dáng đấy, trúc trắc đáp lễ.
Trần cô nương nhìn thấy động tác của cô không nhịn được cười “Cô nương là người nơi nào?”
Người nơi nào? Tô Tiểu Bồi bị “kê tủ đứng” rồi. Mấy lời nhăng cuội nói với Nhiễm Phi Trạch cô thật không dám nói với người khác. Vội nhìn Nhiễm Phi Trạch, liệu trả lời là ở phía bắc xa xăm xa xôi liệu có được không?
Nhiễm Phi Trạch nhìn cô một cái, hắng giọng “Tô cô nương chỉ là người qua đường, lai lịch không có gì đáng kể.”
Đúng, cô vô can, có dò hỏi cô cũng vô ích mà thôi. Tô Tiểu Bồi rất phối hợp gật gật đầu.
Trần cô nương thực ra cũng đâu thấy hứng thú với chuyện Tiểu Bồi đến từ đâu, chẳng qua là thấy cô nương này kỳ lạ cổ quái nên muốn xác minh lại xem cô nương ấy có phải ni cô thật hay không. Ni cô hoàn tục, cũng thật hiếm thấy.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch nói hộ cho Tô Tiểu Bồi,Trần cô nương liền thấy kỳ lạ. Trước đây nàng đã hỏi thăm qua, rõ ràng chàng không có gia đình, cũng không nghe có quan hệ với bất kỳ cô nương nào.
Trấn Thạch Đầu không lớn, dường như mọi người đều quen biết nhau. Nếu có người ngoài đến, ai cũng rất quan tâm. Nhiễm Phi Trạch tướng mạo đường hoàng, lại chăm chỉ biết làm việc, đã có người bàn ra tán vào về chàng ta từ lâu. Nhiễm Phi Trạch lại biết nói chuyện, với ai cũng nói được vài câu, thế nên ai cũng ai cũng có ấn tượng khá tốt về chàng.
Trầncô nương được Nhiễm Phi Trạch giúp đỡ lại càng có hảo cảm. Nhưng cô nương người ta dè dặt nhút nhát, nhẫn nhịn vài ngày, hỏi thăm kỹ càng rồi mới dám đến. Mang đồ ăn đến cũng chỉ là muốn thăm dò, xem có tiến thêm được bước nào không.
Nhưngmà không ngờ đến, vị ni cô này lại có quan hệ với Nhiễm tráng sĩ, dường như không giống như những gì mọi người nói.
“Cái đó…” Trần cô nương cắn cắn môi, vốn định rút lui nhưng lại không cam lòng.
Đàn ông trong trấn này liệu có ai được như Nhiễm Phi Trạch? Hai người có duyên kỳ ngộ, chàng ta lại ra tay giúp đỡ, Trần cô nương thấy đây đúng thật là duyên phận rồi.
Nàng chần chừ một hồi rồi nhẹ giọng đáp “Thiếp đã nghe ngóng trước rồi, tráng sĩ đã cứu một vị ni cô, là ta đã suy xét không chu đáo, không biết hai vị ăn chay, lẽ ra nên làm vài món lạt.”
Còn muốn làm nữa sao? Cô nhìn kỹ vẻ mặt Nhiễm Phi Trạch rồi mới bình tĩnh trả lời “Tạ ơn cô nương đã quan tâm, nhưng mai chúng ta phải khởi hành rồi, không dám làm phiền cô nương.”
Tô Tiểu Bồi vừa chắp tay gật đầu, lòng thầm lo lắng. Nếu Trần cô nương cứ hùng hùng hổ hổ ép Nhiễm Phi Trạch chạy mất thì họ sẽ đợi không được đáp án của Bạch Ngọc Lang nữa rồi. Cô nhất định sẽ bị đưa đến miếu ni cô, năm lượng hai sẽ không còn hy vọng gì nữa. Cô thân cô thế cô, làm sao sống tiếp, làm thế nào mà tìm được Trình Giang Dực.
Tô Tiểu Bồi nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch, anh ta không hề có ý kiến gì về việc cô không giữ lễ độ, thậm chí còn vui lòng về sự ra mặt đầy dũng cảm của cô. Tô Tiểu Bồi thầm thở dài, có cái cảm giác tự mua dây buộc mình. Nhiễm Phi Trạch này cũng thật là tên lòng dạ hắc ám.
Nhưng đều là cô mở đầu câu chuyện, phải nói tiếp thôi. Cô cần phải đảm bảo chắc chắn rằng nói chuyện xong Nhiễm Phi Trạch không quay người vác túi đi luôn.
TôTiểu Bồi hắng hắng giọng, nghĩ kỹ những gì mình định nói “Cô nương, thật ra… ta…. Ta nói thật nhé. Ni cô cái đó…” Cô nhìn vẻ mặt của Trần cô nương, liền nói “Ý ta là, cô nương chắc cũng đoán được, ta là vì Nhiễm tráng sĩ nên mới hoàn tục.”
Trần cô nương há hốc miệng, ngạc nhiên kinh khủng. Nàng nhìn Tô Tiểu Bồi, lại nhìn Nhiễm Phi Trạch. Nhiễm Phi Trạch lặng thinh không giải thích không phản đối. Trấn cô nương soạt một cái mặt liền trắng bệch.
Tô Tiểu Bồi bị chính lời mình nói làm cho ngượng ngùng, ăn nói hàm hồ thế không phải kiểu của cô. Nhưng đã trót nói ra rồi thì đành phải nói tiếp “Ta và Nhiễm Tráng sĩ đã xác định với nhau rồi. Hành tẩu bên ngoài lâu như vậy, nam cô nữ cô không có danh phận làm sao ta và huynh ấy dám ở trong cùng một căn phòng.”
Trần cô nương kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Bồi, mặt biến đủ năm màu sắc.
Tô Tiểu Bồi hắng hắng giọng, lòng thầm tự xin lỗi chính mình.
Trần cô nương cầm chặt làn thức ăn, nhìn nhiễm Phi Trạch, sau đó vừa xấu hổ vừa sầu não nhanh chóng quay người bước đi.
Tô Tiểu Bồi nhìn hướng cô nương ấy đi, cảm thấy không thoải mái. Cái việc mạo danh làm vợ người khác này cũng thật ngại ngùng, cô xấu hổ quay đầu nhìn Nhiễm Phi Trạch.
Nhưng Nhiễm Phi Trạch mở miệng”Cô nương có biết lời mình vừa nói là ý làm sao không?”
Đương nhiên là biết. Tô Tiểu Bồi nhíu mày nhìn anh ta.
“Câu trước đấy thì còn được. Vì ta mà hoàn tục, lời này cũng thật là đầy tình ý.” Nhiễm Phi Trạch chính trực nói, khiến Tô Tiểu Bồi nổi cả da gà. Còn tình ý cái gì chứ, tên này có cần phải đầy tự hào như thế không?
"Nhưng câu sau, cùng phòng với ta thì lại là trái với thuần phong mĩ tục rồi. Nếu nói cho rõ ràng thì hai chúng ta sợ rằng sẽ bị trói gô lại rồi thả trôi sông cũng nên.”
“Chẳngphải nói đã có danh phận rồi sao?”
“Có ai chứng minh được? Tự định danh phận, không có mai mối không người làm chứng không lễ không bái, chính là không phù hợp với phong tục tập quán, không coi trọng lễ tiết. Những việc này nói đúng ra đương nhiên cũng là việc chẳng hay ho gì.”
Tô Tiểu Bồi nhíu nhíu mày, nghiêm trọng đến thế sao? Chẳng phải là còn gay go hơn chuyện làm vỡ bình rượu sao?
Cho nên, cô chữa lợn lành thành lợn què rồi à?
“Nơi trấn nhỏ này nghiêm chỉnh đến thế sao? Liệu Trần cô nương kia có nói ra mọi chuyện không?” Cô thực không nghĩ mọi chuyện sẽ ra đến mức đấy. Nhưng lễ giáo cổ đại cũng thật khoa trương quá mức đấy.
Tô Tiểu Bồi bất an rồi. Không phải một lời nói khoác mà làm mình gặp rắc rối chứ.
Nếu như Nhiễm Phi Trạch không bị cô nương kia ép đi mà lại sợ phiền chạy mất thì chắc cô tức hộc máu mà chết mất.
"Hai người có tình cảm với nhau, không có trưởng bối mà tự định chuyện chung thân là chuyện lớn sao?” Cô cẩn thận hỏi, muốn biết chuyện này rút cục có vấn đề gì.
“Cho dù chuyện này là không đúng thì những người ngoài như họ cũng quan tâm đến sao? Chắc là cũng chỉ không coi ra gì thôi đúng không?”
Tô Tiểu Bồi lo âu, nhưng Nhiễm Phi Trạch lại không đáp, mà còn quay người đi. Cô vội vàng bước đến trước mặt anh ta gặng hỏi, nhìn thấy vẻ mặt kia liền tức phát điên “Huynh dọa ta sao?”
Nhiễm Phi Trạch nhịn không được, ha ha cười.
Tô Tiểu Bồi thực sự muốn bùng nổ, cái kiểu đùa này cười không nổi đâu nhé.
Nhiễm Phi Trạch vừa cười vừa vẫy tay “Ta nói thật. Có những nơi là như thế thật, cô nương cần thận trọng.”
Cô đúng là đã quá vô ý rồi! Tô Tiểu Bồi bị dọa cho nhớ luôn, phừng phừng tức giận quay người bước vào phòng.
Buổi chiều hôm đấy, Nhiễm Phi Trạch cùng cô đến nha môn. Tô Tiểu Bồi đã được huấn luyện kỹ càng, không dám nói nhiều, tất cả đều để Nhiễm Phi Trạch nói với hương quan. Dù sao Nhiễm Phi Trạch cũng có tài ăn nói, lại còn một bộ dạng chính trực thế kia, có ích nhiều hơn một người thô tục vô lễ như cô.
TôTiểu Bồi dỏng tai nghe Nhiễm Phi Trạch dài dòng, người này đúng là xứng đáng cho cô học tập.
Không lâu sau Tô Tiểu Bồi cuối cùng cũng được nhìn thấy La Bình. Vì có Nhiễm Phi Trạch và hương quan ở hai bên nên La Bình cũng khá hợp tác, Tô Tiểu Bồi hỏi gì hắn đều đáp. Trong quá trình điều tra, La Bình đã nhận tội nên tên này không hiểu Tiểu Bồi định làm gì? Tô Tiểu Bồi hỏi xong, lòng cũng có nghi ngờ, hắn không hoàn toàn giống với những phân tích trước đây của cô.
Câu hỏi cuối cùng của Tô Tiểu Bồi nhận được câu trả lời phủ định, hắn chưa từng gặp qua một nam tử tóc ngắn, khoảng ba mươi tuổi, lời nói và cách nói giống với cô, họ Trình. La Bình chưa từng gặp Trình Giang Dực. Cô hỏi hắn đã nghe nói qua về người này chưa, La Bình cũng nói chưa.
TôTiểu Bồi luôn nhìn thẳng vào hắn những lúc nói chuyện, xác nhận hắn không nói dối.
Tô Tiểu Bồi rất thất vọng.
Không có chút đầu mối nào về tung tích của Trình Giang Dực.
Hai người chầm chậm về quán rượu. Tô Tiểu Bồi không vui, cả đường lặng thinh.
“Nhà của cô nương ở đâu?” Nhiễm Phi Trạch thấy cô không vui vẻ liền hỏi. Chàng ta vẫn luôn hiếu kỳ về lai lịch của cô
“Một nơi rất xa.”Có câu đấy là được rồi, nửa sau liền cắt bỏ. Tô Tiểu Bồi tiếp tục gục đầu, thẫn thờ.
“Người cô nương muốn tìm, họ Trình, là một người đàn ông sao? Là người như thế nào?”
“Một người rất quan trọng, đến đây sớm hơn ta một tháng.”Tô Tiểu Bồi tính toán “Khoảng cuối tháng một, tráng sĩ đã từng gặp chưa?”
"Chưa từng. Những người như cô nương ta là lần đầu tiên gặp.”
“Ồ.”Tô Tiểu Bồi thở dài. Người này thật khó tìm, cô vốn cũng đã có chuẩn bị.
“Cônương vì sao phải tìm người đó?”
“Tìm được anh ta thì ta có thể về nhà”
“Không tìm được thì không về được sao?”
“Ờ.”Tô Tiểu Bồi gật gật.
“Vì sao?”Nhiễm Phi Trạch hỏi, còn có chuyện kỳ lạ thế sao?
“Ờ…”Tô Tiểu Bồi nghĩ nên đáp thế nào “Ta cũng không biết ai đặt ra cái quy định đấy nữa.”
“Quy định à?” Nhiễm Phi Trạch cười cười, “Quy định chính là để làm người khác phiền lòng.”
Tô Tiểu Bồi liếc anh ta, người này thú vị nhỉ, là ai cứ cả ngày lải nhải bên tai cô quy định này luật lệ kia vậy?
“Tráng sĩ định đi đâu?” Cô hỏi
“Về phía bắc.”
“Tráng sĩ vì sao phải thu đồ đệ?”
“Sư môn có quy định phải nạp đồ đệ để tài năng được lưu lại cho hậu thế.”
“Ồ.” Tô Tiểu Bồi không có hứng thú với chuyện này, cô chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, còn lòng thì vẫn đang thầm tính tiếp theo nên làm gì.
“Cô nương định tìm người thế nào?”
“Không biết”
“ Đợi Bộ khoái tra án quay về ta sẽ rời khỏi nơi đây. Cô nương muốn đến miếu ni cô hay muốn đi nơi nào?”
Tiểu Bồi cắn cắn môi, cô thật sự không muốn đến miếu ni cô. Cô cũng không biết nên làm sao nữa, chỉ thấy ở bên cạnh Nhiễm Phi Trạch tương đối an toàn. Nhưng người ta hoàn toàn không có lí do lưu cô lại. Nghe ý lúc nãy của anh ta rất sẵn lòng tiện cô một đoạn.
“Cô nương yên tâm, miếu chùa là nơi cửa phật, từ bi bác ái, nếu cô nương không có nơi nào để đi thì họ sẵn lòng để cô ở.”
TôTiểu Bồi đứng bật lên
“Tráng sĩ!” Cô đột nhiên phấn chấn lên
“Chuyện gì?”
“Tráng sĩ nói, những người không có nơi để đi, tứ cố vô thân đều đến miếu chùa sao?”
“Đương nhiên”
“Tráng sĩ”Tô Tiểu Bồi kích động. Cô nghĩ đã tìm ra hướng đi rồi. Chẳng qua Trình Giang Dực chắc sẽ không đến miếu chùa đâu “Tráng sĩ, ta muốn đến miếu hòa thượng”