• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiễm Phi Trạch nhẫn nại giải thích cho Tô Tiểu Bồi.

Trước tiên, tên hái hoa tặc này không nhất định đã tới trấn, chỉ là dựa theo tung tích manh mối thì dự đoán được có khả năng hắn đã tới đây.

Chú ý, có khả năng thôi.

Quan phủ đưa ra thông cáo cũng chỉ muốn để dân chúng để ý tình hình xung quanh, một khi phát hiện có kẻ khả nghi thì lập tức báo lên trên. Nếu cung cấp được tin tức có ích đối với việc phá án mới có thể nhận được năm lượng hai bạc.

Nếu nói chỉ là báo tin không thôi thì năm lượng hai bạc không tính là ít. Có điều Nhiễm Phi Trạch không thấy có ý nghĩa gì, bởi tung tích của kẻ phạm tội không rõ ràng, quan phủ không hề có đầu mối. Cáo thị kiểu này khẳng định không chỉ dán ở trấn Thạch Đầu mà nhưng trấn, huyện khác cũng sẽ có. Cứ như vậy thì khả năng bắt được tội phạm là khá thấp

Năm lượng hai bạc này chỉ là đồ trên giấy, nhìn thấy được mà sờ không được, thực ra thì chẳng bằng bắt những tên trộm tung tích rõ ràng kia. Bọn chúng võ nghệ cao cường, quan phủ không đủ khả năng bắt chúng nên nhờ nhân sĩ giang hồ ra tay hỗ trợ, sẽ được thưởng bạc

Tô Tiểu Bồi không tin “Có dễ lấy không? Biết được người ở đâu chẳng phải sẽ có nhiều kẻ cùng đến tìm bắt sao?”

“Có lẽ nhiều người muốn bắt, nhưng không phải ai cũng bắt được.” Nhiễm Phi Trạch vẫn lạnh nhạt như thế đáp lời, xem ra thì có vẻ rất có tự tin.

“Tráng sĩ đã từng gặp chuyện như thế này sao?”

“Đương nhiên.”

“Bao nhiêu người đi bắt, cuối cùng là tráng sĩ bắt được?”

“Đương nhiên.”

“Tráng sĩ võ nghệ cao siêu?”

“Đương nhiên không tồi.”

Dùng vẻ mặt ngay thẳng nói nên lời tự phụ như vậy thật là người biết phát huy hết mực khí chất cao sang thượng hạng của mình.

Tô Tiểu Bồi không để tâm, khí chất gì thì cũng là nước chảy mây trôi. Xét đến khí chất hiện tại của cô không thể xoi mói bắt bẻ người khác.

“Tráng sĩ đã bắt những tên trộm nào, kể cho ta nghe đi.” Để cho cô có thêm tri thức, tăng thêm hiểu biết thường thức để sinh tồn ở cái thế giới này.

“Ta nói cô nương có thể hiểu sao?” Cái khí chất cao sang thượng hạng kia đột nhiên lại xuất hiện

“….”

Tô Tiểu Bồi không còn lời nào để nói, một hồi lâu sau mới đáp “Ta không hiểu thì lại mời tráng sĩ chỉ giáo.”

“Quá mệt mỏi, có nhiều việc như vậy làm sao nói cho rõ được.”

Tô Tiểu Bồi không chịu nản, lại hỏi “ Tráng sĩ chỉ cần kể lại chuyện cùng người khác tranh việc bắt cướp, kể lại lần hoành tráng nhất là được rồi.”

“Ồ, thế thì dễ nói rồi.” Nhiễm Phi Trạch hắng hắng giọng, bắt đầu nói “Đó là ở dãy núi Lạc Đà, ta phải đi bắt tên đại ma đầu Triệu Thành Tri, kết quả một đám người giang hồ cũng ở đó gây chuyện lộn xộn.”

“À à.” Tô Tiểu Bồi rất phối hợp gật gật đầu, hỏi “Vậy huynh làm thế nào?”

“Là nói phải sắp xếp thế nào?”

“Được, được, vậy huynh sắp xếp thế nào?” Một trận chiến lớn của các anh hùng với tên đại ma đầu, gần thắng lợi lại nảy ra diệu kế cướp lấy Boss lớn từ tay quần chúng, thể hiện chất anh hung lừng lẫy chẳng?”

“Ta hạ thuốc xổ cho bọn họ, để bọn họ ở lại dưới núi, một mình ta lên trên bắt tên đại ma đầu đó.”

“…”

Tô Tiểu Bồi ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thấy bản thân mình không nghe lầm.

“Thuốc xổ?”

“Đúng” Tráng sĩ không đổi sắc mặt, “Thuốc vào, người sạch.”

“…”

Tô Tiểu Bồi thấy mình phải cẩn thận đánh giá lại tư cách của vị ân công này mới được. Thản nhiên xuống tay gây chuyện như vậy đâu phải người thường.

Đợi một lát, thấy Nhiễm Phi Trạch không có ý nói tiếp, Tô Tiểu Bồi lại hỏi “Sau đó thì sao?”

“Hết rồi.”

“Đúng. Nhưng phần đấy không hay, cô nương muốn biết phần hoành tráng, đó chính là lúc ta dùng thuốc xổ giải quyết đám nhân sĩ giang hồ đó đấy. Việc này rất có hiệu quả, ta thấy cực kỳ tôt.”

Tô Tiểu Bồi hết chỗ nói, được rồi, thứ anh ta tập trung vào cũng thật khác người.

Cô nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn cố chấp hỏi “năm lượng hai tìm người đó, chúng ta cứ thử vận may xem sao đi. Nhỡ bắt được thì sao, ít nhất vẫn hơn là phải nhìn sắc măt người khác.”

Nhiễm Phi Trạch không nói chuyện, mang cái túi lại “Ta không có tiền mua đồ cho cô nương bèn đến chỗ Đường cô nương mượn lấy hai chiếc, cô nương mặc đi, ít nhất còn hơn bây giờ phải dùng đồ của nam giới. Sau này cô nương có tiền nhớ trả lại Đường cô nương mấy cái này.”

Lời này nói ra,đúng là tính toán thật chi ly rõ ràng, vì cô mượn nên là cô phải trả tiền. Vốn lý là như vậy, nhưng có phải quá khách sáo rồi không?

Tô Tiểu Bồi mở cái bọc ra xem, có quần áo có giày, hình như còn có cả yếm rồi mấy thứ đồ đó nữa, nhưng mới tinh mềm mại, sạch sẽ. Ngẩng lên nhìn thấy Nhiễm Phi Trạch đã ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại cho cô.

Tô Tiểu Bồi tin anh ta đúng là một quân tử, tuy rằng chuyện hạ thuốc xổ làm hỏng hình tượng của anh ta chút ít. Nhưng nam nữ qua lại anh ta khá cẩn trọng, luôn duy trì một khoảng cách nhất định với cô.

Tô Tiểu Bồi lấy quần áo từ trong bao ra, nghĩ ngợi cách mặc rồi bắt đầu. Chân cô hiện giờ động cái là đau gần chết, thật phiền phức quá.Vì không quen mặc quần áo cổ đại, chân lại còn thêm đau nên cô mất rất nhiều thời gian mới mặc được.

Trong phòng không có gương, cô cũng không định ngắm nghía xem mình nhìn ra ra làm sao. Về ngoại hình vấn đề này cô đã bó tay rồi. Đem bộ quần áo ngủ hình gấu Winnie The Pooh vào bao rồi nói “Xong rồi.”

Nhiễm Phi Trạch ở ngoài cửa nghe thấy tiếng gọi liền đi vào. Nhìn lại một Tô Tiểu Bồi đã thay xong quần áo, chàng thở dài, làm sao đã đổi quần áo thường rồi mà nhìn nàng ta vẫn khác người vậy.

Anh ta nhìn nhìn chân cô, vẫn chưa thay giày, đám vải giày kia vẫn ở dưới chân “Giày đã thay chưa?”

“Không cúi xuống được.” cô thành thật.

Nhiễm Phi Trạch nhìn nhìn, không nói chuyện. Do dự hồi lâu liền nói “ta có thể giúp cô nương đi giày vào chân, có điều…”

Tô Tiểu Bồi hiểu rồi.

“Tráng sĩ đừng lo, ta tuyệt đối sẽ không bắt tráng sĩ chịu bất kỳ trách nhiệm gì.”

“À….” Nhiễm Phi Trạchthấy cứ nói rõ mọi chuyện ra lại tốt hơn “Ta giúp đỡ cô nương cũng không vì ơn nghĩa nên cô nương không cần lưu tâm”

“Hiểu, hiểu, tráng sĩ có lòng tốt, nếu chẳng may nhìn phải những thứ không nên nhìn cũng là tráng sĩ vô ý. Tráng sĩ yên tâm, ta sẽ không khóc lóc yêu cầu kết hôn gì đâu.” Nói thế đã đủ hiểu chưa?

“Cười mà đòi kết hôn cũng không được.” Anh ta đột nhiên nghĩ ra thế.

“Tráng sĩ yên tâm trăm phần trăm đi, ta có chết cũng không để tráng sĩ cưới ta.” Bảo đảm này còn chưa đủ “đô” sao?

Xem ra đủ rồi. Nhiễm Phi Trạch gật gật đầu, tiến lại gần, quỳ xuống dưới chân Tô Tiểu Bồi.

Tô Tiểu Bồi bỗng dưng đỏ mặt, đi cả một ngày đường, chân cô bẩn thế nào tự cô rõ nhất. Tuy là để anh ta giúp đỡ, nhưng bắt người ta ngửi cái chân thối của mình cô cũng thật ngại ngùng xấu hổ.

Nhưng rất nhanh cảm giác đau từ chân truyền đến làm cô nhịn không được kêu lớn, sự ngại ngần ban nãy cũng mau chóng biến mất.

Nhiễm Phi Trạch dừng động tác, quay lại lấy thanh kiếm. Tô Tiểu Bồi nuốt nước mắt, nhìn anh ta lấy thanh kiếm cắt tấm vải. Chân cô chảy máu, vết thương đầm đìa. Đôi tất đó dính cả bùn lẫn máu.

Nhiễm Phi Trạch đem nước lại, giúp cô rửa sạch hai chân. Tô Tiểu Bồi đau đến nức nở nghẹn ngào, cuối cùng nhịn không nổi nữa khóc luôn.

Nhiễm Phi Trạch đào bới cái túi, lấy ra hai bình thuốc, một bột một dạng cao rồi trộn chúng lại với nhau để Tô Tiểu Bồi bôi lên, lại dùng kiếm cắt lấy hai mảnh vai sạch để bó hai chân lại. Anh ta làm nhanh gọn, băng bó rất có kinh nghiệm.

Tô Tiểu Bồi nhìn nhìn, lại một lần nữa cảm thấy may sao mà mình rơi xuống nơi quỷ tha ma bắt này lại gặp được anh ta, nếu không thì không biết giờ này đã lưu lạc nơi chốn nào rồi.

Nhiễm Phi Trạch giúp cô băng bó xong chân lại nhẹ vỗ vào cẳng chân cô. Tô Tiểu Bồi gào lên, ôm chân ngã xuống giường.

Nhiễm Phi Trạch ngồi xuống giường, rút ra một bình rượu thuốc “Cô nương tự mình thoa lên đi, lát nữa ta sẽ giúp cô nương lưu thông huyết mạch nếu không mấy ngày nữa cô nương hắn sẽ rất khổ sở, cũng khó trị được căn nguyên của bệnh.

Anh ta đặt thuốc xuống, đi ra ngoài, khóa cửa lại.

Tô Tiểu Bồi lại khổ sở cởi váy ra, bôi thuốc lên chân rồi cố hết sức mặc lên. Làm xong được cái công việc này đau đến thở hổn hển. Đến khi gọi Nhiễm Phi Trạch quay lại cô đã nhếch nhác đến không còn thở được ra hơi nữa

Nhưng còn chưa phải tệ nhất.

Nhiễm Phi Trạch bắt đầu mát xa chân cho cô, đau đớn đến mức thảm thiết nhất thế gian này.

Tô Tiểu Bồi gào lên oai oái, ngã xuống giường, vô thức nắm tay đẩy Nhiễm Phi Trạch ra.

Nước mắt lại không nhịn được nữa, tong tong chảy xuống đất. Trong trí nhớ của Tô Tiểu Bồi, cô khóc nhiều như thế chỉ duy một lần khi cha cô ra đi.

Gào khóc hồi lâu,Nhiễm Phi Trạch cũng ngừng tay, nghiêm túc hỏi “Cô nương, điểm huyệt hay cắn vài, cô nương chọn đi”.

“Hả?” Tô Tiểu Bồichớp chớp đôi mắt đầy nước, không hiểu anh ta đang nói cái gì.

“Tiếng kêu của cô nương không được thuận tai lắm, nơi đầy tường sơ cửa mỏng, e rằng sẽ gây nên điều tiếng không hay.”

“A” Tô Tiểu Bồi vẫn ngơ ngơ.

“Điểm huyệt hay cắn miếng vải, cô nương chọn đi.” Anh chàng chính nghĩa Nhiễm Phi Trạch tiếp tục nghiêm chỉnh nói.

Tô Tiểu Bồi đã hiểu,cô à à liên tục. Hai mươi sáu năm đời sống hạn hẹp này cô chưa từng kêu gào trên giường bao giờ.

“Lấy vải ra đây” Cắn này cắn này cắn này.

Chân đau, lòng càng đau hơn. Cái thế giới khiến con người ta tuyệt vọng này.

Cô không đầu hàng đâu, nhất định không đầu hàng đâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK