• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiễm Phi Trạch cười ấm áp, nhìn nhìn anh ta Tô Tiểu Bồi cũng không nhịn được nhếch nhếch miệng.

Cười xong rồi, chân tình nói.

“Tráng sĩ này”

“Có chuyện chi?”

“Ta… thậtmay mắn gặp được tráng sĩ. Nếu không còn chẳng biết đang lưu lạc ở nơi nào.”

Nhiễm Phi Trạch cười cười “Cô nương biết tình biết nghĩa như thế, ta cảm thấy rất an ủi”

Tô Tiểu Bồi nhăn nhó, cái tên thối biết phá hoại không khí này.

Hai người cứ ngồi xo, nom nhìn nhau không nói năng gì, cuối cùng lại cười.

“Tối naytráng sĩ đi gặp bộ khoái, có chuyện gì thú vị không?” Tô Tiểu Bồi nói năng cẩn thận, cô gây ra lắm chuyện quá, cần phải cẩn thận hơn.

“Thú vị thì có nhưng không tiện nói cho cô nương nghe.” Nhiễm Phi Trạch nói “Chuyện chính sự thì có, cái này có thể nói cho cô nương”

Tô Tiểu Bồi đen mặt, cái chuyện hay ho không tiện nói đó có phải mấy chuyện thô tục khi các ông đàn đúm với nhau hay bàn không?”

“Được, vậy huynh nói chính sự đi.”

“Tối nay sư tỷ, sư muội của nhị tiểu thư nhà Tư Mã đã quay lại sự môn rồi.”

Tô Tiểu kinh ngạc “Nhanh vậy sao? Hôm nay chúng ta còn thấy nàng ta đang đi trên đường mà.”

“Tư Mã nhị tiểu thư nhân cơ hội ra ngoài với sư tỷ, sư muội đến Thường phủ. Nhà có chuyện buồn đưa khách ra ngoài cũng là chuyện thường. Nhưng khi nãy, cô nương nói Tư Mã nhị tiểu thư chậm trễ chuyện quay về, cái này chúng ta có thể tra xét lại.”

“Tra xét sao?” Tô Tiểu Bồi nghĩ nghĩ, “Vậy ngày mai nói với Tần đại nhân, chúng ta lại đến phủ Tư Mã xem”.

“Ngày mai sợ rằng không được, nhưng ta có cách khác.” Nhiễm Phi Trạch nói “Mấy sư tỷ, sư muội của nhị tiểu thư đi cũng là chuyện tốt. Họ mới đi được nửa ngày, chắc chưa xa. Ta sẽ tìm lão Lục để đuổi theo. Họ cùng về với nhị tiểu thư, có chuyện gì xảy ra trên đường chắc rất rõ ràng. Tách khỏi đoàn, gây án rồi lại quay về. Việc như vậy cũng có thể xảy ra được.”

“Tráng sĩ nghi ngờ nhị tiểu thư sao?”

“Khôngphải nghi ngờ linh tinh. Chỉ là chuyện còn chưa rõ, cần tìm hiểu rõ ràng mới là chuyện tốt.” Nhiễm Phi Trạch nói “ Hôm nay Tần bộ đầu mang theo các bộ khoái đi đến mấy nhà gần phủ Tư Mã, lo cả chuyện của Thường phủ nữa.. Thường phủ đã chuẩn bị khá nhiều cho hôn sự hai nhà, các nghi thức cũng đã xong xuôi, chỉ còn chờ ngày bái đường nữa. Không ngờ ngày bái đường lại thành ngày giỗ 7 ngày cho Tư Mã đại tiểu thư. Đêm đại tiểu thư gặp chuyện mọi người Thường phủ đều ở nhà, cũng không có ai đáng hoài nghi. Ta cùng lão Lục nghe ngóng được, Thường công tử và Tư Mã tiểu thư tình cảm hài hòa, chuyện hôn nhân này là cũng là do Thường công tử đề ra. Phụ mẫu hai bên cũng đồng ý nên mới quyết định như vậy.”

“Tình cảm hài hòa mà còn cần đợi đến khi Tư Mã đại tiểu thư 19, 20 tuổi? Không phải trúc mã thanh mai sao? Có chuyện gì trắc trở giữa chừng sao? Hay là Tư Mã đại tiểu thư và Thường công tử còn có ai đó khác nữa?”

Nhiễm Phi Trạch cười cười, chàng cũng thắc mắc điều tương tự nên nói “Định thân là chuyện 2,3 năm trước, khi đó Đại tiểu thư 16, đúng là tuổi thích hợp để kết hôn. Nhưng sau khi định thân, Thường công tử lại thay đổi thái độ, nói rằng đại trượng phu lập nghiệp quan trọng, cứ đợi đã. Trưởng bối hai bên tuy đã muốn khước từ, nhưng hôn nhân đã định, lại thấy yên tâm nên cứ để mọi chuyện thành ra đến giờ.”

“Trángsĩ, Thường công tử đó có biết võ công không?”

“Có. Võ quán lớn nhất thành Ninh An này là do anh vợ La Khuê nhà họ Thường. Thường công tử từ nhỏ thường đấu võ cùng anh vợ. Hai vị tiểu thư nhà Tư Mã cũng là sư bá võ quán nhà họ Thường dạy võ cho. Sau đó nhị tiểu thư xa nhà, bái danh sư học nghệ.”

NhiễmPhi Trạch nói xong, đợi một lát, thấy Tô Tiểu Bồi không nói gì bèn hỏi “Cô nương hoài nghi Thường công tử?”

“Không nghi ngờ linh tinh, nhưng cũng cần gặp người này. Chủ động cầu hôn rồi lại kéo dài đến ba năm sau, tráng sĩ không thấy có chuyện kỳ quái sao?”

“Cũng có chút kỳ lạ. Nhưng lại nghe nói Thường công tử là người tài giỏi, có lễ có nghĩa, luôn luôn được khen ngợi. Mấy năm gần đây người này chăm chỉ cần cù, thăng tiến vùn vụt. Chuyện kết thân qua lại này cũng là Thường công tử tự đề ra.”

“Là người này chủ động đề thân, rồi lại tự kéo dài hôn sự. Rồi hôm nay lại chủ động thành thân, rồi trước hôn sự tân nương mất mạng?” Tô Tiểu Bồi nhíu nhíu mày, “Ta càng muốn gặp người này hơn.”

“Vậy ta sẽ nói với Tần đại nhân”

“Được, nếu không cần đến Thường phủ càng tốt. Tìm nơi nào yên tĩnh, có thể đơn độc đàm đạo, vắng lặng là được.” Tô Tiểu Bồi thấy hài lòng với cái chữ “đàm đạo” này.

“Cô nương”

“Gì cơ?”

“Nam nữ đơn độc, khó tránh tai tiếng”

“A” Tô Tiểu Bồi bừng tỉnh “Huynh nói Tần đại nhân sẽ không sắp xếp, sẽ coi thường ra, cho rằng ta không biết xấu hổ?”

“Tần đại nhân vẫn biết những điều cô nương làm, không sao. Nhưng còn Thường công tử e rằng không chắc sẽ đến. Nhưng phàm là những người chu toàn đều sẽ ngại mấy việc này. Nghe nói Thường công tử biết lễ nghĩa nên ta đoán vậy.”

“Ồ.” TôTiểu Bồi nhìn nhìn Nhiễm Phi Trạch.

Nhiễm Phi Trạch cười “ Ta chỉ là kẻ sĩ giang hồ, cũng khó chu toàn quá.”

Tô Tiểu Bồi gật lấy gật để: “Tráng sĩ nói phải, đừng chu toàn quá, không ta không xong mất.”

Hai người lại cười phá lên. Tô Tiểu Bồi nói “Tráng sĩ có thể nói với Tần đại nhân để Tần đại nhân hẹn Thường công tử, ta ở bên cạnh thôi.”

Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu.

Tô Tiểu Bồi lại nói “Hẹn luôn cả Tư Mã nhị tiểu thư đi,thời gian khác, đừng nói với hai người họ. Cứ nói là ta hẹn Tư mã cô nương để bàn chuyện thôi. Ta muốn xem tư Mã cô nương thấy Thường công tử sẽ ra sao”

Nhiễm Phi trạch nghĩ ngợi rồi lại gật gật.

“Tráng sĩ, nếu ta đoán Thường công tử thích Nhị tiểu thư,nhưng không biết tại sao lại định thân với Đại tiểu thư, nhị tiểu thư có tình, nên đau lòng, rời nhà ra đi. Chuyện này có khiếm nhã quá không?”

“Đương nhiên” Nhiễm Phi Trạch gật đầu “Anh rể và em vợ qua lại, là chuyện thương phong bại tục, ảnh hưởng đến cả hai nhà, nếu không có chứng cứ rõ ràng không nên nói năng lung tung. Cô nương suy nghĩ nhanh nhạy nhưng lời nói cần cẩn trọng hơn.”

Tô Tiểu Bồi nhìn Nhiễm Phi Trạch, người này cũng suy đoán như cô, nhưng nói năng lại cẩn trọnghơn nhiều. Cô thở dài, nếu như hiện đại thì mấy người này đã bị mời đến đồn cảnh sát xơi trà nghỉ ngơi rồi, làm gì có chuyện khiếm nhã vô lễ gì nữa.

Nhưng nhập gia tùy tục, cô cũng nên học cho quen với mọi chuyện ở nơi đây. Cô cũng phải để ý thêm, những chuyện này ở hiện đại là do chột dạ mà phát giận, nhưng ở đây cũng có thể là do quá vô lý vô lễ nghĩa nên khiến người ta giận dữ. NHững điểm khác biệt này cũng cần phải lưu tâm hơn.

Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, cảm tạ Nhiễm Phi Trạch đã nhắc nhở, hai người bàn bạc kỹ càng hơn về chi tiết mọi việc. Nhiễm Phi Trạch nói anh ta còn cần đi tìm Tần đại nhân và Bạch Ngọc Lang để thảo luận mấy cái này, Tiểu Bồi khóa cửa xong rồi đi. Anh ta nói sẽ dặn dò chủ tiệm đừng để người lạ làm phiền cô.

Dặn dò rồi còn nhắn nhủ, kiểm tra lại xem phòng cô thừa thiếu cái gì, trước khi đi còn nhìn tận mắt cô khóa cửa rồi, anh ta mới đi.

Tô Tiểu Bồi lại bổ sung nhật ký, thu dọn gọn lại giường. Tối đêm, lòng lại thầm một lần cảm ơn may là đã gặp được Nhiễm tráng sĩ đây, coi như là đại phúc trong chuyến xuyên không này của cô đấy.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tiểu Bồi cùng Nhiễm Phi Trạch ăn sáng rồi đi đến nha môn. Tần đức chính đã làm việc được một lát, giờ đang ở trong viện căn dặn mấy bộ khoái, thấy Tô Tiểu Bồi đến liền chào hỏi “Tô cô nương, đây là cố bộ đầu. Việc thu lại toàn bộ cáo thị truy nã Mã Chính Viễn đã xong, Cố bộ đầu hôm nay xuất phát đi Tế thành, tìm Mã Dao đã xuất gia. Sẽ tìm kiếm thêm ở vùng gần đây nữa.”

Cố bộ đầu bái biệt Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch, Tô Tiểu Bồi học theo bộ dạng Nhiễm Phi Trạch ôm quyền đáp lễ.

Lần này không còn ai trách cô ôm quyền nữa, lời Cố bộ đầu kia nói còn nghe nói Tiểu Bồi liệu sự như thần, ngưỡng mộ hôm nay có cơ hội gặp mặt. Tiểu Bồi cười cười, khiêm tốn nói hai tiếng “Quá khen”. Tần Đức Chính lại bàn luận với Cố bộ đầu, sau đó gọi mấy thuộc hạ cùng xuất phát. Tần Đức Chính quay ra hỏi Tô Tiểu Bồi : “Cô nương có gì cần dặn dò nữa không?”

Tô Tiểu Bồi gật đầu, suýt nữa cô quên mất tiêu, may mà hôm nay gặp bọn họ. Cô quay ra nhìn Cố bộ đầu “Xin Cố đại nhân dặn dò Mã Dao cô nương và người Mã phủ, nếu như thấy Mã Chinh Viễn thì đừng lộ ra thần sắc khủng hoảng.”

“Cái này là vì sao?”

“Không sợ thì còn giữ được mạng”

“Không sợ liền giữ được tính mạng sao?” Mọi người hỏi với giọng nghi ngờ.

Tô Tiểu Bồi không muốn giải thích quá nhiều, nói nhiều lại thành dài dòng, khó nói rõ được hết. Nhưng đây là chuyện quan trọng, Cố bộ đầu cần làm theo.

Cố bộ đầu nhìn Tần Đức Chính, Tần đại nhân không có ý gì khác bèn gật đầu, đồng ý. Quay người đi ra hiệu với thuộc hạ, lên đường.

Tần Đức Chính tiễn bọn họ lên đường rồi đưa Tô Tiểu Bồi vào nhà. Trao đổi vài câu rồi sau đó nói Bạch Ngọc lang tối qua đã phai người di hỏi chuyện các sư tỷ sư muội của Tư Mã nhị tiểu thư. Sau đó chuyện chuyển lời mời đến Thường công tử và Tư Mã Uyển, Tần Đức Chính còn cần bàn bạc lại chi tiết cụ thể. To Tiểu Bồi đã nghĩ ổn thỏa mọi chuyện nên nói ra thật kỹ càng, Tần bộ đầu đồng ý, phai người đi sắp xếp.

Hôm đó mọi việc điều tra tiến hành rất tuần tự, buổi chiều Tô Tiểu Bồi lại giả làm nha dịch, ngồi đợi Thường công tử với Nhiễm Phi Trạch và Tần bộ đầu ở quán trà. Tô Tiểu Bồi nghĩ đừng đến nha môn cũng đừng hẹn ở Thường phỉ, cuối cùng chọn nơi này. Góc khuất của quán trà không khí khá ổn, yên tĩnh, lại có thể xem xét được động tĩnh dưới lầu.

Không lâu sau Thường công tử cùng vài thuộc hạ đến. Tô Tiểu Bồi nhìn ngoài cửa sổ, chú ý đến mấy thuộc hạ này đều mang kiếm. Cô nhìn Nhiễm Phi Trạch có ý hỏi, Nhiễm Phi Trạch nhẹ giọng nói “Đấy là tiểu đồng luyện võ tùy thân, mang theo kiếm, như là biểu tượng,. Trên giang hồ lại càng không cần nói, các công tử nhà giàu đều mang theo kiếm, có người kiếm đẹp như đồ trang trí, cũng có thể thể hiện mình võ nghệ giỏi giang.”

Tô Tiểu Bồi nhíu miệng, thầm nghĩ hóa ra hôm qua hiểu nhầm ý Tư Mã Uyển mang theo kiếm à?

Thường công tử đi vào gian phòng trà, chào hỏi Tần bộ đầu, Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, sau đó dặn dò mấy thuộc hạ đứng ngoài chờ, mình thì ngồi xuống, biểu hiện rất ngay thẳng, nhã nhặn trầm ổn. Thêm vào tướng mạo đường hòang, quả đúng là một công tử thế gia nhanh nhẹn.

Tần Đức Chính đã bàn bạc với Tô Tiểu Bồi, hỏi Thường công tử mấy câu hỏi. Như là đã nghe thấy Tư Mã Uyển Thanh nói qua chuyện phiền lòng nào chưa, có biết cô nương ấy có thù oán với ai, chuyện hôn sự như thế nào, tối hôm xảy ra vụ án đã ở đâu, có nghe thấy tin tức gì đáng quan tâm không.

Thực ra những câu hỏi này Tần Đức Chính đã từng hỏi khi ở Thường phủ, Tô Tiểu Bồi cũng biết, nhưng khi Tần Đức Chính hỏi lại 1 lần nữa, Thường công tử này vẫn không mất kiên nhẫn, khẽ hạ ánh mắt, giọng điệu chậm rãi trả lời từng câu.

Động tác hơi nhắm mắt này hôm nay Nhiễm Phi Trạch đã dạy cho Tô Tiểu Bồi, anh ta nói khi nói chuyện mà nhìn chằm chằm vào người khác rất không lịch sự, người giang hồ hay quê mùa không quá chú tâm để ý, nhưng nhà giàu quan lại thì không nên làm vậy. Đối với những người không biết hay tỏ ý tôn trọng sẽ rủ tầm mắt nói chuyện. Vừa không hạ thấp thân phận của mình, lại không cần đường đột nhìn chằm chằm người khác nói chuyện. Tô Tiểu Bồi nghĩ, mình trước giờ toàn nhìn thẳng vào người khác, hóa ra mình thô tục, mạo phạm người ta.

Động tác lễ độ này cô đã được biết nên không tiện để quan sát ánh mắt của Thường công tử, cũng khó để phán đoán được người này đang che giấu gì. Anh ta nói chuyện thẳn thắn lưu loát, nhưng biểu hiện là đã có chuẩn bị. Tô Tiểu Bồi không xác định được là do người này quá lễ nghĩa hay là đang chột dạ nữa.

Cuối cùng cũng đã hỏi xong mấy vấn đề, Tần Đức Chính đột nhiên chuyển giọng hỏi chuyện giữa Thường công tử và Tư Mã gia, ví như chuyện hồi nhỏ, chuyện hứa hôn, có lo lắng cô nương ốm yếu không luyện được võ, em gái xa nhà chị có lo lắng tâm sự gì với vị hôn phu không, chị em hai người từ bé đến lớn có chuyện gì đặc biệt không, những bạn bè thân thiết.

Đây là những chuyện Tô Tiểu Bồi yêu cầu, câu hỏi và toàn bộ nội dung đã trao đổi qua với Tần Đức Chính. Cuối cùng biểu hiện của Thường công tử đã có thay đổi. Anh ta đáp lời không còn được lưu loát như trước. Chuyện hai chị em anh ta tốn nhiều thời gian suy nghĩ, cũng chính là dụng ý của Tần Đức Chính khi hỏi những câu đó. Có vài câu hỏi Tần Đức Chính hỏi muốn hiểu rõ thêm tình hình hai chị em, xem có tìm được đầu mối gì không. Có một vài chuyện là riêng tư cá nhân, thêm vào chỉ để có, không có ý đồ gì khác. Tô Tiểu Bồi thấy Tần Đức Chính quả nhiên là cao tay lão làng, dày dặn kinh nghiệm.

Nói chuyện xong tốn không ít thời gian, Tô Tiểu Bồi cũng đã tự có suy nghĩ của mình. Lúc này Nhiễm Phi Trạch rót trà, không cẩn thận va ấm vào chen nước, là ám hiệu Tư Mã Uyển tới.

Tần Đức Chính bắt đầu rút quân, cảm ơn Thường công tử đã giúp đỡ. Thường công tử khách khí một hồi, đứng lên chuẩn bị đi. Lúc này không còn giữ bộ dạng khách sáo nữa mà nhìn thẳng vào mắt Tần Đức Chính, khẩn thiết nói “Đại nhân, Tư Mã cô nương chết oan, hung thử thật sự tàn ác, nào có thể dung tha? Xin đại nhân hãy bắt hắn lại, để cho Tư Mã cô nương được ngậm cười nơi chín suối.”

Tần Đức Chính ôm quyền đồng ý. Khi này thuộc hạ nhị công tử đứng ngoài hô lên “Nhị tiểu thư”.

Thường công tử giật mình, thay đổi dáng vẻ. Lúc này Tư Mã Uyển Như đã nhìn thấy mấy tên thuộc hạ ngoài cửa và chuyện trong phòng tra, sắc mặt cũng biến đổi thật phức tạp. Ánh mắt hai người gặp nhau, Tư Mã Uyển nhanh chóng cúi đầu, Thường công tử cũng hơi quay người, có lễ nghĩa “Uyển Như muội muội.”

Hai người lễ độ chào hỏi, bước qua nhau. Thường công tử còn quay lại nhìn Tư Mã Uyển Như, Tư Mã Uyển Như thẳng lưng, không quay đầu.

Thường công tử cùng thuộc hạ đi rồi, Tư Mã Uyển Như ngồi xuống, nhìn ba người Tô Tiểu Bồi. Mặt cô nàng vẫn lạnh lùng, không đem theo thuộc hạ, chỉ mình mình cầm theo cây kiếm.

Tần Đức Chính vẫn dùng chiêu cũ, hỏi mấy chuyện nguyên nhân cơ bản. Tư mã Uyển Như lộ ra vẻ không nhẫn nại, thể hiện vẻ không hài lòng với tiến độ làm việc của quan phủ. Tô Tiểu Bồi nhìn ra vẻ sắp phát cáu giống như tối hôm đó của cô nương này,

Nhiễm Phi Trạch nhìn thanh kiếm trên tay Tư Mã Uyển Như, nói “Tư Mã cô nương nên thay kiếm đi.”

Tô Tiểu Bồi nhìn, cây kiếm này quả thật hơi giản dị. Cô không biết giá trị nhưng so sánh với thanh kiếm ban nãy Thường công tử dùng, không thể nói là đồ của nhà có tiền.

Tư Mã Uyển Như ngẩn ra. Nhiễm Phi Trạch lại nói “Kiếm này nhỏ hẹp, ta tuy không thể ước lượng được nhưng cũng đoán nó là do thiếu niên 14 15 tuổi dùng. Cô nương đã lớn đến vậy, thể lực có thay đổi, dùng như vậy không phù hợp. Nhìn cách cô nương cầm nó ta thấy không hợp tay, cô nương sao không thử đổi một thanh khác xem?”

Tư Mã Uyển Như đen mặt, đáp “Nói rõ là đến hỏi chuyện vụ án mà lại hỏi mấy cái này có phải là cách phá án mới của quan phủ không, các đại nhân không có chuyện gì cần làm à?”

Tần Đức Chính mượn lời nói tiếp. Tô Tiểu Bồi và Nhiễm Phi Trạch trao đổi ánh mắt, xem đi, lại hỏi ngược lại rồi kìa.

Cuộc trò chuyện với Tư Mã Uyển Như rất nhanh liền kết thúc, bởi cô nương này không có tâm tình ứng phó với Tần Đức Chính nên không tỏ thái độ phối hợp như Thường công tử. Nàng ta lạnh lùng rời đi, mọi người thở phào một hơi.

Tô Tiểu Bồi nói “Ta muốn nói là giữa hai người họ chắc chắn có tình cảm, không còn gì nghi ngờ nữa.” Ánh mắt nhìn lướt qua nhau ấy, quá rõ ràng.

Tần Đức Chính nhìn Nhiễm Phi Trạch “Ta sẽ phái người đi điều tra thanh kiếm xem sao.”

Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu “Thanh kiếm đó chắc chắn là đồ cũ, người luyện võ cầm theo binh khí không vừa tay là chuyện thường. Kiếm cũ thì cũ, nhưng vỏ kiếm có vết làm mới. Đại nhân phai người thăm dò xem sao” Hai người nói vài câu rồi lại quay phía Tô Tiểu Bồi.

Tô Tiểu Bồi xoa xoa cằm “Thường công tử nói Tư Mã cô nương chết oan, nhưng gọi em vợ Tư Mã Uyển Như có khác biệt. Khi nói chuyện hai tỷ muội bọn họ, người này dùng từ rất mơ hồ, hai tỷ muội họ, bọn họ, chứ không phải Uyển Thanh và muội muội nàng ấy. Chàng ta không coi trọng thê tử sắp cưới bằng muội muội nàng ấy. Cũng không sử dụng những từ như thê tử sắp cưới hay những từ kiểu như thế.” Cô nói đến đâu thì dừng lại. Thế giới này lễ nghi phức tạp, những gì cô vừa nói coi như chẳng dùng được chút nào. Cô nói thẳng “Người này ứng đối quá cứng nhắc quy phạm, không có vẻ đau thương khi người con gái mình yêu quý mất mạng”

Tần Đức Chính và Nhiễm Phi Trạch nhíu mày. Tần Đức Chính nói “Thường công tử cư xử lễ độ như thường, nhưng xét hoàn cảnh hiện giờ có chút hơi quá lễ giáo rồi” Trước đó khi đến Thường phủ không thấy thế, nhưng lần này nói chuyện một mình lại thấy người này quá cẩn trọng rồi.

“Sự tức giận của Tư Mã nhị tiểu thư với Thường công tử là rõ thấy, hai người bọn họ, nhất định có gì đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK