Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc trời bên ngoài đã dần dần đen lại, nhưng mà anh vẫn bình thản ngồi trên ghế uống trà. 

Lam Tuyết Giang cắn môi hỏi: “Anh không định về à?” 

“Bà ngoại vừa mới nói trời tối muộn rồi, buổi tối lái xe rất nguy hiểm, bảo tôi dù thế nào cũng phải ở lại.” Hoàng Tử Bình hơi nhếch mày: “Tôi không thể từ chối ý tốt của bà ngoại được.” 

“?” Lam Tuyết Giang từ chối trả lời. 

Căn nhà này không lớn, chỉ có hai gian phòng, cô với bà ngoại mỗi người một gian, chỉ còn lại mỗi phòng khách, mà phòng khách thì trong họ không có bàn ghế số pha gì, chỉ có ba cái ghế làm bằng gỗ đào, cho nên buổi tối cô chỉ có thể ngủ với bà ngoài, nhường căn phòng của cô cho Hoàng Tử Bình. 

Lam Tuyết Giang ôm chăn gối vào phòng, nhìn căn phòng đơn sơ trước mắt, giống như một đứa bé ấp úng nói:“Anh chắc chắn... Tối nay muốn ngủ ở đây?” 

Mặc dù đã một ngày trôi qua nhưng cô vẫn cảm thấy không chân thực. 

Người như anh, xuất hiện ở vùng nông thôn như vầy đã đủ để người ta sốc rồi, bây giờ anh còn muốn ở lại đây ngủ? 

“Ừm” Hoàng Tử Bình nhẹ giọng trả lời. 

Lam Tuyết Giang thấy anh nói vậy thì yên lặng đi vào trải giường cho anh. 

Bên phòng bà ngoại có một chiếc giường sưởi ấm, hai người ngủ chung sẽ không chật. 

Nhưng mà sau khi tắt đèn đi, Lam Tuyết Giang ngày người một lúc lâu cũng không ngủ được, cô lại không dám trở mình sợ bà ngoại tỉnh giấc, chỉ có thể yên lặng nằm xoay người về phía tường. 

Khi cơ thể cô căng cứng đến không còn cảm giác, cuối cùng cô cũng cảm thấy buồn ngủ. 

Vừa nhắm mắt lại, màn hình điện thoại di động của 

cô đột nhiên sáng lên. 

Lam Tuyết Giang dùng lòng bàn tay che bớt ánh sáng của màn hình đi, trên màn hình hiện ra ba chữ nóng bỏng: “Đã ngủ chưa?” 

 

Nhịp tim của Lam Tuyết Giang tăng nhanh. 

Rõ ràng đó chỉ là một dòng chữ, nhưng lại giống như là giọng nói trầm ổn của anh đang văng vẳng bên tai. 

Lam Tuyết Giang nhẹ nhàng thở dốc, trên màn hình xuất hiện thêm một câu: “Làm sao vậy? 

“Em ra đây đi” . 

Lam Tuyết Giang siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, thật muốn giả chết mà. 

Chính là màn hình điện thoại còn chưa tắt quá lâu, sau đó liền sáng lên, giữa màn hình hiện lên hàng chữ đầy sự uy hiếp: “Hay để tôi vào phòng gọi em ra?” . 

“Tôi lập tức xuống ngay!” Lam Tuyết Giang rất nhanh liền trả lời lại. 

Nhìn bà ngoại đang say giấc, cô giống như một tên trộm nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi chăn, dép lê còn không dám đi vào, mà chỉ xách chúng lên tay rồi đi ra ngoài. 

Trong phòng tối đen, Lam Tuyết Giang chỉ có thể dựa vào thứ ánh sáng yếu ớt trên màn hình điện thoại. 

Cửa phòng vừa đóng lại, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, bao phủ hoàn toàn lấy cô. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK