• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ngôn lái xe về nhà rồi đi vào bãi đổ, chiếc xe dừng lại anh quay sang nhìn Nhã Tịnh với gương mặt đầy bất lực, bản thân cảm thấy mình giống như một người trong trẻ, nhìn đôi mắt đỏ ửng vì men cay của rượu trong cô cũng rất đáng yêu, Tần Ngôn nhếch mép cười nhẹ rồi đưa tay véo vào má của Nhã Tịnh.

" Chỉ biết gây chuyện."

Anh mở cửa bước xuống xe rồi đi sang bế Nhã Tịnh vào nhà, căn nhà vẫn chưa được đổi lại tông màu đen trắng vốn có của nó, nhưng dù sao anh cũng ít khi về nhà nên thôi cứ mặc kệ để cô muốn làm gì thì làm. Tần Ngôn bế Nhã Tịnh đi vào phòng của cô rôi đặt Nhã Tịnh nằm xuống giường, cô mở hờ đôi mắt mơ màng nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông mà mình vẫn luôn theo đuổi đang đứng trước mặt mình, bất giác Nhã Tịnh giữ chặt lấy cổ của Tần Ngôn, anh cố ngẩng đầu dậy như lại bị Nhã Tịnh giữ chặt.

Tần Ngôn thở dài nói.

" Lại muốn làm gì nữa đây."

Nhã Tịnh mỉm cười ngốc nghếch nói.

" Anh có biết là hôm nay em buồn lắm không hả, tại sao lại không đến đồ đáng ghét."

Tần Ngôn hơi bất ngờ vì bị Nhã Tịnh nói là đồ đáng ghét, anh cũng cảm thấy hơi có lỗi với cô.



" Tôi xin lỗi vì đã không đến."

Đột nhiên Nhã Tịnh dùng sức kéo mạnh Tần Ngôn khiến cho anh gục xuống đè lên người mình, cô mơ màng ngậm lấy đôi môi mỏng của anh, Tần Ngôn liền chao mày lại, anh không thể để hành động điên rồ này xảy ra được, nhưng đột nhiên anh yếu ớt đến lạ thường, đôi môi mềm mại của Nhã Tịnh khiến cho tinh thần của Tần Ngôn bấn loạn không thôi, cô chà xát đôi môi của mình vào môi anh hơi thở nóng ấm hoà cùng men rượu khiến cho Tần Ngôn không còn tỉnh táo, anh bắt đầu buông lỏng bản thân đón nhận nụ hôn của Nhã Tịnh, đây là lần đầu tiên sau sau nhiều năm chia tay Mạn Nhu, Tần Ngôn mới tiếp xúc thân mật với một người con gái khác, bầu không khí trở nên nóng dần lên nụ hôn ngày càng dai dứt, Nhã Tịnh ngây thơ chính là người khơi dậy sự ham muốn của Tần Ngôn, anh không thể nào rời khỏi đôi môi mềm mại xinh đẹp này.

Bầu không khí lãng mạn ấm áp lại bị Nhã Tịnh phá vỡ, cô đột ngột cắn mạnh vào cánh môi dưới của Tần Ngôn khiến cho anh đau đớn nhăn mặt ngồi bật dậy, đưa tay sờ lên đôi môi vừa bị cô ám sát, máu đỏ đã dính vào tay anh nhìn người vừa gây ra hậu quả xong, cô nằm ngủ một cách ngon lành mà không hề hay biết những chuyện mình đã làm.

Tần Ngôn quay người đi ra ngoài tức giận nói.

" Điên mất thôi."

Sáng hôm sau Nhã Tịnh thức giấc với cái đầu đau như búa bổ, cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng là phòng của mình, Nhã Tịnh không biết ai đã đưa mình về nữa, cô bước xuống giường đi thẳng xuống nhà, đột nhiên Nhã Tịnh giật bắn mình khi nhìn thấy sự xuất hiện của Tần Ngôn.

" Anh quay về khi nào vậy?"

Tần Ngôn đang ngồi trên ghế lướt điện thoại không thèm nhìn cô lấy một cái.

" Hôm qua."

Nhã Tịnh không biết nên chuẩn bị tâm lý như thế nào khi cô không bao giờ biết rõ được lịch trình làm việc của Tần Ngôn, nhưng cô cũng rất vui vì anh đã quay về nhà.

" Để em đi nấu bữa sáng cho anh."



Nói rồi cô vui vẻ quay người chạy lên phòng đánh răng rửa mặt thay đồ rồi bắt tay vào làm bữa sáng, sau một lúc loay hoay Nhã cũng đã nấu xong, cô chạy ra ngoài gọi Tần Ngôn vào ăn, hai người ngồi đối diện với nhau Nhã Tịnh nhìn thấy vết thương ở trên môi của Tần Ngôn cô không khỏi thắc mắc cứ quan sát thái độ của anh rồi mới dám lên tiếng hỏi.

" Môi anh bị sao vậy?"

Tần Ngôn nghe câu hỏi của Nhã Tịnh liền dừng mọi hành động, anh không biết nên nói như thế nào chẳng lẽ nói cho cô biết chính cô là thủ phạm đã cắn mình ra nông nỗi này, Tần Ngôn nhìn Nhã Tịnh bình tĩnh trả lời.

" Vấp ngã bị thương thôi."

Nhã Tịnh không thể nào tin được cô lại tiếp tục nói.

" Ngã mà sao không bị thương ở tay chân mà lại ở môi chứ."

Cơ mặt của Tần Ngôn co giật anh đưa mắt lườm Nhã Tịnh một cái, thoáng chốc cô liền cảm thấy anh đang sắp tức giận nên đã ngoan ngoãn im lặng ngồi ăn. Tần Ngôn ăn xong thì đứng lên đi ra bên ngoài, còn Nhã Tịnh thì vẫn tiếp tục cấm cúi ăn. Một lúc sao anh quay lại vào nhà đặt túi đồ trước tầm mắt của Nhã Tịnh, cô ngẩn ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra.

“ Gì vậy anh?”

Tần Ngôn hơi ngại ngùng anh không quen nói chuyện nhẹ nhàng tình cảm với Nhã Tịnh.

“ Tặng em vì hôm qua không đến được.”

Nhã Tịnh nghe anh nói thì cảm thấy rất vui, cô cầm lấy túi đồ cười tươi nói.


“ Cám ơn anh nhiều lắm.”


Đây là món quà đầu tiên mà Tần Ngôn tặng cho Nhã Tịnh cô sẽ trân quý và giữ gìn nó, anh cũng không ngờ là cô lại thích quà của mình tặng đến như thế, Tần Ngôn nhìn sự vui mừng trên gương mặt của Nhã Tịnh thoáng chốc không nhịn được mà nhếch mép cười.


“ Hôm nay tôi sẽ đưa em đi chơi xem như là chuộc lỗi.”


Nhã Tịnh không ngờ có một ngày Tần Ngôn lại muốn đưa mình đi ra ngoài chơi như thế, có nằm mơ cô cũng không thể nào tin đó là sự thật, Nhã Tịnh đứng lên hỏi anh để có thể khẳng định chính xác chứ không phải là đang mơ.


“ Có thật không?”


Tần Ngôn bỏ tay vào túi quần quay người rời đi.


“ Cho em 5 phút chuẩn bị nhanh đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK