• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu quay về đi đừng quỳ ở đây mọi người nhìn thấy sẽ không hay đâu.”

Tần Ngôn vẫn nhất quyết không rời đi.

“Xin mẹ hãy nói cho con biết nếu không con sẽ không đi khỏi đây đâu.”

Mẹ của Nhã Tịnh thật sự không thể nào nói được Tần Ngôn bà đi vào nhà lấy điện thoại ra gọi điện cho Nhã Tịnh.

“Con gái con về đến đâu rồi, Tần Ngôn đã đến đây còn đang quỳ trước nhà mình đấy, cậu ấy cứ bảo mẹ phải nói cho nó biết con đang ở đâu nếu không sẽ quỳ ở đó không về.”

Nhã Tịnh thoáng chốc đau lòng.

“Mẹ khuyên anh ấy về đi con không muốn gặp anh ấy lúc này.”

“Mẹ đã bảo rồi nhưng cậu ấy không chịu rời đi, con đang về đến đâu rồi?”

Nhã Tịnh thở dài nói.

“Con sắp về đến nhà rồi mẹ à.”



Mai Hà quay sang hỏi Nhã Tịnh.

“Có chuyện gì sao?”

“Là Tần Ngôn anh ấy đến quỳ trước nhà ép mẹ phải nói tớ đang ở đâu.”

Mai Hà lắc đầu nói.

“Đúng là chỉ có tình yêu mới khiến cho con người đau khổ đến như thế, cậu định sẽ như thế nào?, tiếp tục trốn tránh hay nói cho anh ta biết sự thật rằng cậu đang mang thai con của anh ta mà không màng đến sự nguy hiểm của tính mạng.”

Nhã Tịnh lắc đầu buồn bã nói.

“Tớ không biết nữa, bây giờ tớ rất sợ đối diện với Tần Ngôn, nhưng cũng chẳng muốn né tránh hiện thực, tớ không làm gì sai cả, thiên chức của người phụ nữ là được làm mẹ, tớ đã làm tất cả chỉ để mang thai đứa con mà mình đã luôn ao ước thì có gì là sai.”

Mai Hà ôm lấy Nhã Tịnh an ủi.

“Được rồi đừng kích động quá không tốt cho sức khỏe của cậu đâu, cho dù quyết định của cậu như thế nào tớ vẫn sẽ ủng hộ vì chúng ta điều là người trưởng thành cần phải có trách nhiệm với bản thân và những người xung quanh.”

Sau bảy tháng ở Đan Mạch điều trị bệnh Nhã Tịnh cũng đã quay về, cô muốn khoảng thời gian sinh nở được ở bên cạnh người thân, vì khoảng thời gian bảy tháng đối với cô như cả thế kỉ, cô nhớ ba mẹ gia đình của mình và cả nỗi nhớ về Tần Ngôn cứ giày vò cô mỗi đêm.

Chiếc xe đậu trước cổng nhà của Mai Hà bước xuống trước rồi vội vàng đi đến đỡ lấy Nhã Tịnh.

"Cẩn thận."

Nhã Tịnh khó khăn bước xuống, Tần Ngôn nhìn thấy người phụ nữ mình vẫn ngày đêm nhớ mong đã bước xuống cùng với chiếc bụng to, gương mặt của Nhã Tịnh có vài phần tuyền tụy đi vì những tháng gần sinh nở cô thường bị mất ngủ, Tần Ngôn không kiểm soát được hành động của mình chạy về phía Nhã Tịnh.

"Em..."

Mai Hà vội vàng đẩy anh ra.

"Tránh ra anh còn xứng đáng làm chồng làm cha hay không, có biết cậu ấy đã liệu cả mạng sống chỉ để mang thai sinh con cho anh không hả."



Nhã Tịnh vội vàng ngăn cản Mai Hà đừng nói thêm nữa.

"Mai Hà đừng."

Cô bạn liếc nhìn Tần Ngôn một cái rồi dìu Nhã Tịnh đi vào bên trong.

"Chúng ta vào nhà thôi, ngồi máy bay lâu đến nổi chân của cậu sưng lên rồi."

Tần Ngôn đứng đó như bức tượng anh không thể nào tin là Nhã Tịnh đang mang thai đứa con của mình, tại sao cô lại giấu giếm không nói cho anh biết, Tần Ngôn chạy đến níu lấy cánh tay của Nhã Tịnh lại.

"Tại sao em không nói cho anh biết là em đang mang thai."

Đôi mắt của Nhã Tịnh cuộn đầy nỗi đau buồn, cô cất giọng nói.

"Còn ý nghĩa gì nữa đâu khi anh đã kí vào đơn ly hôn, em không còn là vợ của anh nữa thì đứa bé trong bụng cũng chỉ là con của một mình em thôi."

Tần Ngôn vô cùng đau lòng khi nghe Nhã Tịnh nói ra những lời nói nhẫn tâm đó.

"Anh xin lỗi trong lúc đó vì quá tức giận nên anh mới trở nên mất lý trí như thế, Nhã Tịnh chúng ta xem như chẳng có chuyện gì xảy ra quay lại như lúc trước được không em, anh đã thật sự rất ân hận vì đã vô tâm với em, xin em đấy mấy tháng vừa qua không có em cuộc đời anh như ở địa ngục, không ngày nào mà anh không nhớ đến em."

Nhã Tịnh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa, cô không muốn bản thân trong những lúc này lại yếu lòng.

"Anh về trước đi trời sắp mưa rồi, ngày mai em sẽ nói chuyện với anh sao."

Nói rồi Nhã Tịnh cùng Mai Hà đi thẳng vào trong nhà, ba và mẹ rất mừng vì cuối cùng Nhã Tịnh cũng đã quay về, cô có bản tính độc lập nhưng ba mẹ rất sợ Nhã Tịnh sẽ cảm thấy cô đơn vì khi mang thai người phụ nữ rất nhạy cảm.

"Con gái cuối cùng mẹ cũng gặp được con, sao rồi cái thai vẫn khoẻ mạnh chứ?"

Nhã Tịnh gật đầu nói.

"Vẫn khoẻ mạnh mẹ à, bác sĩ nói có thể sẽ sinh sớm hơn dự định vì đây là con đầu lòng, mấy hôm nay thằng bé cứ đạp vào bụng liên tục, con không thể nào yên giấc được."

Mai Hà bất mãn đánh yêu vào chiếc bụng của Nhã Tịnh.

"Con trai hư không thương mẹ con hay sao, phải để cho mẹ con ngủ ngon thì mới có sức khỏe sinh con ra nữa chứ."


Mẹ của Nhã Tịnh đi đến nắm lấy tay của Mai Hà.


"Cám ơn con đã luôn bên cạnh Nhã Tịnh, nó thật có diễm phúc khi có một người bạn như con."


Mai Hà xua tay nói.


"Con và Nhã Tịnh đã chơi thân với nhau từ lúc nào rồi, cậu ấy chỉ có một mình, hai chúng con cũng xem nhau như chị em trong gia đình, bác có muốn cho con làm mẹ đỡ đầu cho con trai của Nhã Tịnh không."


Mọi người đều mỉm cười gật đầu.


"Đương nhiên là được rồi."


Nhã Tịnh cứ nhìn ra bên ngoài người đàn ông vẫn đứng đó, dường như Tần Ngôn không có ý định rời đi, anh thật sự rất muốn Nhã Tịnh tha thứ và chấp nhận mình thêm một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK