Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, đừng trêu cô ấy nữa!” Nguyễn Vinh giải vây cho cô, đưa cho cô một đĩa quả óc chó “Quả óc chó trong đĩa hoa quả này khá ngon, anh mới vừa bóc, em thử xem, bổ não đó." 

Lúc này Lam Tuyết Giang mới để ý thấy anh ấy đang cầm một chiếc kẹp sắt trên tay, trong chiếc gạt tàn chứa đầy vẻ quả óc chó. 

“Xem mình là con nít hà, còn để người ta đút mới ăn?” Nguyễn Vinh cố ý trêu chọc cô. 

Lam Tuyết Giang ngơ ngác. 

Đột nhiên cô nhớ đến một ngày nào đó trước đây, Hoàng Tử Bình muốn ăn quả óc chó và bảo cô bóc ra, bóc xong thì bảo cô đút cho anh, sau đó môi mỏng lấp kín miệng cố, cho hết quả óc chó vào miệng cô, sau đó anh nói với cô rằng cái này mới gọi là đút ... 

“Tuyết Giang?” Nguyễn Vinh gọi hai tiếng. 

Lam Tuyết Giang hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: "Ừm, không phải...". 

Cô cầm quả óc ở trong đĩa, bỏ vào miệng và nhai từ từ. 

Hôm nay cô bị sao vậy? Cứ một chốc là sẽ nhớ đến anh ... 

Nguyễn Vinh ngồi ở bên cạnh vẫn im lặng, nhưng trong lòng khẽ chùng xuống, Tuyết Giang của anh chưa bao giờ thất thần trước mặt anh... 

Sau khi ăn tối tại bàn tròn, Tiêu Đông Hoàng kéo Nguyễn Vinh đi chơi bida, Lam Tuyết Giang cũng bị kéo đi làm trọng tài, chơi hai ván, Tiêu Đông Hoàng rêu rao nói cô không công bằng, đuổi cô trở lại ghế sofa. 

Trong phòng bao của câu lạc bộ có rất nhiều loại như màn hình chiếu, còn có loa hát karaoke. 

Lam Tuyết Giang bấm hai bài hát, khi cô lướt qua chọn một số trích đoạn Hoàng Mai hí, cô dừng lại, giọng nói trầm lắng và giọng điệu ngang ngược của ai văng vẳng bên tai cô, cuối cùng cô rút tay về. 

Có tiếng gõ cửa, người phục vụ bước vào. 

Vừa nảy Tiêu Đông Hoàng gọi một ít đồ uống giải khác sau bữa tối, tất cả đều được bày biện tinh xảo trên bàn trà, trong đó có hai ly cocktail mang đến cho hai người đàn ông đang chơi bida bên kia. 

Lúc ăn tối, Lam Tuyết Giang cũng đã uống hết nửa chai bia. 

Nguyễn Vinh lo lắng cô sẽ không thoải mái nên đặc biệt gọi cho cô một cốc trà bưởi mật ong để giải rượu. 

Lúc người phục vụ đặt nó lên bàn, dặn dò một câu: "Để lạnh sẽ không ngon đâu!" 

“Tôi biết rồi, cảm ơn” Lam Tuyết Giang gật đầu. Hai tay cô bưng cái ly lên, thổi thổi rồi uống hai hớp. 

Khi cô đặt nó xuống, người phục vụ vừa vặn cầm cái khay trước người chuẩn bị rời đi, Lam Tuyết Giang đã từng làm loại công việc này ở quán bar dưới lòng đất, cô cảm thấy có chút đồng cảm, không nhịn được mỉm cười với đối phương. 

Ai biết đối phương hoàng sợ gần như chạy ra ngoài 

phòng bao, cô bật cười nghiền ngẫm, vừa này không tính là đang gạ gẫm chứ? 

Sau khi uống xong một tách trà bưởi mật ong ngon ngọt, Tiêu Đông Hoàng nghe điện thoại, sau khi cúp máy thì sắc mặt vội vội vàng vàng. 

"Đột nhiên anh có chút chuyện gấp, phải đi trước, hóa đơn cử trực tiếp tính vào tài khoản của anh!" 

"Chuyện nhỏ, lái xe chậm một chút!" 

Tiễn Tiêu Đông Hoàng đi chưa được bao lâu, Lam Tuyết Giang đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK