• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ngôn dứt khoát giật lấy tay của mình ra, anh sẽ không bao giờ mềm yếu trước Mạn Nhu thêm một lần nào nữa, cô ta đã làm cho trái tim của Tần Ngôn đầy sự tổn thương, bây giờ lại quay về nói là vẫn rất cần anh Mạn Nhu hoàn toàn không trận trọng mối quan hệ của bọn họ, Tần Ngôn rất khó chịu anh không phải là một món hàng để cô ta chọn lựa.

Nhã Tịnh đứng đó đã nghe hết đoạn đối thoại của hai người họ, cô đã đoán ra được phần nào, đây lại là mối tình cũ của Tần Ngôn sao, Mạn Nhu trong rất sắc sảo và xinh đẹp và toát lên một dáng vẻ sang trọng, Nhã Tịnh nhìn lại bản thân trong cô thật thảm hại, lúc nào cũng ăn mặc như trẻ con, áo thun và váy xòe luôn là cách phối đồ mà Nhã Tịnh ưa chuộng, cô biết lý do vì sao Tần Ngôn không để mình vào mắt, vì bạn gái cũ của anh quá hoàn hảo.

Đột nhiên Tần Ngôn kéo Nhã Tịnh về phía mình và dõng dạc tuyên bố.

" Đây là vị hôn thê của tôi mong cô từ nay đừng làm phiền đến tôi nữa."

Mạn Nhu vô cùng sững sốt khi Tần Ngôn thông báo Nhã Tịnh là bạn gái của mình, cô ta liếc sang phía của Nhã Tịnh, ánh mắt đầy sự phán xét.

" Không ngờ từ lúc chia tay em anh đã thay đổi mẫu bạn gái rồi sao, lại đi thích trẻ con như thế."

Nhã Tịnh nghe những lời mỉa mai của Mạn Nhu trong lòng liền cảm thấy khó chịu, cô ta nghĩ mình có một chút nhan sắc và sự nghiệp lại đi phán xét người khác.

" Tôi không phải là trẻ con, dù cho Tần Ngôn có thay đổi mẫu bạn gái như thế nào đi nữa thì người anh ấy chọn vẫn là tôi."

Nhã Tịnh thật sự rất mạnh miệng khiến cho Tần Ngôn phải sững sờ, anh không muốn mọi chuyện đi đến cao trào nên đã kéo Nhã Tịnh rời đi, nhưng Mạn Nhu không muốn bỏ qua cho hai người cô ta không tin là Tần Ngôn lại chọn Nhã Tịnh làm bạn gái.

" Em không tin cô ta là hôn thê của anh, vậy khi nào hai người kết hôn?, trừ phi có thiệp mời em mới tin là anh đã thật sự quên em, Tần Ngôn à đừng giả vờ nữa hai chúng ta vẫn còn tình cảm với nhau mà tại sao anh lại không chịu thừa nhận chứ."

Tần Ngôn đã bị Mạn Nhu đưa vào tình thế khó lường, anh không biết nên làm gì hay nói gì trong lúc này nữa, Nhã Tịnh không muốn Tần Ngôn quay lại với người phụ nữ độc miệng như thế, cô ta chỉ khiến anh càng thêm đau khổ mà thôi, Nhã Tịnh lại một lần nữa tuyên bố với Mạn Nhu.

" Tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn với nhau, thiệp sẽ được gửi đến cho chị, để chị sáng mắt ra không làm phiền đến anh ấy nữa."

Tần Ngôn bịt miệng của Nhã Tịnh không kịp nữa rồi anh chỉ biết bóp trán nhăn mặt, Mạn Nhu nhìn sang Tần Ngôn cô ta muốn chính miệng Tần Ngôn sẽ nói ra những lời đó chứ không phải là Nhã Tịnh.

" Em muốn chính anh là người nói, Tần Ngôn trả lời em đi có phải sự thật không?"

Tần Ngôn thật sự rất bất lực với những lời mà Nhã Tịnh đã nói anh đành phải phóng theo lao thôi, nếu chối bỏ thì Mạn Nhu lại tiếp tục đến làm phiền buộc anh phải quay lại với cô ta, với tính cách của Mạn Nhu thì anh thừa biết cô ta là một người khá cố chấp và tham lam đây chỉ là một cách nhất thời để né tránh, nhưng Mạn Nhu sẽ điều tra cho đến cùng những lời nói dối của hai người chắc chắn sẽ bại lộ.

" Đúng chúng tôi sắp kết hôn với nhau rồi." - Tần Ngôn không thể nào làm khác được vì anh đang ở trong một tình thế rất tiến thoái lưỡng nan.

Mạn Nhu đột nhiên bật cười nhưng nước mắt lại rơi xuống cô ta đau lòng nói.

" Không ngờ anh lại quên tình yêu của chúng ta nhanh đến như thế, em còn nghĩ đến việc quay về kết hôn cùng anh, anh đã quên năm ấy anh đã ngỏ lời muốn kết hôn cùng em sao."

Tần Ngôn lại một lần nữa bị chạm vào vết thương tưởng chừng như đã kết thúc từ lâu rồi, nhưng Mạn Nhu vẫn muốn giày vò anh đến mức bản thân không thở nổi, Tần Ngôn vô cùng quyết đoán anh nắm lấy tay của Nhã Tịnh khẳng định một lần nữa với Mạn Nhu.

" Đừng bao giờ nhắc những chuyện đã xảy ra trong quá khứ nữa có được không, tôi sẽ đưa thiệp mời cho cô cứ đợi đi."

Nói rồi anh kéo Nhã Tịnh rời khỏi trung tâm thương mại, Tần Ngôn lái xe trong vô thức mà không quan tâm đến người đang ngồi ở ghế phụ, Nhã Tịnh không biết Tần Ngôn muốn đưa mình đi đâu, cô bị anh kéo lên xe mà bản thân vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Tần Ngôn dừng xe trước cửa nhà của mình, lúc này anh mới nhớ đến Nhã Tịnh, Tần Ngôn quay sang nói với cô.


" Hãy quên những chuyện nãy đi."


Nhã Tịnh cảm thấy anh không xem trọng mình đột nhiên bảo cô quên trong khi đó cô đã giúp anh phối hợp để thoát khỏi rắc rối với bạn gái cũ nhưng Tần Ngôn lại quay sang khó chịu với cô.


" Tại sao em phải quên, chẳng phải em giúp anh thoát khỏi rắc rối với cô bạn gái của của mình sao."


Đột nhiên Tần Ngôn quay sang lớn tiếng với Nhã Tịnh.


" Bảo quên thì cứ quên đi đừng làm phiền tôi nữa."


Chính anh là người đã kéo cô vào xe bây giờ lại bảo cô đừng làm phiền mình đúng thật là quá đáng, tại sao cô lại có thể u mê một thể loại người nắng mưa thất thường như thế này chứ, Nhã Tịnh bước xuống xe với thái độ bực dọc, cô đã quên bên ngoài đang mưa, Nhã Tịnh vội vàng phản ứng đưa tay lên che đầu của mình lại, Tần Ngôn quay sang nhìn cô đang chật vật đứng dưới cơn mưa, cũng không nỡ để Nhã Tịnh đứng dưới cơn mưa như thế, anh cầm áo khoác bước ra che cho Nhã Tịnh rồi lên tiếng đề nghị.


" Vào nhà trước đi khi nào tạnh mưa rồi hẳng về."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK