Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tuyết Giang cũng không nghe nhiều, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đợi đến khi chiếc xe Bentley dừng lại ở tòa cao ốc văn phòng thì cô mới xuống xe rời đi. 

 

Hôm bà ngoại làm phẫu thuật, Lam Tuyết Giang xin nghỉ cả một ngày. 

Cô ngồi trên ghế dài ở bên ngoài hành lang, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía ánh đèn trong phòng phẫu thuật. 

Mặc dù có chuyện gia phẫu thuật tim mạch Trần Ngọc Sơn ở trong, nhưng bà ngoại lớn tuổi như vậy, nói không lo lắng là giả. 

Chỉ có cái bóng của cô trải dài trên mặt đất, sự lo lắng và hoảng sợ tăng dần theo từng giây từng phút của thời gian, cô chỉ có thể nắm chặt lấy tay của mình. 

Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng giày da quen thuộc. 

Lam Tuyết Giang theo ý thức xoay đầu nhìn qua liền thấy dáng người cao lớn của Hoàng Tử Bình. 

Anh nhanh chóng đi tới trước mặt cô. 

Vì Lam Tuyết Giang đang ngồi nên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ anh. 

Hoàng Tử Bình nhìn vào phòng phẫu thuật rồi ngồi xuống bên cạnh cô, cổ tay áo lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng. 

“Anh Hoàng, sao anh...” 

Đôi mắt Lam Tuyết Giang vẫn còn kinh ngạc, ngây người nhìn anh. 

Mu bàn tay của cô bỗng ấm áp, Hoàng Tử Bình thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, cuộc phẫu thuật sẽ thuận lợi mà thôi.” 

Hôm trước, lúc ở trên xe, Phan Anh có báo cáo lịch trình của anh, mặc dù Lam Tuyết Giang không nghe kỹ nhưng cũng nhớ được tất cả thời gian đã kín lịch, bây giờ anh lại xuất hiện ở đây... . 

Cô cúi đầu nhìn bàn tay lớn bao phủ lên tay mình. 

Bàn tay rất to, rất dày gần như hoàn toàn bao phủ tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng liên tục truyền tới. 

Trên nền nhà có thêm một cái bóng, cô chỉ hơi nhúc nhích thì hai cái bóng gần như chồng lên nhau, không còn một cái bóng lẻ loi như lúc nãy. 

11 

Dường như có anh bên cạnh nên sự lo lắng và hoảng sợ trong lòng cô cũng giảm đi không ít. 

Đây là lần đầu tiên có người ở bên cạnh cô như vậy... 

Ba tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra. 

Lam Tuyết Giang đứng bật dậy, nhưng vì ngồi quá lâu nên hai chân hơi tế, Hoàng Tử Bình phải ôm eo cô phía sau, đi tới với cô. 

Trần Ngọc Sơn mặc áo blouse trắng, tháo khẩu trang xuống: “Chúc mừng! Phẫu thuật rất thành công!” 

Cảm ơn anh! Cảm ơn anh!” 

Lam Tuyết Giang nói hai cầu liên tục, rốt cuộc trái tim cũng thả lỏng. 

“Hiện tại bệnh nhân vẫn còn thuốc mê nên chưa tỉnh lại, lát nữa chúng tôi sẽ đưa đến phòng ICU để quan sát một đêm, nếu không có vấn đề gì thì sáng mai có thể về phòng bệnh. Sau khi phẫu thuật xong thì phải cố gắng nghỉ ngơi và hồi phục, sẽ không có vấn đề nghiêm trọng!” Trần Ngọc Sơn mỉm cười. 

Sau đó y tá đẩy bà ra, Lam Tuyết Giang bước nhanh tới: “Bà ngoại!”. 

Khi cô đi tới khúc cua thì bỗng quay đầu lại. 

Hoàng Tử Bình đã đi về phía thang máy, bóng lưng cao lớn bước đi rất vội vàng, cũng vội như lúc xuất hiện vậy. 

Từ công ty đi ra, Lam Tuyết Giang lên xe buýt tới bệnh viện. 

Khi cô đẩy cửa phòng bệnh ra thì tay chợt ngừng lại. 

Bên trong có tiếng trò chuyện truyền tới, ngoại trừ bà ngoại còn có một giọng nói trầm thấp của đàn ông. 

Lam Tuyết Giang mở cửa rộng ra thì nhìn thấy bà ngoại đang nằm trên giường, vẫn còn hơi yếu, một người đàn ông mặc tây trang đen ngồi trên ghế bên cạnh, bởi vì vóc dáng cao lớn nên khi anh hơi nghiêng người về phía trước thì bờ vai càng rộng lớn. 

Hoàng Tử Bình? 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK