• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Để nàng ta đi là được?

Quan sai không tin tưởng lắm. Họ đã dùng bao nhiêu thủ đoạn mà vẫn không đạt được kết quả gì, cho dù Nhiễm Phi Trạch đã làm theo cách mà Tô Tiểu Bồi nói cũng không được. Bây giờ nàng ta muốn làm gì? Bên ngoài đã ồn ào nhốn nháo lắm rồi, không mau thả người sợ là không ổn.

Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch mới quay ra nhìn cô. Ánh mắt ấy khiến cho lời hương quan định nói biến thành “Để ta đưa cô nương đi.”

Vì vậy, hương quan đi trước dẫn đường, Nhiễm Phi Trạch theo sau đến bên ngoài phòng giam Đường Liên.

Trên đường đi anh ta còn nói với Tiểu Bồi tình hình hiện tại “Nơi này rất nhỏ, vốn bình an tĩnh lặng nên nếu có tội phạm gì thì cũng mang đến huyện Nam giam giữ. Đường Liên đã biết phụ thân nàng ta đang làm ầm lên ở bên ngoài nên lúc nãy bộ khoái mới dọa cô nương ấy nhốt vào đây, nói nếu không khai rõ mọi chuyện thì làm sao ăn nói được với người nhà…” Nghĩ nghĩ, chắc cũng không còn gì nữa.

Đứng trước căn phòng đó, Nhiễm Phi Trạch hỏi “Cô nương còn cần biết gì nữa không?”

Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu, nói “Ta muốn gặp người bán hàng kia.”

Người bán hàng rong và Đường Liên không được nhốt ở cùng một nơi, nên hương quan đưa Tô Tiểu Bồi đến một căn phòng khác.

Mọi người đứng lại, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, hương quan mở cửa.

Người bán hàng rong kia thấy cửa mở bèn nhìn ra ngoài, sững người nhìn Tô Tiểu Bồi nhưng sau khi hoảng loạn kinh ngạc đó qua đi bèn quay đầu lại phía căn phòng, không quan tâm chuyện ngoài cửa nữa.

Nhưng Tô Tiểu Bồi đã nhìn rõ hình dáng và phản ứng trên gương mặt của người kia, cô lại gật gật đầu, không vào phòng mà quay người đi về phía phòng Đường Liên.

Hương quan kinh ngạc nhưng cũng mau chóng khóa cửa lại.

Tô Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch “hắn nhận ra ta, bị dọa sợ rồi, chính là hắn, không sai được.”

Hương quan bối rối, bị dọa rồi à? Sao ông đây không nhìn thấy. Hương quan hỏi ngay “Cô nương chỉ đoán thôi là không được đâu, chúng ta còn cần có chứng cớ xác thực nữa.”

Tô Tiểu Bồi gật đầu “Cô nương Đường Liên chính là nhân chứng”.

Hương quan nghe vậy bèn lắc đầu liên tục, thật không có lòng tin.

Mọi người lại dừng chân trước cửa phòng giam giữ Đường Liên, Tô Tiểu Bồi đột nhiên nói “Phiền mọi người cho xin một ít nước nóng với chăn.”

Hương quan vẫn không hiểu, Tô Tiểu Bồi giải thích “Để Đường cô nương uống chút nước nóng cho bình tĩnh.”

“Bình tĩnh? Cô nương ấy càng bình tĩnh chẳng phải càng không nói sao?”

“Không, cô nương ấy càng bình tĩnh sẽ càng hiểu. Phiền đại nhân rồi.”

Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch, đồng ý. Quay người nói sai nha đi mang nước nóng lại đây.

Không lâu sau nước mang đến, Tô Tiểu Bồi mang khay chén đến, lúc đó hương quan mới gật gật đầu

Hương quan mở cửa phòng giam Đường Liên.

Đường Liên đang gục đầu xuống, thấy có tiếng động cũng không nhìn lên. Cô ấy ngồi bên cái bàn gãy, nhìn chằm chằm vào mặt bàn

Tô Tiểu Bồi đi tới, để khay nước lênmặt bàn

Đường Liên nhìn ấm nước và chén,nhíu nhíu mày, chầm chậm nhìn lên trên rồi trừng mắt, không dám tin “Cô nương….”

“Huynh ấy nói ta chết rồi đúng không?” Tô Tiểu Bồi cười cười, thật ra cũng rất lo lắng, nhưng cô gắng che giấu rất tốt.

Đường Liên nhìn chằm chằm vào cô, còn chưa hết kinh ngạc.

Tô Tiểu Bồi lại cười “Mức độ phức tạp trong tình cảm của cô nương bây giờ có thể đưa vào sách được rồi.”

“Hả” Đường Liên tính táo lại, đúng là một Tô Tiểu Bồi nói năng kỳ lạ chẳng cho ai hiểu.

Tiểu Bồi không đáp lời, cô với Đường Liên nhìn nhau, không ai có động tĩnh gì.

Hương quan nhìn có vẻ lo lắng, muốn vào nhưng bị Nhiễm Phi Trạch ngăn cản. Hương quan nhìn chàng, Nhiễm Phi Trạch nhẽ lắc đầu, hương quan lại thở dài, không làm gì nữa.

Lúc này Tô Tiểu Bồi lại có động tác. Cô đứng lên, đóng cửa lại.

Hương quan biến sắc mặt, ông không định để chỉ hai người họ với nhau. Nhiễm Phi Trạch vỗ một cái, ngăn được tiếng gọi của ông. Khi cửa sập vào, chàng lại duỗi tay một cái, ngăn cửa đóng chặt.

Tô Tiểu Bồi chỉ cần một không gian riêng tư để nói chuyện, cô đương nhiên biết hương quan không yên tâm, cũng biết ý ngăn cửa đóng kín của Nhiễm Phi Trạch, mọi người đều nhường một bước vậy.

Đóng cánh cửa lại, Tô Tiểu Bồi quay lại bên bàn, ngồi xuống trước mặt Đường Liên.

Đường Liên vẫn nhìn chằm chằm cô, Tô Tiểu Bồi rót cho cô một chén nước, nói “Uống cốc nước trước đi cho bình tĩnh, hôm qua ta rơi xuống nước sau đó Nhiễm tráng sĩ lên núi cứu ta.”

Đường Liên há há miệng, rồi lại đóng lại.

Người đó rõ ràng nói với nàng, Tô Tiểu Bồi rơi xuống nước rồi còn nhìn theo rất lâu, nàng ấy rơi xuống nước rồi mãi không nổi lên rồi hắn mới rời đi.

Nhưng những điều này nàng không thể nói, một chữ cũng không thể lộ ra, có lẽ Tô Tiểu Bồi muốn những lời đó của nàng cũng nên.

Đường Liên uống nước, quả nhiên bình tĩnh lại nhiều. Tô Tiểu Bồi hồi lâu không nói chuyện, nàng mới định thần lại “Họ thay cô nương đến hỏi ta à? Nhưng ta chẳng biết gì cả. Chuyện bị bắt giữ trên núi ta đã chẳng còn nhớ gì nữa. Cũng không biết hình dáng hắn thế nào. Hôm nay là tại ta, nhìn thấy người bán hàng kia đến gần nên muốn mua chút gì đó. Là tại ta không tốt, ta đã thành ra thế này rồi, mà còn nghĩ đến mua những son phấn gì nữa. Nhưng ta thật sự không quen biết người này, là lần đầu tiên ta thấy. Cho dù là ai đến hỏi thì cũng sẽ như thế, ta chỉ có thể đáp lời như vậy.”

“Cô nương đừng lo” Tô Tiểu Bồi nói “Ta không tới hỏi cô nương mấy điều này. Ta đến để kể cho cô nương một câu chuyện .”

“Một câu chuyện?”

Đường Liên trong phòng với hương quan bên ngoài đều rất ngạc nhiên, đến Nhiễm Phi Trạch cũng không nén được nhíu mày.

“Đúng thế, ta sẽ kể một câu chuyện. Nên cô nương không cần nóng lòng, cũng không cần sợ hãi, cứ uống nước từ từ nghe ta nói.” Tô Tiểu Bồi vừa bình thản lại nhẹ nhàng, Đường Liên cứ vô thức làm theo, lại uống thêm một chén nước.

“Câu chuyện ấy, là thế này” Tô Tiểu Bồi nhìn Đường Liên uống xong nước rồi nhìn cô ấy đang tập trung lắng nghe, nên bắt đầu “Ở một nơi nọ rất xa xôi, có một trấn nọ, trấn này có cái tên thật là kỳ quặc, là Stockholm”

Tên thì kỳ thật đấy. Đường Liên nhíu mày, không biết Tô Tiểu Bồi định nói cái gì?

“Có một ngày, có hai tên cướp hung ác đến cướp tiền ở một ngân hàng lớn nhất nơi đó, nhưng chúng thất bại. Bộ khoái rất nhanh liền đến nơi, bao vây chúng lại. Hai người bọn chúng bắt cóc bốn nhân viên của ngân hàng đó, à ý ta là bốn người làm ở đó. Bọn chúng bắt bốn người này làm con tin khiến cho bộ khoái phải do dự. Những người làm đều rất sợ hãi, nhưng họ trốn không thoát, giờ đây họ nằm trong tay bọn cướp, cứ như vậy qua sáu ngày. Sáu ngày này trôi qua vô cùng chậm, bộ khoái cũng bao vây chặt chẽ ngân hàng ấy, quyết tâm đưa được các con tin ra ngoài, bắt bọn cướp lại.”

Đường Liên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái chén trên bàn.

“Bọn cướp này giam giữ người sáu ngày trời không chịu lùi bước, cuối cùng bộ khoái tấn công vào, bắt giữ chúng lại, bốn người làm kia cũng được cứu ra an toàn .”

Tô Tiểu Bồi dừng lại, Đường Liên không ngẩng đầu, chỉ nói “Thật là đáng mừng quá.”

Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, nói tiếp “Chuyện chính ta muốn nói chỉ mới bắt đầu. Trải qua chuyện này rồi quan phủ tập trung thẩm vấn hai tên cướp kia, giam bọn chúng lại. Nhưng mọi người không ngờ tới, đã vài tháng sau bốn người làm bị chúng bắt kia vẫn còn thương cảm và xót xa cho bọn chúng, họ từ chối giúp quan phủ xác nhận hai tên này, thậm chí còn xoay sở tiền ngân hàng giúp cho chúng thoát tội. Họ nói không hận hai tên này, thậm chí còn nói chúng không làm họ bị thương, còn chăm sóc họ rất tốt, họ rất cảm kích. Họ trái lại còn ghét bỏ những bộ khoái đã cứu mình, ghét bỏ những phán quan định tội cho hai tên cướp kia. Và kỳ lạ nhất là một cô nương làm thuê đã yêu một tên cướp, kết duyên cùng hắn.”

Đường Liên nghe vậy biến sắc, mãnh liệt ngẩng đầu ngắt lời Tô Tiểu Bồi “Cái này có liên quan gì đến ta? Cô nương, chỉ vì ta bị bắt đi, chỉ vì hôm nay ta nói chuyện cùng người kia nên cô mới bịa ra câu chuyện này, muốn thêm vu thêm tội cho ta sao?”

“Đây không phải là ta bịa ra, mà là chuyện có thật” Tô Tiểu Bồi không hoảng loạn lại nói tiếp “Ai cũng cho rằng chuyện này thật kỳ quái, sao có thể như vậy, bắt người chính là đã phạm phải tội ác, làm sao có thể yêu người đã làm tổn hại đến mình chứ? Vài người có học thức cao siêu tò mò đi tìm hiểu rõ nguyên do. Sau đó họ phát hiện, những tình cảm và nhân tính này đều chẳng qua là một thứ biểu hiện”

Tô Tiểu Bồi đặt tay lên tim, nhấn mạnh “Nó là do bản thân không khống chế được, tự nhiên nảy sinh. Phản ứng tâm lý như vậy sau này được gọi là hội chứng Stockholm, hay gọi là hội chứng con tin.”

Đường Liên há to miệng, mở trừng mắt, không nói được nên lời

“Đường cô nương, ta biết cô đã phải trải qua những gì, ta hoàn toàn hiểu.”

Đường Liên trừng mắt, lắc lắc đầu.

“Hắn nhốt cô lại trên núi, cô bị giam giữ ở một nơi đen tối mù mù, gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay, không một ai có thể cứu cô. Hắn giết những động vật nhỏ trước mặt cô, hắn khiến cô biết mình có thể lấy đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào. Cô biết thảm cảnh của cô nương trước đây hắn đã bắt, cô rất sợ hãi, cực kỳ sợ. Nhưng hắn lại không giết cô, còn cho cô ăn, cười với cô. Hắn đánh cô, làm vấy bẩn cô, lại nói với cô mình không muốn đánh, cũng không muốn làm tổn thương cô, muốn cô nghe lời. Nếu cô nghe lời rồi thì hắn sẽ không đánh cô nữa, cô sẽ xem như hắn ban ơn cho mình. Hắn nói chuyện với cô, cho cô đồ ăn, cô bắt đầu nghĩ, hắn cũng không quá tệ….”

Đường Liên ngẩn người, nước mắt vòng quanh:”Sao, sao cô lại biết….”

“Những ngày đó, cuộc sống của cô chỉ có hắn, cô phát hiện mình không còn sợ hắn nữa, thậm chí rời xa hắn cô còn thấy nhớ nhung, cô hy vọng hắn sớm trở về, bởi cô sợ cô đơn một mình. Nếu hắn ở đấy cô sẽ yên tâm hơn. Ngày càng lâu dài, không có ai cứu cô, cô thấy mình không thể quay về nữa, lại cảm thấy nơi đó cũng không tồi, phải không? Thậm chí không có phụ thân quát mắng cô, cô cũng không sợ bị ông ấy bắt đi làm vợ kế người ta nữa, đúng không?”

Đường Liên cắn môi, sau đó tranh cãi “Cô, cô không cần nói với ta mấy chuyện đoán mò vu vơ này nữa.”

“Đường cô nương, điều ta muốn nói với cô là, những tình cảm, tư tưởng này, sự hèn nhát của cô, sự phục tùng của cô đều không phải là do cô sai, ta biết lúc bấy giờ cô tuyệt vọng đến thế nào, ta biết thật đấy. Con người ở hoàn cảnh đó, khát khao sống chính là bản năng, sẽ tự an ủi mình, hắn chỉ cần ban cho cô một chút ân huệ cô liền nhận lấy mà không hề phát hiện ra mình đã lờ đi sự độc ác và tàn bạo của hắn, phóng đại những việc tốt hắn làm với cô. Đây là do cô đã cổ vũ chính mình, cô cần phải sống tiếp.”

Đường Liên cuối cùng cũng rơi nước mắt “Hắn là người tốt, hắn không xấu như các người nghĩ đâu.”

“Cô vẫn còn sống, lại yêu hắn, cô không sai, chỉ là trái tim của cô có bệnh rồi.”

P/s: Hội chứng Stockholm này thực sự là để nguyên thì thật là kì cục nhưng mà dịch ra tiếng hán lại càng kì cục hơn. Hiu hiu:/

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

Để nàng ta đi là được?

Quan sai không tin tưởng lắm. Họ đã dùng bao nhiêu thủ đoạn mà vẫn không đạt được kết quả gì, cho dù Nhiễm Phi Trạch đã làm theo cách mà Tô Tiểu Bồi nói cũng không được. Bây giờ nàng ta muốn làm gì? Bên ngoài đã ồn ào nhốn nháo lắm rồi, không mau thả người sợ là không ổn.

Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch, Nhiễm Phi Trạch mới quay ra nhìn cô. Ánh mắt ấy khiến cho lời hương quan định nói biến thành “Để ta đưa cô nương đi.”

Vì vậy, hương quan đi trước dẫn đường, Nhiễm Phi Trạch theo sau đến bên ngoài phòng giam Đường Liên.

Trên đường đi anh ta còn nói với Tiểu Bồi tình hình hiện tại “Nơi này rất nhỏ, vốn bình an tĩnh lặng nên nếu có tội phạm gì thì cũng mang đến huyện Nam giam giữ. Đường Liên đã biết phụ thân nàng ta đang làm ầm lên ở bên ngoài nên lúc nãy bộ khoái mới dọa cô nương ấy nhốt vào đây, nói nếu không khai rõ mọi chuyện thì làm sao ăn nói được với người nhà…” Nghĩ nghĩ, chắc cũng không còn gì nữa.

Đứng trước căn phòng đó, Nhiễm Phi Trạch hỏi “Cô nương còn cần biết gì nữa không?”

Tô Tiểu Bồi lắc lắc đầu, nói “Ta muốn gặp người bán hàng kia.”

Người bán hàng rong và Đường Liên không được nhốt ở cùng một nơi, nên hương quan đưa Tô Tiểu Bồi đến một căn phòng khác.

Mọi người đứng lại, Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, hương quan mở cửa.

Người bán hàng rong kia thấy cửa mở bèn nhìn ra ngoài, sững người nhìn Tô Tiểu Bồi nhưng sau khi hoảng loạn kinh ngạc đó qua đi bèn quay đầu lại phía căn phòng, không quan tâm chuyện ngoài cửa nữa.

Nhưng Tô Tiểu Bồi đã nhìn rõ hình dáng và phản ứng trên gương mặt của người kia, cô lại gật gật đầu, không vào phòng mà quay người đi về phía phòng Đường Liên.

Hương quan kinh ngạc nhưng cũng mau chóng khóa cửa lại.

Tô Tiểu Bồi nói với Nhiễm Phi Trạch “hắn nhận ra ta, bị dọa sợ rồi, chính là hắn, không sai được.”

Hương quan bối rối, bị dọa rồi à? Sao ông đây không nhìn thấy. Hương quan hỏi ngay “Cô nương chỉ đoán thôi là không được đâu, chúng ta còn cần có chứng cớ xác thực nữa.”

Tô Tiểu Bồi gật đầu “Cô nương Đường Liên chính là nhân chứng”.

Hương quan nghe vậy bèn lắc đầu liên tục, thật không có lòng tin.

Mọi người lại dừng chân trước cửa phòng giam giữ Đường Liên, Tô Tiểu Bồi đột nhiên nói “Phiền mọi người cho xin một ít nước nóng với chăn.”

Hương quan vẫn không hiểu, Tô Tiểu Bồi giải thích “Để Đường cô nương uống chút nước nóng cho bình tĩnh.”

“Bình tĩnh? Cô nương ấy càng bình tĩnh chẳng phải càng không nói sao?”

“Không, cô nương ấy càng bình tĩnh sẽ càng hiểu. Phiền đại nhân rồi.”

Hương quan nhìn Nhiễm Phi Trạch, đồng ý. Quay người nói sai nha đi mang nước nóng lại đây.

Không lâu sau nước mang đến, Tô Tiểu Bồi mang khay chén đến, lúc đó hương quan mới gật gật đầu

Hương quan mở cửa phòng giam Đường Liên.

Đường Liên đang gục đầu xuống, thấy có tiếng động cũng không nhìn lên. Cô ấy ngồi bên cái bàn gãy, nhìn chằm chằm vào mặt bàn

Tô Tiểu Bồi đi tới, để khay nước lênmặt bàn

Đường Liên nhìn ấm nước và chén,nhíu nhíu mày, chầm chậm nhìn lên trên rồi trừng mắt, không dám tin “Cô nương….”

“Huynh ấy nói ta chết rồi đúng không?” Tô Tiểu Bồi cười cười, thật ra cũng rất lo lắng, nhưng cô gắng che giấu rất tốt.

Đường Liên nhìn chằm chằm vào cô, còn chưa hết kinh ngạc.

Tô Tiểu Bồi lại cười “Mức độ phức tạp trong tình cảm của cô nương bây giờ có thể đưa vào sách được rồi.”

“Hả” Đường Liên tính táo lại, đúng là một Tô Tiểu Bồi nói năng kỳ lạ chẳng cho ai hiểu.

Tiểu Bồi không đáp lời, cô với Đường Liên nhìn nhau, không ai có động tĩnh gì.

Hương quan nhìn có vẻ lo lắng, muốn vào nhưng bị Nhiễm Phi Trạch ngăn cản. Hương quan nhìn chàng, Nhiễm Phi Trạch nhẽ lắc đầu, hương quan lại thở dài, không làm gì nữa.

Lúc này Tô Tiểu Bồi lại có động tác. Cô đứng lên, đóng cửa lại.

Hương quan biến sắc mặt, ông không định để chỉ hai người họ với nhau. Nhiễm Phi Trạch vỗ một cái, ngăn được tiếng gọi của ông. Khi cửa sập vào, chàng lại duỗi tay một cái, ngăn cửa đóng chặt.

Tô Tiểu Bồi chỉ cần một không gian riêng tư để nói chuyện, cô đương nhiên biết hương quan không yên tâm, cũng biết ý ngăn cửa đóng kín của Nhiễm Phi Trạch, mọi người đều nhường một bước vậy.

Đóng cánh cửa lại, Tô Tiểu Bồi quay lại bên bàn, ngồi xuống trước mặt Đường Liên.

Đường Liên vẫn nhìn chằm chằm cô, Tô Tiểu Bồi rót cho cô một chén nước, nói “Uống cốc nước trước đi cho bình tĩnh, hôm qua ta rơi xuống nước sau đó Nhiễm tráng sĩ lên núi cứu ta.”

Đường Liên há há miệng, rồi lại đóng lại.

Người đó rõ ràng nói với nàng, Tô Tiểu Bồi rơi xuống nước rồi còn nhìn theo rất lâu, nàng ấy rơi xuống nước rồi mãi không nổi lên rồi hắn mới rời đi.

Nhưng những điều này nàng không thể nói, một chữ cũng không thể lộ ra, có lẽ Tô Tiểu Bồi muốn những lời đó của nàng cũng nên.

Đường Liên uống nước, quả nhiên bình tĩnh lại nhiều. Tô Tiểu Bồi hồi lâu không nói chuyện, nàng mới định thần lại “Họ thay cô nương đến hỏi ta à? Nhưng ta chẳng biết gì cả. Chuyện bị bắt giữ trên núi ta đã chẳng còn nhớ gì nữa. Cũng không biết hình dáng hắn thế nào. Hôm nay là tại ta, nhìn thấy người bán hàng kia đến gần nên muốn mua chút gì đó. Là tại ta không tốt, ta đã thành ra thế này rồi, mà còn nghĩ đến mua những son phấn gì nữa. Nhưng ta thật sự không quen biết người này, là lần đầu tiên ta thấy. Cho dù là ai đến hỏi thì cũng sẽ như thế, ta chỉ có thể đáp lời như vậy.”

“Cô nương đừng lo” Tô Tiểu Bồi nói “Ta không tới hỏi cô nương mấy điều này. Ta đến để kể cho cô nương một câu chuyện .”

“Một câu chuyện?”

Đường Liên trong phòng với hương quan bên ngoài đều rất ngạc nhiên, đến Nhiễm Phi Trạch cũng không nén được nhíu mày.

“Đúng thế, ta sẽ kể một câu chuyện. Nên cô nương không cần nóng lòng, cũng không cần sợ hãi, cứ uống nước từ từ nghe ta nói.” Tô Tiểu Bồi vừa bình thản lại nhẹ nhàng, Đường Liên cứ vô thức làm theo, lại uống thêm một chén nước.

“Câu chuyện ấy, là thế này” Tô Tiểu Bồi nhìn Đường Liên uống xong nước rồi nhìn cô ấy đang tập trung lắng nghe, nên bắt đầu “Ở một nơi nọ rất xa xôi, có một trấn nọ, trấn này có cái tên thật là kỳ quặc, là Stockholm”

Tên thì kỳ thật đấy. Đường Liên nhíu mày, không biết Tô Tiểu Bồi định nói cái gì?

“Có một ngày, có hai tên cướp hung ác đến cướp tiền ở một ngân hàng lớn nhất nơi đó, nhưng chúng thất bại. Bộ khoái rất nhanh liền đến nơi, bao vây chúng lại. Hai người bọn chúng bắt cóc bốn nhân viên của ngân hàng đó, à ý ta là bốn người làm ở đó. Bọn chúng bắt bốn người này làm con tin khiến cho bộ khoái phải do dự. Những người làm đều rất sợ hãi, nhưng họ trốn không thoát, giờ đây họ nằm trong tay bọn cướp, cứ như vậy qua sáu ngày. Sáu ngày này trôi qua vô cùng chậm, bộ khoái cũng bao vây chặt chẽ ngân hàng ấy, quyết tâm đưa được các con tin ra ngoài, bắt bọn cướp lại.”

Đường Liên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cái chén trên bàn.

“Bọn cướp này giam giữ người sáu ngày trời không chịu lùi bước, cuối cùng bộ khoái tấn công vào, bắt giữ chúng lại, bốn người làm kia cũng được cứu ra an toàn .”

Tô Tiểu Bồi dừng lại, Đường Liên không ngẩng đầu, chỉ nói “Thật là đáng mừng quá.”

Tô Tiểu Bồi gật gật đầu, nói tiếp “Chuyện chính ta muốn nói chỉ mới bắt đầu. Trải qua chuyện này rồi quan phủ tập trung thẩm vấn hai tên cướp kia, giam bọn chúng lại. Nhưng mọi người không ngờ tới, đã vài tháng sau bốn người làm bị chúng bắt kia vẫn còn thương cảm và xót xa cho bọn chúng, họ từ chối giúp quan phủ xác nhận hai tên này, thậm chí còn xoay sở tiền ngân hàng giúp cho chúng thoát tội. Họ nói không hận hai tên này, thậm chí còn nói chúng không làm họ bị thương, còn chăm sóc họ rất tốt, họ rất cảm kích. Họ trái lại còn ghét bỏ những bộ khoái đã cứu mình, ghét bỏ những phán quan định tội cho hai tên cướp kia. Và kỳ lạ nhất là một cô nương làm thuê đã yêu một tên cướp, kết duyên cùng hắn.”

Đường Liên nghe vậy biến sắc, mãnh liệt ngẩng đầu ngắt lời Tô Tiểu Bồi “Cái này có liên quan gì đến ta? Cô nương, chỉ vì ta bị bắt đi, chỉ vì hôm nay ta nói chuyện cùng người kia nên cô mới bịa ra câu chuyện này, muốn thêm vu thêm tội cho ta sao?”

“Đây không phải là ta bịa ra, mà là chuyện có thật” Tô Tiểu Bồi không hoảng loạn lại nói tiếp “Ai cũng cho rằng chuyện này thật kỳ quái, sao có thể như vậy, bắt người chính là đã phạm phải tội ác, làm sao có thể yêu người đã làm tổn hại đến mình chứ? Vài người có học thức cao siêu tò mò đi tìm hiểu rõ nguyên do. Sau đó họ phát hiện, những tình cảm và nhân tính này đều chẳng qua là một thứ biểu hiện”

Tô Tiểu Bồi đặt tay lên tim, nhấn mạnh “Nó là do bản thân không khống chế được, tự nhiên nảy sinh. Phản ứng tâm lý như vậy sau này được gọi là hội chứng Stockholm, hay gọi là hội chứng con tin.”

Đường Liên há to miệng, mở trừng mắt, không nói được nên lời

“Đường cô nương, ta biết cô đã phải trải qua những gì, ta hoàn toàn hiểu.”

Đường Liên trừng mắt, lắc lắc đầu.

“Hắn nhốt cô lại trên núi, cô bị giam giữ ở một nơi đen tối mù mù, gọi trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay, không một ai có thể cứu cô. Hắn giết những động vật nhỏ trước mặt cô, hắn khiến cô biết mình có thể lấy đi mạng sống của cô bất cứ lúc nào. Cô biết thảm cảnh của cô nương trước đây hắn đã bắt, cô rất sợ hãi, cực kỳ sợ. Nhưng hắn lại không giết cô, còn cho cô ăn, cười với cô. Hắn đánh cô, làm vấy bẩn cô, lại nói với cô mình không muốn đánh, cũng không muốn làm tổn thương cô, muốn cô nghe lời. Nếu cô nghe lời rồi thì hắn sẽ không đánh cô nữa, cô sẽ xem như hắn ban ơn cho mình. Hắn nói chuyện với cô, cho cô đồ ăn, cô bắt đầu nghĩ, hắn cũng không quá tệ….”

Đường Liên ngẩn người, nước mắt vòng quanh:”Sao, sao cô lại biết….”

“Những ngày đó, cuộc sống của cô chỉ có hắn, cô phát hiện mình không còn sợ hắn nữa, thậm chí rời xa hắn cô còn thấy nhớ nhung, cô hy vọng hắn sớm trở về, bởi cô sợ cô đơn một mình. Nếu hắn ở đấy cô sẽ yên tâm hơn. Ngày càng lâu dài, không có ai cứu cô, cô thấy mình không thể quay về nữa, lại cảm thấy nơi đó cũng không tồi, phải không? Thậm chí không có phụ thân quát mắng cô, cô cũng không sợ bị ông ấy bắt đi làm vợ kế người ta nữa, đúng không?”

Đường Liên cắn môi, sau đó tranh cãi “Cô, cô không cần nói với ta mấy chuyện đoán mò vu vơ này nữa.”

“Đường cô nương, điều ta muốn nói với cô là, những tình cảm, tư tưởng này, sự hèn nhát của cô, sự phục tùng của cô đều không phải là do cô sai, ta biết lúc bấy giờ cô tuyệt vọng đến thế nào, ta biết thật đấy. Con người ở hoàn cảnh đó, khát khao sống chính là bản năng, sẽ tự an ủi mình, hắn chỉ cần ban cho cô một chút ân huệ cô liền nhận lấy mà không hề phát hiện ra mình đã lờ đi sự độc ác và tàn bạo của hắn, phóng đại những việc tốt hắn làm với cô. Đây là do cô đã cổ vũ chính mình, cô cần phải sống tiếp.”

Đường Liên cuối cùng cũng rơi nước mắt “Hắn là người tốt, hắn không xấu như các người nghĩ đâu.”

“Cô vẫn còn sống, lại yêu hắn, cô không sai, chỉ là trái tim của cô có bệnh rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK