• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã Tịnh chỉ biết cúi đầu bát cháo trước mặt cũng trở nên đắng chát hơn bao giờ hết, nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cô rất sợ cái cảm giác này cảm giác được sự chán ghét của Tần Ngôn giành cho mình, cổ họng nghẹn ngào nhưng Nhã Tịnh cố gắng giữ bình tĩnh nhỏ giọng nói với anh.

" Em xin lỗi."

Tần Ngôn phản ứng rất mạnh anh đưa tay vò đầu mình, giọng nói đầy sực bất mãn.

" Lúc nào cũng xin lỗi ngoài những câu đó em không còn gì để nói sao."

Anh cảm thấy bản thân đã hơi phản ứng thoái hóa, nhìn gương mặt đỏ ửng đầm đìa nước mắt của Nhã Tịnh càng khiến cho Tần Ngôn khó chịu, anh quay người đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang dội cả một căn phòng.

Việt Bân bị Mai Hà lôi kéo đi ra ngoài, cậu ấy rất bất mãn liền giật mạnh lấy tay của mình lại, chỉ trích Mai Hà.



" Tại sao cậu lại kéo tôi đi, tôi nói gì sai hay sao."

Mai Hà thở ra một hơi cố gắng giải thích cho Việt Bân hiểu.

" Cậu đang xen vào chuyện riêng tư của người khác đấy, đừng khiến cho Nhã Tịnh cảm thấy khó xử nữa, cậu ấy đang bệnh đấy có biết không hả."

Việt Bân không những không muốn hiểu còn lớn tiếng với Mai Hà.

" Tôi chỉ muốn đưa cậu ấy thoát khỏi những thứ khiến cho cậu ấy lúc nào cũng buồn bã mệt mỏi, tôi làm vậy thì có gì là sai."

Việt Bân từ khi nào đã trở thành một con người như thế, từ khi nào cậu lại trở thành một con người ngang ngược nói ra những chuyện vô lý khiến cho người khác không thể nào chấp nhận được, Mai Hà như đạt đến đỉnh điểm của sự tức giận cô bạn cũng chẳng hề chịu thua quát lại Việt Bân.

" Dù có ra sao đi nữa đó cũng là con đường cậu ấy lựa chọn, và đó cũng là người đàn ông mà cậu ấy yêu, cậu cứ như thế thì Nhã Tịnh và chồng sẽ càng trở nên khó xử có hiểu không hả, tớ khuyên cậu nên từ bỏ việc theo đuổi Nhã Tịnh đi, đừng khiến cho cậu ấy khó xử khi phải đối diện với cậu, tớ thật sự không muốn nói ra những lời này chút nào, nhưng người không hiểu chuyện là cậu, đúng là khó chịu thật mà, cậu tự về đi tôi đi trước đây."

Nói rồi Mai Hà quay người rời đi, để lại Việt Bân đang bao trùm bởi những suy nghĩ, cậu ấy cũng chỉ là một người đáng thương cũng đã yêu hết mình vì một người, nên đã trở thành một con người ích kỷ đáng ghét.

.......



Nằm viện hai ngày Nhã Tịnh đã được xuất viện bây giờ mỗi ngày cô điều phải uống thuốc điều đặng, dù không muốn nhưng Nhã Tịnh cũng phải uống để bản thân được khoẻ mạnh còn được ở bên cạnh Tần Ngôn, dù anh đang giận cô nhưng vẫn là người luôn ở bên cạnh chăn sóc cho Nhã Tịnh một cách chu toàn nhất, cô biết Tần Ngôn làm như thế cũng chỉ vì hai chữ ( trách nhiệm).

Chiếc xe về đến nhà Nhã Tịnh mở cửa bước xuống, cô không đòi hỏi hay làm nũng để được anh cưng chiều yêu thương, vì Nhã Tịnh biết Tần Ngôn không thích những người phụ nữ như thế, cô đang cố gắng để trở nên mạnh mẽ bản lĩnh giống như người bạn gái cũ của anh, cũng chỉ muốn được anh yêu thương như cách anh cư xử với Mạn Nhu.

Tần Ngôn đem đồ lên phòng cho Nhã Tịnh, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng không thèm mở miệng nói với cô câu nào, Nhã Tịnh cảm thấy rất khó chịu cô không thể nào nhìn người đàn ông sống cùng mình không thèm để ý đến cô, khi Tần Ngôn định rời đi Nhã Tịnh liền chủ động chạy đến ôm chầm lấy anh từ phía sau, dáng người nhỏ bé của cô đã bị Tần Ngôn che lấp, Nhã Tịnh tựa đầu vào lưng của anh, hơi ấm đó khiến cô vô cùng dễ chịu.

" Anh đừng giận em nữa có được không."

Tần Ngôn hơi đơ người lại trước hành động của cô, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhã Tịnh gỡ ra rồi quay lại đối diện với cô.

" Nghĩ ngơi đi, tôi đi mua chút gì đó cho em ăn."

Nhã Tịnh không biết lời nói đó là anh đã hết giận cô chưa, tâm trạng cô vẫn cứ bất an nên lại tiếp tục hỏi.

" Vậy anh còn giận em không?"


Tần Ngôn thở dài anh thật sự không biết nên trả lời ra sao, anh không muốn trở thành một có tính cách trẻ con, cũng không muốn Nhã Tịnh buồn dù sao cô cũng cần được chăm sóc.


" Không."


Từ lúc kết hôn với Tần Ngôn Nhã Tịnh đã mắc một hội chứng cô suy nghĩ khác nhiều, lo sợ nhiều thứ và nỗi sợ lớn nhất là một ngày nào đó Tần Ngôn bỏ rơi mình, chỉ một lời nói của anh cũng đã khiến cho cô phải suy nghĩ.


" Không là không giận nữa hay là không hết giận."


Cô cứ đưa ra phương án bắt Tần Ngôn phải chọn lựa, anh thật sự ngao ngán trước những câu hỏi lòng vòng của Nhã Tịnh.


" Em mà còn hỏi nữa tôi sẽ tiếp tục giận đấy."


Nhã Tịnh nghe xong liền im bặt đi đến giường nằm xuống, Tần Ngôn mới có thể rời đi, anh lên mạng tìm kiếm những món ăn cho người bị bệnh tim để mua về bồi dưỡng cơ thể cho Nhã Tịnh, dù miệng mồm lúc nào cũng cáu giận, cục súc nhưng anh vẫn luôn quan tâm đến Nhã Tịnh, chỉ là không muốn người khác nhìn thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK