• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ngôn rất biết điều anh chỉ dám nằm dưới sàn không lên giường nằm cạnh Nhã Tịnh để cho cô cảm thấy thoảng mái và rộng rãi hơn, nhưng Nhã Tịnh thường xuyên mất ngủ vào ban đêm cô ngồi dậy nhìn thấy Tần Ngôn đang nằm co ro trên sàn nhà thì lại dâng lên một cảm giác chua sót, Nhã Tịnh sợ anh sẽ chịu lạnh nên đã gọi Tần Ngôn dậy.

“Tần Ngôn.”

Anh giật mình mở mắt ra, nhìn thấy Nhã Tịnh thức giấc liền vội vàng ngồi dậy.

“Em cần gì à?”

Nhã Tịnh lắc đầu nói.

“không em chỉ muốn hỏi anh có muốn lên giường ngủ không, nằm dưới sàn rất lạnh đấy.”

Nói rồi cô xê người sang một bên để lại một chỗ trống cho Tần Ngôn, anh hơi do dự mãi vẫn không bước lên Nhã Tịnh mở mắt ra hỏi lại.

“Anh làm sao vậy không muốn à?”

Tần Ngôn lắc đầu nói.



“Anh sợ làm phiền giấc ngủ của em hay là em cứ nằm cho thoải mái đi anh nằm dưới sàn cũng được.”

Nhã Tịnh tỏ vẻ giận dỗi quay lưng về phía anh.

“Tùy anh vậy.”

Tần Ngôn vội vàng nằm xuống bên cạnh Nhã Tịnh.

“Được rồi anh nằm xuống giường rồi đây, em đừng giận anh.”

Nhã Tịnh vẫn nằm im không động đậy, Tần Ngôn lo lắng anh dịch người ngồi dậy vươn người nhìn sang xem biểu cảm của Nhã Tịnh, anh lo lắng đến nổi đưa một ngón tay lên mũi của cô xác nhận xem Nhã Tịnh vẫn còn hô hấp bình thường không, đột nhiên cánh tay của anh bị cắn một cái khiến cho Tần Ngôn nhăn mặt trông vô cùng khó coi, Nhã Tịnh quay người lại chau mày hỏi.

“Anh đang làm gì vậy?”

Tần Ngôn lúng túng nói.

“Anh lo cho em.”

Nhã Tịnh hờn dỗi nói.

“Chẳng phải anh mong em bị như vậy sao.”

Tần Ngôn nằm xuống ôm chầm lấy cô dịu dàng nói.

“Không đâu có việc gì xảy ra với em thì anh sẽ chết mất.”



Nhã Tịnh khẽ cười trong bóng đêm, cô vùi đầu vào ngực của Tần Ngôn đã lâu rồi anh chưa được cảm nhận hơn ấm mùi hương của Nhã Tịnh, trong màn đêm mơ màng Nhã Tịnh nghe được giọng nói ấm áp của Tần Ngôn.

"Anh yêu em."

Trái tim của cô lại một lần nữa thổn thức vì anh, những lời này đáng ra Tần Ngôn phải nói sớm hơn, anh đã rất ân hận vì bản thân đã quá vô tâm để cô phải chịu nhiều tổn thương.

Cô cứ giật mình mấy lần trở người qua lại, hơi thở nặng nề khó chịu, Tần Ngôn nằm bên cạnh cũng không ngủ được, Nhã Tịnh định ngồi dậy đi lấy nước uống, Tần Ngôn liền ngăn cản cô lại.

"Để anh, em cần gì?"

Nhã Tịnh mệt mỏi nói.

"Em muốn uống nước."

Tần Ngôn đi đến bàn rót nước vào ly rồi đưa đến cho Nhã Tịnh.

"Của em đây."

Nhã Tịnh cầm lấy ly nước uống một hơi, cô tựa lưng vào thành giường, khó chịu nói.

"Em thấy nhức mỏi chân quá, cả lưng nữa không thể nào ngủ được."

Tần Ngôn lấy gối kê phía sau lưng cho cô, anh đưa tay xoa bóp chân cho Nhã Tịnh, chân của cô đã sưng lên rất nhiều, vì đã sắp đến ngày sinh nở, anh cảm thấy thương Nhã Tịnh vô cùng, nhìn cô mệt mỏi anh thật sự rất đau lòng, Tần Ngôn buồn bã cẩn thận xoa bóp chân cho Nhã Tịnh thật nhẹ nhàng, cô đưa tay bật đèn ngủ lên tình cờ nhìn thấy được gương mặt sầu não của Tần Ngôn nên buộc miệng lên tiếng.

"Anh bị làm sao mà mặt bí xị vậy, chẳng lẽ em khiến cho anh không ngủ được nên anh cảm thấy khó chịu."

Tần Ngôn lắc đầu nói.

"Không phải, chỉ là..."


Đột nhiên anh quay người đi ra ngoài, Nhã Tịnh hơi khó hiểu hành động của Tần Ngôn, thật ra anh không kiềm được nước mắt và cũng không muốn Nhã Tịnh nhìn thấy mình đang khóc nên đã vội vàng bỏ đi, tại sao anh lại yếu đuối như thế này, nhưng nhìn thấy Nhã Tịnh mệt mỏi như thế Tần Ngôn không thể giúp gì được cho cô anh rất cắn rứt lương tâm. Ba của Nhã Tịnh đi ra bên ngoài vì tuổi tác đã cao nên thường khó ngủ, ông nhìn thấy Tần Ngôn đang đứng ở một góc còn đưa tay lau lên mặt, ông đi đến vỗ nhẹ vào vai của Tần Ngôn khiến cho anh giật mình.


"Cậu làm gì mà không ngủ đi ra đây thút thít, oan ức khi tôi la mắng cậu lắm sao."


Tần Ngôn lắc đầu nói.


"Không phải con chỉ là cảm thấy xót xa cho Nhã Tịnh phải mang thai cực khổ vậy mà con lại không giúp gì được cho cô ấy."


Ba của Nhã Tịnh thở dài nói.


"Vậy nên cậu phải yêu thương con bé nhiều hơn, con bé đã hi sinh vì cậu rất nhiều, nếu cậu yêu thương con bé thật lòng thì đừng làm tổn thương con bé nữa."


Tần Ngôn gật đầu liên tục, dù sao anh cũng đã rất ân hận, nếu cứ ngăn cản hai người thì cả hai sẽ cùng đau khổ, đã chấp nhận tha thứ cho nhau vậy thì cứ bỏ lại quá khứ bây giờ hai người phải sống vì nhau vì đứa bé sắp chào đời nữa. Tần Ngôn quay trở lại phòng Nhã Tịnh đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở của cô nặng nề vô cùng, anh đi đến cẩn thận nằm dưới sàn để cô không giật mình thức giấc, Tần Ngôn biết Nhã Tịnh đang cực khổ sinh con, anh cần phải nhẹ nhàng yêu thương chiều chuộng cô nhiều hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK