Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng nói là muốn đưa cô ra ngoài đi dạo, nhưng xe vẫn luôn không dừng lại, vẫn chạy dọc theo quảng 

trường náo nhiệt, lang thang không có mục tiêu. 

Khuỷu tay Hoàng Tử Bình đặt ở trên kính cửa sổ, kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một ngụm rồi nhả khói ra, đôi mắt sâu thẳm tập trung nhìn ta ngoài cửa sổ xe, bỗng dưng, anh dập tắt thuốc, nói tài xế dừng xe. 

Lam Tuyết Giang và anh xuống xe, trực tiếp đi vào một cửa hàng xa hoa. 

Cô nhìn nhìn nhãn hiệu tương đối nổi tiếng trong mấy năm nay, tuy rằng cô không hiểu rõ lắm, nhưng đã nhìn thấy ở trên người Lam Tâm Như không chỉ một 

lần. 

Lấy trang sức là chủ, trên quầy hàng bày biện rực rỡ muôn màu, một chiếc thuần bạc chín hai năm cũng phải hơn một triệu, có thể tưởng tượng ra giá cả khi được khảm kim cương. 

Hoàng Tử Bình nhét một tay vào trong túi quần, đi phía trước, “Xem xem cái nào đẹp hơn” 

“Đều khá đẹp!” Lam Tuyết Giang trả lời rất đúng trọng tâm. 

Hoàng Tử Bình đi xung quanh quầy hàng một vòng, ngừng lại ở quầy hàng cuối cùng, ngón tay thon chỉ vào sợi dây chuyền hình mặt chìa khóa, phía trên được khảm từng viên kim cương vụn, lóe lên dưới ánh đèn khiến người ta chói mắt. 

Anh xoay người hỏi cô, “Cái này em cảm thấy thế nào? 

“Ừm, khá đẹp!” Lam Tuyết Giang vẫn trả lời rất đúng trọng tâm như cũ. 

Sau đó, cô nhìn thấy Hoắc Trường Thâm dùng tiếng An rất chuẩn nói với nhân viên cửa hàng đóng gói lại. 

Lam Tuyết Giang không suy nghĩ nhiều, cho tới khi anh đưa chiếc hộp qua, vội vàng lắc đầu, “Tôi không cần!”. 

“Sao lại không cần, không phải vừa rồi còn nói khá đẹp sao?” Hoàng Tử Bình nhíu mày. 

“Là khá đẹp, nhưng mà...... tôi thật không cần!” Lam Tuyết Giang vẫn lắc đầu, giống như nó củ khoai lang phỏng tay không dám nhận lấy. 

Sắc mặt Hoàng Tử Bình dần dần trầm xuống. “Em chắc chắn?” . 

Lam Tuyết Giang vừa mới gật đầu, giây tiếp theo cô há to miệng, “Anh – 

Ngay cả mắt anh cũng không chớp một cái, lập tức ném vào thùng rác. 

 

“Cộp!” 

Cái hộp nhỏ rất có trọng lượng, phát ra tiếng vang rầu rĩ. 

Sắc mặt Hoàng Tử Bình rất xấu, giọng nói không vui, “Không phải không cần sao, vậy thì ném đi!” 

Nói xong, anh phủi tay nhanh chóng bỏ đi. 

Lam Tuyết Giang nhìn bóng dáng cao lớn cứng rắn của anh, không động đậy, lo sợ thứ mình vừa đi đã bị người ta nhặt mất. 

Nếu vừa rồi không nhớ lầm, khi anh tính tiền đã quy đổi ít nhất hơn hai trăm năm mươi triệu, tương đương với một năm tiền lương của rất nhiều người, nhưng anh lại không có một chút do dự, cứ như vậy ném đi. 

Mặc dù không phải là tiền của mình, Lam Tuyết Giang cũng cảm thấy đau. 

Cô cắn cắn môi, “Tôi cần...”. 

Hoàng Tử Bình nghe vậy, dừng chân lại xoay người, đôi mắt âm thẳm tối tăm nhìn chằm chằm cỗ. 

Lam Tuyết Giang như kẻ bại trận đi tới, đi đến thùng rác, nhặt cái hộp quà nhỏ màu lam kia ra, nơ con bướm màu trắng dính một chút dơ, cô rất cẩn thận Xoa xoa. 

Mở ra, sợi dây chuyền hình chìa khoá cánh hoa hướng dương nằm ở phía trên. 

Có phần đẹp hơn khi nhìn ở trong cửa hàng, được khảm đầy kim cương khiến người ta loá mắt. 

Lam Tuyết Giang giơ tay vừa định sờ lên trên mặt dây chuyền, có người nhanh hơn có một bước. 

Cô giương mắt, nhìn thấy vẻ mặt cương nghi phóng đại sát vào gần, không biết Hoàng Tử Bình đã quay lại từ khi nào, lúc này đang cúi người dựa vào sườn mặt của cô, ngay sau đó trên cổ chợt cảm thấy lành lạnh, chìa khoá cánh hoa hướng dương kia kia đã đeo ở phần xương quai xanh. 

Hoàng Tử Bình không buông tay ra thuận thế giữ lấy sau cổ cô. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK