“Cậu có thể ngồi dậy được không?”
Nhã Tịnh gật đầu, cô ngồi dậy tựa lưng vào thành giường, Việt Bân vội vàng lấy gối kề phía sau lưng của Nhã Tịnh.
“Như vậy sẽ thoải mái hơn.”
Cậu ấy đưa cháo đến cho Nhã Tịnh.
“Này ăn đi tớ vừa hâm lại vẫn còn rất nóng.”
Nhã Tịnh đón lấy bát cháo từ tay của Việt Bân, ăn được vài thìa đột nhiên nước mắt của Nhã Tịnh rơi xuống, tại sao cô lại khóc ngay lúc này, Nhã Tịnh cứ cúi mặt mà không tiếp tục ăn, Việt Bân lo lắng hơi cúi đầu xuống nhìn Nhã Tịnh.
“Cậu bị làm sao vậy, thấy khó chịu chỗ nào sao?”
Nhã Tịnh lắc đầu đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói.
“Tớ xin lỗi.”
Việt Bân hơi khó hiểu nên hỏi lại.
“Tại sao lại xin lỗi tớ.”
Nhã Tịnh để bát cháo sang một bên, ngẩng đầu lên đối diện với Việt Bân.
“Cậu luôn đối xử tốt với tớ, cho dù tớ đã nhiều lần từ chối tình cảm của cậu, cậu vẫn không giận ngược lại luôn quan tâm đến tớ, lo lắng cho tớ, cậu buồn về tớ nhiều lắm có đó đúng không Việt Bân.”
Lúc này Việt Bân mới biết lý do tại sao Nhã Tịnh lại khóc, cậu ấy vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô, Việt Bân luôn luôn là một con người chu đáo.
“Tớ cũng đã buồn thật, nhưng bây giờ tớ đã có những suy nghĩ thấu đáo hơn rồi, cậu đừng cảm thấy có lỗi với tớ gì cả, tớ cũng rất bảo thủ cứ ép buộc cậu phải chấp nhận tình cảm của mình chẳng phải sao, chúng ta điều đã trưởng thành hết rồi, cậu đấy sao khi tớ đi phải sống thật hạnh phúc đấy, đừng để tớ nhìn thấy cậu khóc tớ sẽ tìm Tần Ngôn để tính sổ, không hiểu cậu thích một con người cục súc như anh ta ở điểm nào, tớ nhìn đã muốn đá cho anh ta một cái thật mạnh rồi.”
Nhã Tịnh bật cười vì những lời Việt Bân nói, cô nắm lấy bàn tay của cậu bạn chân thành nói
“Phải thật thành công và hạnh phúc đấy tớ luôn ủng hộ cậu, đừng khó tính quá phải biết mở lòng ra để bản thân yêu đương đấy có biết chưa.”
Việt Bân mỉm cười gật đầu đôi mắt của cậu luôn nhìn Nhã Tịnh bằng tất cả tình cảm của thời thanh xuân, có lẽ khoảng thời gian đẹp của tuổi trẻ, những khoảng khắc bọn họ bên cạnh nhau đã chính thức khép lại tại đây, bây giờ sẽ là những kỉ niệm đẹp và sự tôn trọng bọn họ dành trọn cho nhau.
Nhã Tịnh dang tay mỉm cười dịu dàng với Việt Bân.
“Ôm nhau một cái để tớ cảm thấy nhẹ lòng hơn.”
Việt Bân cảm thấy Nhã Tịnh hôm nay rất lạ nhưng cậu vẫn tiến đến ôm lấy Nhã Tịnh, cái ôm tình bạn và sự tôn trọng mà Nhã Tịnh dành cho Việt Bân.
“Phải sống thật tốt tớ sẽ luôn ở phía sau động viên cậu.”
Đột nhiên có cánh cửa bị hất tung ra, người bước vào lại là Tần Ngôn, gương mặt của anh vô cùng u ám.
“Nếu hôm nay tôi không quan về đúng lúc thì làm sao có thể bắt tại trận cô đang lừa dối mình.”
Nhã Tịnh và cả Việt Bân khá bất ngờ khi Tần Ngôn quay về đột ngột, hai người buông nhau ra, Nhã Tịnh lên tiếng hỏi Tần Ngôn.
“Sau anh lại quay về sớm vậy hay là để quên đồ.”
Đôi mắt của Tần Ngôn như rực lửa, anh bắt đầu lớn tiếng với Nhã Tịnh.
“Tôi không quay về đúng lúc thì không thể nào nhìn thấy cảnh tượng dan díu của hai người rồi, cô cứ trách móc tôi cô xem lại cô đi cũng là hạng phụ nữ lẳng lơ bên ngoài mà thôi vậy mà lúc nào cũng tỏ thanh cao.”
Quần áo ướt của Nhã Tịnh vẫn còn nằm trên sàn nhà, Việt Bân lại mặc quần áo của anh, Tần Ngôn như phát điên lên hiểu lầm cứ nối tiếp nhau, anh tiến về phía Việt Bân kéo cậu ấy đứng lên.
“Hôm tôi đánh cậu ta cô giận hờn ép buộc tôi phải đi xin lỗi, quả đúng như những gì tôi suy nghĩ cô đang đau lòng vì tình nhân của mình bị đánh, hôm nay tôi đã nhìn ra được bộ mặt thật của hai người.”
Việt Bân đẩy Tần Ngôn ra đính chính lại mọi chuyện.
“Tôi và Nhã Tịnh hoàn toàn trong sạch, chúng tôi đã là bạn bè của nhau suốt khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, không phải kiểu quan hệ mập mờ không thể dứt ra được giống như anh với cô gái kia.”
Tần Ngôn cười khinh bỉ đấm vào mặt của Việt Bân một cái thật mạnh để rút cơn giận lên cậu.
“Trong sạch sao, trong sạch mà lại ở trong phòng ngủ trong sạch thì tại sao quần áo lại nằm sõng soài trên sàn nhà như thế hả.”
Nhã Tịnh bước xuống giường đỡ lấy Việt Bân.
“Cậu không sao chứ, cứ ra về trước đi tớ sẽ nói chuyện với anh ấy.”
Việt Bân đưa tay lau vệt máu trên khoé môi, gương mặt lo lắng nhìn về phía Nhã Tịnh.
“Cậu sẽ ổn chứ?”
Nhã Tịnh gật đầu khẳng định, cô đỡ Việt Bân đứng lên quay sang nói với Tần Ngôn.
“Em sẽ nói chuyện với anh sau.”
Tần Ngôn nhất quyết không để yên chuyện này, anh như biến thành một người khác điên cuồng túm lấy cổ áo của Việt Bân đe doạ.
“Tôi không cần cô giải thích bản thân cô cũng chẳng bao giờ nghe tôi giải thích thì lấy tư cách gì trách móc người khác.”