Chờ đợi luôn luôn là khổ đau, nhất là với một người đang “tàn tạ” như Tô Tiểu Bồi. Đi lại không tiện, chẳng có trò gì để tiêu khiển trừ việc ngẩn ra ngồi thì không còn bất kỳ việc nào để làm.
Bên ngoài liên tục vang lên những tiếng bước chân.
Tô Tiểu Bồi hơi lo lắng, không biết tình hình an ninh nơi đây thế nào. Nhưng dựa vào việc mới đến đây có hai ngày liền thấy trái một người bị sơn tặc bắt đi, phải một tên đang bị truy nã thì e rằng mức độ an toàn nơi đây hơi có hạn. Nhiễm Phi Trạch không ở đây, một mình cô cũng hơi sợ.
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng bước chân, lần này rất rõ ràng, dừng ngay ngoài cửa.
Tô Tiểu Bồi ngồi thẳng người, trực giác nói với cô rằng đó không phải Nhiễm Phi Trạch.
“Đa tạ ông chủ Tống” Là tiếng một cô gái trẻ dịu dịu êm êm, nghe rất quen tai.
“Cô nương cứ thoải mái”
“Thiếp sẽ không làm phiền lâu đâu.” Rất khiêm tốn và lễ độ.
“Thiếp”, cái từ này làmTô Tiểu Bồi nhớ ra là ai rồi, Đường Liên.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa,Tô Tiểu Bồi lê đôi chân tàn tật ra mở cửa. Đứng bên ngoài đó là Đường Liên.
Nhìn qua tâm trạng nàng ta có vẻ không tốt lắm, nhưng nhìn thấy Tô Tiểu Bồi vẫn cười chào hỏi “Cô nương.”
“Đường cô nương” Tô Tiểu Bồi cũng nhanh chóng khách khí đáp lại.
Đường Liên nói “Tối qua ân công có đến tìm ta, nói cô nương không mang theo đồ để mặc rất không tiện. Hôm qua vội quá, không tìm được nhiều đồ nên thấy không phải phép lắm.” Nàng nhấc cái túi trên tay “Hôm nay sửa soạn lại nên tìm ra được ít quần áo và đồ dùng, mang đến cho cô nương”
Tô Tiểu Bồi vừa kinh ngạc vừa cảm kích, vội vàng mời cô nương ấy vào phòng.
Đường Liên cũng không khách khí, bước vào nhìn phòng của Tô Tiểu Bồi, không nói gì. Nhưng khi nhìn thấy chân Tô Tiểu Bồi đi lại không tiện liền vội vàng đỡ cô ngồi xuống ghế.
Tô Tiểu Bồi rất ngại ngùng, mời cô nương ấy ngồi xuống. Đường Liên do dự một lát rồi cũng ngồi xuống giường.
“Cô nương đã khá hơn nhiều chưa?”Đường Liên bắt đầu nói chuyện
“Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Đã nhớ ra gì chưa? Nhà ở đâu, có người thân nào không?”
Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu.
Đường Liên thở dài, an ủi “Cô nương cũng đừng lo lắng, rồi mọi việc sẽ tốt thôi.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu,liên tục nói cảm ơn. Thực ra so với mình, cô còn lo lắng cho Đường Liên hơn. Từ khi cô ấy về tâm trạng có vẻ còn tồi hơn cả hôm qua, điều này cho thấy gia đình đã không an ủi và giải tỏa áp lực cho cô ấy một cách hợp lý.
Đạo lý đối nhân xử thế cùng tập tục văn hóa ở xã hội này khác hẳn với xã hội hiện đại, Tô Tiểu Bồi biết cô không thể cứ dùng những nguyên tắc xa lạ kia mà phán đoán tâm trạng và tâm lý của con người, nhưng dựa vào những hiểu biết hạn hẹp của cô về thế giới văn hóa cổ đại thì người con gái gặp phải những chuyện như thế này sẽ phải chịu đựng áp lực và xỉ nhục vô cùng lớn.
Tô Tiểu Bồi đang xem xét phải nói với cô ấy như thế nào.
“Đường cô nương lớn lên ở trấn này sao?” Cô bắt đầu từ thứ gần gũi thân thuộc nhất với Đường Liên. Chủ thể là Đường Liên, khả năng phát triển chủ đề cũng lớn hơn.
“Đúng.” Đường Liên gật đầu“Mẹ ta sinh ta ở trấn này, cửa hàng của nhà từ khi ta còn nhỏ đã có, ta cũng chưa từng rời xa nơi này.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu,cười “Cô nương rất giống với cha mình.”
Đường Liên nói đến mẹ,nhưng không nhắc đến cha và em trai, Tô Tiểu Bồi thuận lời nói tiếp.
“Giống sao?” Đường Liên cười cười “Cô nương nói chuyện thú vị thật. Ta và mẹ khá giống nhau, mọi người đều nói như vậy.”
Đường Liên bị Tô Tiểu Bồi âm thầm dẫn dắt nới ra vài chuyện của mình. Cô ấy sẵn lòng giãi bày, điều này khiến Tô Tiểu Bồi thầm yên tâm. Đợi Đường Liên nói thoải mái rồi Tô Tiểu Bồi lại chuyển chủ đề về cha cô ấy. Ban đầu Đường Liên không sẵn lòng nói nhiều về cha mình, nhưng Tô Tiểu Bồi có mẹo khéo léo gợi mở cho cô ấy, nói về hai chủ đề khác rồi lại quay lại, cuối cùng Đường Liên cũng tiết lộ chút ít.
Hóa ra cha Đường Liên trướcnay vẫn trọng nam khinh nữ, rất ít quan tâm đến Đường Liên. Hôm qua nàng trở về, tuy ông ta nói vài câu quay về là tốt rồi, nhưng rất nhanh liền trách móc Tô Tiểu Bồi không cẩn thận, làm sao lại để xảy ra chuyện như vậy, lại còn đưa giáp trưởng đến, nhân khi mọi người đang có mặt nói những lời rất nghiêm khắc với con gái. Sau đó là báo quan, để Đường Liên nói với quan phủ xem bọn sơn tặc ấy trốn ở nơi nào, nàng làm sao thoát ra được, để quan phủ lên núi bắt người.
Đường Liên nói đến đây liềnlộ rõ vè phản cảm và ghét bỏ. Tô Tiểu Bồi nhân thế hỏi “Vậy cô nương nói với quan phủ những gì?.”
“Ta sợ hãi quá, những cái này đều không còn nhớ rõ.” Đường Liên cúi đầu đáp.
Không nhớ rõ nữa? Phản ứng này cũng rất bình thường, nhưng theo như tình trạng của Đường Liên thì không nên có hiện trạng đấy mới phải. Cô không hỏi tiếp nữa, mà nói về chính mình, bảo rằng mình cũng như vậy, hôm đó tỉnh lại trên cây thì chẳng còn nhớ gì nữa, may sao gặp được vị tráng sĩ kia và Đường Liên.
Đường Liên cũng nói đến Nhiễm Phi Trạch, nàng nói mình lạc đường, lại sợ sơn tặc đuổi đến nên may mà gặp được Nhiễm Phi Trạch nên mới thuận lợi về đến nhà.
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu,nói thêm dăm câu chuyện nữa, chủ đề lại quay về trên núi, nói ngày hôm đó thứ mà Nhiễm phi Trạch cho Tô Tiểu Bồi ăn khi tỉnh lại. Đường Liên nghĩ ngợi, cũng nhớ đến món bánh ngày hôm đó, thấy hình dung của Tô Tiểu Bồi thật thú vị nên gật đầu cười cười.
Tô Tiểu Bồi lại hỏi “Cô nương nhớ lại xem, khi bị cầm tù ở trên núi, những thứ cô ăn, nơi bọn trộm ở xung quanh có cây cối hay sống suối gì không?”
Đường Liên hạ tầm mắt,nghĩ ngợi rồi lắc đầu “ta thật sự không nhớ ra”
Tô Tiểu Bồi không ép hỏinữa, cũng không tiếp tục chủ đề này, chỉ lặng yên đợi Đường Liên nói tiếp. Nhưng Đường Liên đã không còn hứng nói chuyện nữa, cô ấy đứng lên muốn đi. Đang đi đột nhiên quay lại hỏi “Sau này cô nương có dự tính gì.”
Tô Tiểu Bồi cười cười“Chân ta không tiện, lại còn mất trí nhớ, muốn đi đâu cũng không được. Cứ dưỡng cho vết thương khỏi hẳn rồi lại tính tiếp.”
Đường Liên gật gật đầu “Vậy cô nương ở đây nghỉ ngơi dưỡng bệnh sao? Nếu ta có thời gian sẽ đến thăm cô.”
Hai người nói vài câu khách sáo, Đường Liên liền rời đi.
Tô Tiểu Bồi ngồi trên ghế,suy xét lại kỹ càng. Cô biết Đường Liên nói dối. Ban nãy khi cùng Đường Liên nói chuyện, cô đã thử cô ấy, xem xét lại chuỗi ký ức của cô, những chuyện khi cô nương ấy còn nhỏ, nhớ về biểu cảm trên gương mặt của Nhiễm Phi Trạch và những ký ức về sơn tặc không giống nhau.
Cô ấy nói không nhớ, là nói dối. Đường Liên nhớ những chuyện đã xảy ra, thâm chí còn biết cả tông tích của sơn tặc, nhưng lại không nói ra. Điều này Tô Tiểu Bồi có thể hiểu, sợ bị báo thù, không muốn nhớ lại,… và nhiều nguyên do khác. Người bị hại thường không tích cực phối hợp điều tra, điều này không hiếm gặp.
Đường Liên rõ ràng đã bị tổn hại về tâm lý. Cô ấy về nhà rồi, áp lực không những giảm mà còn tăng, Tô Tiểu Bồi muốn giúp cô ấy. Cô ấy là một cô nương thiện lương tốt bụng, Tô Tiểu Bồi muốn giúp cô ấy vượt qua chướng ngại tâm lý này. Khi cô ấy thoát khỏi nó thì có thể sẽ cung cấp được những đầu mối có ích để giúp đỡ bắt giữ kẻ xấu.
Tô Tiểu Bồi đang nghĩ, Nhiễm Phi Trạch đã quay lại.
Tô Tiểu Bồi bỗng chốc phấn chấn hẳn lên, đôi mắt nóng bỏng dõi theo anh ta.
Nhiễm Phi Trạch cười “Ánh mắt cô nương sáng rực rỡ như thể nhìn thấy năm lượng hai vậy.”
“Nếu mà sờ được thì càng tốt.”
Nhiễm Phi Trạch lắc lắc đầu “Sợ phải làm cô nương thất vọng rồi, Theo như những gì ta tìm hiểu được, các huyện trấn gần đây đều có dán cáo thị, quan phủ cũng không biết hắn trốn ở nơi nào, chỉ dựa vào phán đoán về đường đi mà treo thưởng. Những người ở trấn Thạch Đầu mà ta hỏi đến đều mù mịt về vấn đề này.”
“Ngoại hình của hắn có điểm gì đặc biệt không? Có ai nhìn thấy rồi không?”
“Cái này ta đã hỏi rồi, sai nha nói, mấy án phạm lần trước đều không có ai nhìn thấy, hắn gây án hàng loạt, mỗi nơi gây một án, thủ đoạn tàn ác, không thất bại bao giờ, chẳng một ai còn sống sót . Nhưng lần đó may mắn làm sao, con gái nhà họ Lưu bị tập kích nơi khuê phòng, giữa lúc sống chết thì vật lộn được chạy thoát ra ngoài kêu cứu, được người đến giúp nhưng tên tội phạm kia lại chạy mất.”
“Cũng chính là nói tiểu thư nhà họ Lưu là nhân chứng duy nhất còn sống không?”
“Theo lời sai nha nói thì đúng là thế. Sai nha còn nói, sau khi gây án hắn trốn đến thành Ninh An rồi một đường trốn chạy. Theo cung đường thì chắc hẳn đã đến gần đây, nên quan phủ mới treo thưởng, hy vọng tìm được manh mối.”
Tô Tiểu Bồi gật gật đầu “Nếu là mỗi thành một án, chưa từng thất bại, không có nhân chứng thì nhất định để lại ký hiệu gây án thì quan phủ mới nhận định là cùng một tội phạm.”
“Đúng thế”
“Ký hiệu là gì?”
“Không hỏi.” Nhiễm Phi Trạch trả lời thản nhiên “Đây là thông tin cơ mật của vụ án, sai nha nhất định là không dễ dàng nói cho người khác nghe. Cô nương không nhìn thấy hôm nay người người lũ lượt ở trên đường báo tin để mong lĩnh tiền thưởng đâu. Nhưng toàn là tin vịt. Ta tra ra được những chuyện này từ sai nha đã thật không dễ dàng.”
“Không đủ tin tức bắt người làm sao được? Chẳng nhẽ cứ ngông ngênh mang năm lượng hai đó giễu qua giễu lại trước mặt dân chúng là bắt được sao?”
Lời Tô Tiểu Bồi nói làm cho Nhiễm Phi Trạch phải hắng hắng giọng, là cô khao khát năm lượng hai đó mới đúng.
Tô Tiểu Bồi bĩu bĩu môi,không phủ nhận. Cô nói “Tráng sĩ, nếu là tội phạm gây án liên tục thì nhất định phải có ngọn nguồn. Hung thủ qua nhiều lần thử và luyện tập rồi mới có được thủ đoạn thành thục, thêm tự tin cùng với cách thức và mục tiêu thì sẽ tìm ra được quy luật gây án và manh mối đáng tin cậy. Muốn bắt hắn thì cần phải theo đuổi ngọn nguồn, từ tâm lý phạm tội của hắn để biết hắn là ai, tại sao hắn lại như vậy, hắn nghĩ gì, hắn muốn ra tay với mục tiêu thế nào?’
Tô Tiẻu Bồi nói đến đây, ngừng lại nhìn Nhiễm Phi Trạch
Nhiễm Phi Trạch đang hai tay ôm ngực nghe cô nói chuyện, trên mặt là vẻ mặt mù mờ nửa hiểu nửa không.
“Tráng sĩ, tên tội phạm này chúng ta có thể bắt được, chỉ cần chúng ta tìm thêm thông tin là được.”
“Cô nương không nhớ được sự tình nhưng đầu óc lại rất nhanh nhạy đấy chứ.”
Tô Tiểu Bồi giật thột, sờ sờ đầu đánh trống lảng “Cái này, có những cái không nhớ nhưng có ít khả năng cũng chưa quên”
Nhiễm Phi Trạch lại hắng giọng “Khả năng của cô nương thật khiến người khác ấn tượng”
Tô Tiểu Bồi đỏ mặt, biết anh ta nói cô tay què chân gẫy, những kỹ năng cơ bản của cuộc sống không biết gì, hoàn toàn là một phế vật. Tô Tiểu Bồi không tranh cãi cái này với anh ta, chỉ nói “Tóm lại, tráng sĩ không thể bỏ cuộc như thế được, chúng ta vẫn phải cố lên, bắt cho được tên trộm kia.”
“Cố lên” Tô Tiểu Bồi lại nói lời cổ quái làm Nhiễm Phi Trạch tuy đã quen cũng không biết cái “cố lên” này là gì?
“À, đó là lời khích lệ người khác ở quê tôi.”
“Cô nương nhớ lại rồi?’
“Đột nhiên nhớ lại được, chỉ một ít thôi.” Tô Tiểu Bồi cảm thấy không thể tiết lộ quá nhiều, nếu như anh ta thấy mình có vấn đề về thần kinh bỏ rơi mình thì chết.
“Tráng sĩ, tên dâm tặc kia thật đáng ghét, nhất định không được tha cho hắn. Cứ nghĩ đến những cô nương yếu đuối bị hắn giết, nhất định phải lấy chính nghĩa đánh bại hắn.” Tô Tiểu Bồi nói chuyện đã khích lệ người có chí khí chính nghĩa như Nhiễm Phi Trạch nhúng tay vào chuyện này.
“Ồ, cô nương thật tốt bụng”
“À cũng đúng, cũng đúng”
“Nếu không có năm lượng hai kia, cô nương có lo chuyện này không?
“…..”
Tô Tiểu Bồi bị nghẹn đứng, sau mãi mới nói được một câu “Tiền với chính nghĩa đều vô cùng quan trọng.”