• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng cũng đã đến ngày Tần Ngôn được tháo lớp bột quanh chân, những ngày tháng Tần Ngôn bị chấn thương, Nhã Tịnh đã phải cực nhọc như thế nào, cô lo lắng cho anh đủ điều sợ anh cảm thấy bất tiện rồi trở nên cáo gắt, vì lo lắng cho Tần Ngôn mà cô không thể nào tập trung cho công việc được, Tần Ngôn không ngờ Nhã Tịnh lại đặt nặng vấn đề về việc chăm sóc mình đến như vậy, sao khi tháo gỡ lớp bột cứng ngắc không thể di chuyển được anh cảm thấy rất thoải mái, vì đã lâu không thể di chuyển bình thường Tần Ngôn có hơi khập khiễng bước đi, Nhã Tịnh phải đi bên cạnh dìu anh, hai người trong vô cùng hạnh phúc và đẹp đôi, khiến cho người ngoài phải nhìn bọn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Anh phải tập đi lại trong một tuần mới có thể đi lại bình thường được, Tần Ngôn suốt ngày bận rộn với công việc, cũng vì bị chấn thương nên hai người mới có thể ở bên cạnh nhau nhiều hơn, khoảng thời gian này thật sự Nhã Tịnh rất hạnh phúc.

Buổi sáng Tần Ngôn đang thu dọn một ít đồ để tiếp tục đến quân khu làm việc còn nhiều thứ đang cần anh giải quyết. anh đang loay hoay tìm dây sạc điện thoại của mình nhưng vẫn không thấy, nên đã đi khắp nơi trong phòng tìm vẫn không thấy, anh đi sang phòng riêng của Nhã Tịnh, hai người đã không còn mỗi người một phòng, bọn họ đã chính thức vào một mối quan hệ mới, là vợ chồng của nhau.

Tần Ngôn vô tình kéo ngăn bàn của Nhã Tịnh ra để tìm, bên trong điều là thuốc bác sĩ đưa cho cô, vào ngày anh đưa Nhã Tịnh đi khám ở bệnh viện, Tần Ngôn nhớ lại ngày hôm đó bác sĩ có nói trong đơn thuốc này có cả thuốc phòng ngừ mang thai, vậy là Nhã Tịnh đã bỏ hết số thuốc này vào ngăn bàn, cô không muốn động vào, Tần Ngôn thừa biết mong muốn được làm mẹ của cô nhưng như thế này là rất nguy hiểm. Thái độ của anh vô cùng tức giận, Tần Ngôn cầm theo túi thuốc đi xuống nhà, Nhã Tịnh đang loay hoay trong bếp làm buổi sáng cho anh, cô không biết Tần Ngôn đã vào phòng của mình tìm thấy số thuốc mình đã giấu không uống theo lời của bác sĩ.

“Em giải thích cho anh biết đi?” _ Tần Ngôn ném túi thuốc lên bàn.

Nhã Tịnh nhìn thấy số thuốc mình đã giấu anh lại bị Tần Ngôn phát hiện cô liền lo lắng đến nỗi làm rơi chiếc muỗng canh trên tay.

“Anh lấy ở đâu vậy?” _ giọng điệu của cô có vài phần lo lắng.



Tần Ngôn rất nghiêm trọng anh không ngờ là Nhã Tịnh không chịu uống thuốc còn giấu giếm mình nữa.

“Tại sao em không uống thuốc bác sĩ đã kê đơn?”

Nhã Tịnh tắt bếp đi đến cần số thuốc lên chậm rãi giải thích.

“Em…em chỉ là quên uống mà thôi.”

Tần Ngôn thật sự rất lo lắng cho cô, anh đang cố gắng tiết chế cảm xúc để không nói ra những lời khiến cho Nhã Tịnh tổn thương.

“Nhã Tịnh à anh thật sự không hiểu nổi em đang nghĩ gì nữa, tại sao lại không uống thuốc, anh biết em đang rất muốn có con, nhưng tình hình sức khỏe của em lại không cho phép, em cứ như vậy hoài làm sao anh yên tâm đây.”

Nhã Tịnh biết Tần Ngôn đang tức giận vì lo lắng cho mình, cô tiến đến ôm lấy eo của anh tựa đầu vào ngực của Tần Ngôn.

“Em biết rồi em xin lỗi, bắt đầu từ hôm nay em sẽ uống thuốc đều đặn, anh cứ yên tâm.”

Tần Ngôn dịu dàng xoa đầu cô đầy yêu thương.

“Nhớ phải uống thuốc đấy anh không muốn thấy em bệnh ngày càng nặng đâu, anh sẽ rất đau lòng đấy.”

Tần Ngôn dịu dàng hôn lên trán cô một một cách ngọt ngào, Nhã Tịnh gật đầu đồng ý với anh.



“Em biết rồi mà.”

Tần Ngôn vẫn không yên tâm đưa tay lên nói với Nhã Tịnh:

“ngoéo tay với nhau anh mới yên tâm.”

Nhã Tịnh phì cười đưa tay lên hai người định móc ngoéo với nhau thì tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, Tần Ngôn lấy điện thoại từ trong túi ra để nghe, tay anh vẫn ôm Nhã Tịnh.

“Xin anh đó hãy giúp tôi, bây giờ thật sự tôi không biết gọi ai ngoài anh, ba mẹ của Mạn Nhu đang ở nước ngoài không thể quay về liền được.”

Tần Ngôn nghe giọng nói hớt hải qua điện thoại đành buông Nhã Tịnh ra đi đến nơi khác nghe điện thoại.

“Cô nói gì tôi không hiểu?”

Hà Mi bạn thân của Mạn Nhu đang rất lo lắng cho tình trạng của cô ta lúc này.

“Mạn Nhu bị tai nạn giao thông cậu ấy đang bị thương rất nặng, không có người thân bên cạnh để giúp cậu ấy kí giấy phẫu thuật, tôi xin anh đấy giúp cậu ấy lần này thôi, tính mạng con người là quan trọng bây giờ tình của cậu ấy rất tệ bị thương rất nặng.”

Tần Ngôn không muốn tiếp tục dây dưa vào mối quan hệ rắc rối này nữa anh dứt khoát nói:

“Xin lỗi bây giờ tôi và cô ấy đã không còn liên quan gì đến nhau nữa.”


Hà Mi gào khóc phía bên kia điện thoại:


“Xin anh đấy đừng bỏ mặt cậu ấy, Mạn Nhu đang rất thê thảm, xin hãy giúp cậu ấy đi, nếu không cậu ấy sẽ chết mất.”


Vẻ mặt của Tần Ngôn rất nghiêm trọng khiến cho Nhã Tịnh vô cùng tò mò:


“Có chuyện gì vậy anh?” _ cô đi đến bên cạnh Tần Ngôn hỏi chuyện.


Anh lắc đầu lại tiếp tục đi sang nơi khác trả lời Hà Mi:


“Được rồi tôi sẽ đến đó.”


Đây là một việc rất đau đầu, Tần Ngôn không thể thấy chết mà không cứu, anh lại sợ Nhã Tịnh phiền lòng khi mình đến gặp Mạn Nhu, nhưng rồi Tần Ngôn vẫn lựa chọn giúp đỡ Mạn Nhu, gương mặt của Nhã Tịnh vô cùng hoang mang khi Tần Ngôn rời đi mà không nói với cô lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK