• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đang ngồi dùng bữa cùng nhau đột nhiên điện thoại của Tần Ngôn vang lên, anh cầm điện thoại rồi đứng lên đi ra bên ngoài nghe, Nhã Tịnh tò mò nhìn theo anh cô loáng thoáng nghe qua đoạn đối thoại của anh ( tôi biết rồi, tôi sẽ trở lại sớm).

Đôi mắt của Nhã Tịnh cụp xuống làm sao cô không biết anh đang rất bận rộn với công việc ở quân khu của mình, hai người chỉ ở bên cạnh nhau chưa được đến một tuần, dù biết anh rất bận rộn nhưng vẫn dành thời gian ở bên cạnh chăm sóc mình, Nhã Tịnh càng tham lam muốn Tần Ngôn ở bên cạnh mình nhiều hơn nữa.

Tần Ngôn quay trở lại bàn ăn với gương mặt đầy lo âu, Nhã Tịnh cũng rất hiểu chuyện cô nhẹ nhàng mỉm cười với anh.

“Công việc ở quân khu đúng không anh, nếu bận thì anh cứ đi đi, em có thể tự chăm sóc bản thân được, anh đừng quá lo lắng cho em, nếu có chuyện gì thì em sẽ gọi điện cho anh cứ yên tâm đi làm việc của mình đi.”

Tần Ngôn hơi nhướng mày nhìn cô.



“ Em tự chăm sóc bản thân được sao?”

Nhã Tịnh khẽ gật đầu mỉm cười nói.

“ Em đã khỏe hơn rất nhiều rồi anh đừng lo cho em, cứ đi làm việc của anh đi đừng để cản trở công việc, em không sao thật đấy.”

Tần Ngôn ngồi do dự một lúc, anh đang cố gắng đấu tranh tâm lý ko biết có nên đi hay không vì anh cũng không nỡ để Nhã Tịnh ở nhà một mình, cô cũng chỉ mới vừa khỏi bệnh thôi, nhưng công việc ở quân khu đang cần Tần Ngôn đến để xử lý, anh quyết định đi giải quyết công việc trước rồi lại quay về với Nhã Tịnh sau, vì công việc cũng khá là quan trọng. Tần Ngôn đứng lên đi lên phòng lấy một ít đồ, rồi đi xuống nhà dặn dò Nhã Tịnh.

“ Nhớ uống thuốc đúng giờ đừng bỏ bữa, anh sẽ quay về sớm thật sự đi cũng chẳng an tâm chút nào.”

Nhã Tịnh mỉm cười khi nghe những lời Tần Ngôn nói rõ ràng là anh rất để tâm đến cô nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng.

“ Em thật sự không sao mà anh cứ đi đi.”

Cô đứng lên tiễn Tần Ngôn, Nhã Tịnh cứ đứng đó nhìn chiếc xe của anh cho đến khi nó đi khuất, cô quan trở lại vào nhà với tâm trạng vô cùng thoải mái, bây giờ Tần Ngôn đã thật sự để tâm đến cô nhìn nét mặt lo lắng khi phải rời đi vì công việc những cử chỉ quan tâm của anh khiến cho Nhã Tịnh rất vui. Cô ăn hết bữa sáng mà anh đã làm cho mình một cách ngon lành. Buổi tối Tần Ngôn lại gọi về nhắc nhở cô uống thuốc luôn miệng bảo Nhã Tịnh có việc gì thì phải gọi liền cho anh, cô vừa nghe vừa cười như một kẻ ngốc, tình yêu đã khiến cho con người ta thay đổi hoàn toàn trở thành một kẻ ngốc chỉ cần nghe giọng nói của đối phương cũng khiến mình hạnh phúc đến lạ thường.



Nhã Tịnh bắt đầu đi làm trở lại, đồng nghiệp quay quanh hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô, còn tặng cho cô những dược phẩm tẩm bổ, Nhã Tịnh rất vui vẻ đón nhận, cô không ngờ mọi người lại quan tâm mình nhiều đến như thế. Nhưng có một người vẫn luôn âm thầm quan sát từng cử chỉ hành động của cô, Việt Bân chỉ im lặng đứng ở một góc quan sát Nhã Tịnh dù rất muốn đến hỏi thăm cô nhưng cậu ấy vẫn cảm thấy áy náy vì những lời lỡ nói khi ở bệnh viện, Nhã Tịnh cũng biết Việt Bân cũng chỉ vì lo cho mình nên mới làm như vậy cô cũng không trách cậu ấy.

Giờ tan làm Nhã Tịnh chủ động nói chuyện với Việt Bân vì cô không muốn mối quan hệ của hai người trở nên xa cách như vậy, đối với Nhã Tịnh, Việt Bân vẫn luôn là một người bạn tốt mà cô rất trân trọng.

“Hôm nay nhiều việc thật đấy.”

Việt Bân mỉm cười gật đầu.

“Cậu đã khỏe hẳn chưa?”

Hai người dùng cách nói chuyện gượng gạo để đối đáp nhau, tại sao từ khi biết Việt Bân thích mình Nhã Tịnh không còn cảm giác thân thiết như ngày xưa nữa, thay vào đó là một sự khó xử vô cùng.


“Hôm nay cậu rãnh không tớ sẽ mời cậu dùng bữa.” – Việt Bân lên tiếng đề nghị.


Tần Ngôn cũng chẳng có nhà Nhã Tịnh cũng khá lười nấu nướng nên cô đã đồng ý đi cùng với Việt Bân, hai người chỉ đến một quán ăn bình thường đây cũng là nơi mà thời sinh viên bọn họ thường đến ăn, Nhã Tịnh nhìn xung quanh bay nhiêu hồi tưởng ù về cảm xúc vô cùng dạt dào, Việt Bân muốn đưa Nhã Tịnh đến đây để cô nhớ lại những khoảng thời gian vui vẻ khi bọn họ ở bên cạnh nhau, suốt buổi ăn cậu ấy chỉ nhìn vào đôi mắt của Nhã Tịnh ánh mắt đó Việt Bân chỉ dành cho người mà mình thật sự để trong tim, thật sự cậu ấy quá nặng tình vì cô.


Sau bữa ăn Việt Bân đưa Nhã Tịnh, hai người cùng nhau đi tản bộ cho thoải mái một lúc.


“Cậu nên tìm một cô bạn gái để chăm sóc mình đi.” - từ tận đáy lòng của Nhã Tịnh cô chỉ mong Việt Bân được hạnh phúc.


Cậu ấy chỉ khẽ cười một nụ cười đầy chua sót.


“Tớ đang cố gắng.”


Hình ảnh đôi nam nữ đang ôm ấp lấy nhau đã khiến cho Nhã Tịnh chú ý, cô cảm thấy hơi ái ngại khi nhìn thấy cảnh tượng đó, nhưng có điều gì đó thật sự không đúng cho lắm người đàn ông đó là Tần Ngôn và người phụ nữ không ai khác đó là Mạn Nhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK