Cô một mình đến đối diện với ba mẹ chồng, để nói rõ vấn đề với bọn họ vì bây giờ Tần Ngôn không muốn gặp mặt cô anh không quay về nhà dù chỉ là một lần.
Nhã Tịnh quỳ gối xuống gương mặt đầy lòng trắc ẩn.
"Con xin lỗi con đã không làm tròn bổn phận của một người vợ một người con dâu tốt, xin ba mẹ hãy tha thứ cho con."
Mẹ chồng đi đến dìu cô ngồi lên ghế.
"Con đang nói gì mà ba mẹ nghe chẳng hiểu gì hết."
Nhã Tịnh bình tâm đến lạ thường, cô nhẹ nhàng thốt ra từng chữ.
"Con và Tần Ngôn sẽ ly hôn với nhau."
Ba mẹ chồng hoảng hốt nhìn nhau rồi quay sang nghiêm túc hỏi lại Nhã Tịnh.
"Con có biết bản thân đang nói gì không?"
Nhã Tịnh gật đầu xác định.
"Con biết, nhưng chúng con không thể chung sống với nhau được nữa, khi đối phương luôn sống trong sự nghi ngờ, con cảm thấy rất khó thở hôm nay con đến đây để thông báo với ba mẹ vì con đã không còn chịu đựng được nữa."
Nhã Tịnh nắm lấy tay của mẹ chồng mỉm cười đau khổ nói.
"Cảm ơn mẹ đã yêu thương con, xem con như con ruột của mình con rất biết ơn vì điều đó, khi nào có thời gian rãnh con sẽ đến thăm hai người."
Cô cũng đã rất kiềm chế cảm xúc khi nói ra những lời nói từ tận đáy tim này, Nhã Tịnh đứng lên cúi chào ba mẹ chồng lần cuối rồi quay người rời đi, vừa bước ra khỏi cửa cô không còn muốn kiềm chế được nữa mà bật khóc nức nở, Nhã Tịnh không ngờ ngày hôm nay sẽ xảy ra với mình. Cô cũng đã đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc, Nhã Tịnh sẽ rời khỏi nơi chứa đầy những kỉ niệm và đau thương suốt thời gian qua.
"Anh có thể quay về gặp em được không, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
Tần Ngôn đọc dòng tin nhắn mà Nhã Tịnh gửi nhịp tim đập dồn dập, anh vô cùng bất an vì lần quay về lần này, nhưng không thể cứ trốn tránh mãi như thế được.
Chiếc xe vừa dừng ở trước nhà, Tần Ngôn không muốn bước vào bên trong một chút nào, anh phải đấu tranh tâm lý một lúc lâu mới có thể bước vào bên trong, Nhã Tịnh đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn thật thịnh soạn chờ Tần Ngôn quay về.
Cánh cửa mở ra mùi thơm của thức ăn sọc vào mũi của Tần Ngôn, anh không hiểu ý định của Nhã Tịnh muốn làm gì, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà mình đã dành tất cả tình yêu để yêu một cách say đắm, Nhã Tịnh cố gắng kiềm chế cảm xúc để nghiêm túc nói chuyện với Tần Ngôn.
"Gọi tôi về có việc gì?" - Tần Ngôn tỏ ra khó chịu, suốt khoảng thời gian ở quân khu anh cũng chẳng khá hơn cô, lúc nào cũng suy nghĩ đến những chuyện mà Nhã Tịnh đã làm, gương mặt đã tuyền tụy đi vào phần.
Nhã Tịnh mỉm cười dịu dàng nhìn anh đầy điềm tĩnh.
"Cứ ngồi xuống đi em sẽ nói nhanh rồi rời đi không làm mất thời gian của anh đâu."
Tần Ngôn ngồi xuống ghế đối diện với Nhã Tịnh, cô lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt của Tần Ngôn, cay đắng nói.
"Chúng ta dừng lại đi."
Tần Ngôn khó hiểu ngẩng lên nhìn Nhã Tịnh, từ trước đến nay cô vẫn luôn yêu anh chỉ duy nhất một mình anh mà thôi, nhưng tại sao lại là người nói lời chia tay trước.
"Tại sao em lại nói như thế?"
Nhã Tịnh ảm đạm lắc đầu cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đã luôn âm thầm khóc vì anh.
"Em cảm thấy rất mệt mỏi, trong cuộc hôn nhân này chỉ có một mình em cố gắng, cũng chỉ một mình em yêu anh mà thôi, trái tim của em dường như không thể nào lành lặn lại được nữa, anh lúc nào cũng chỉ xem em là một cô nhóc không hiểu chuyện, nhưng thật ra từ trước đến nay anh không bao giờ nhìn vào những nỗi đau mà em phải gánh chịu, ngày hôm nay em đã có thể mạnh dạn nói ra những suy nghĩ của, chỉ mong anh chấp nhận và kết thúc cuộc sống đầy sự giày vò này."
Tần Ngôn vẫn im lặng trên gương mặt là một xúc cảm khó tả, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ chọn cách rời xa mình, nhưng chính Nhã Tịnh đã dạy cho anh biết như thế nào là yêu một ai đó để đến khi người đó không còn ở bên cạnh thì cuộc sống như một mảng đen tâm tối.
"Anh không thể quyết định được! chẳng phải em đã nói dù cho anh có xua đuổi em như thế nào em cũng sẽ chạy về phía anh kia mà."
Trái tim của Nhã Tịnh như vỡ tung, cô đã từng nuôi những hi vọng hảo huyền đó, để rồi bản thân phải ngã một cú đầy đau đớn.
"Đúng là em đã từng nói như thế nhưng em không phải là một kẻ ngốc, để anh mặc sức chơi đùa với trái tim của mình như thế, em sẽ để anh hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, em rất yêu anh, nên sẽ không muốn thấy anh không vui vẻ khi bị em lừa dối, dù sao em cũng chỉ ngu ngốc không hiểu được trái tim của anh đã thuộc về ai, từ lúc bắt đầu chúng ta đã sai lầm, nhưng em vẫn cố chấp ở bên cạnh anh."
Cổ họng cô nghẹn lại, Nhã Tịnh đưa tay lên mặt cố gắng lau đi những giọt nước đầy chua sót cô đã cố gắng đến như thế nhưng bản thân đã không thể nào chịu đựng được nữa, khi nhìn thấy anh và người phụ nữ đó hạnh phúc bên cạnh nhau sinh ra những đứa con xinh xắn của riêng họ, đáng ra cô không nên chen chân vào cuộc tình đẹp đó, Nhã Tịnh đứng lên kéo vali đã được cô sắp xếp sẵn tất cả hành lý của cô đã được mang đi hết, Nhã Tịnh mỉm cười nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Tần Ngôn.
"Đơn ly hôn em cũng đã tên vào rồi, anh cũng nhanh hoàn thành thủ tục để bản thân được giải thoát khỏi em, chúc anh sẽ thành công trên con đường sư nghiệp và một mái ấm gia đình thật sự, hãy xem như chúng ta có duyên nhưng không có nợ đoạn đường hạnh phúc này em xin rẽ lối, cám ơn anh suốt thời gian qua đã cho em biết thế nào là yêu hết mình."
Nước mắt đã dâng tràn trên khoé mi nhưng cô vẫn phải cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, và mạnh mẽ dứt khoát rời đi.