Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau lưng dựa vào một lồng ngực rắn chắc, Lam Tuyết Giang không quay đầu lại cũng biết là ai. Dù cho nín thở cũng ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng, và tiếng tim đập vững vàng mà có lực của anh. . 

Cô mang giày đá bóng, Hoàng Tử Bình cao hơn cô một cái đầu, cằm anh vừa vặn tựa vào đầu cô. 

Tư thế này không ái muội, nhưng lại vô cùng thân mật. 

Từ phía sau, Hoàng Tử Bình nắm chặt tay cô, giúp cô chỉnh lại tư thế, "Chú ý tập trung vào một điểm, thả lỏng cơ bắp ra." 

Bởi vì đeo tai nghe cách âm, lúc nói chuyện, anh sợ cô không nghe được nên cố gắng áp sát cô, hơi thở loáng thoáng phủ lên tai lên mặt cô, Lam Tuyết Giang cũng nghe được tiếng mình lén nuốt nước bọt. 

"Có thể thay người khác dạy không?" 

Cô liếm bờ môi khô, hơi không chịu nổi. 

"Không thể." Hoàng Tử Bình nói một câu từ chối, một lúc mời nói, "Huấn luyện viên ở đây đều là nam." 

"..." Lam Tuyết Giang nghẹn lời. 

Cô muốn nói dù là huấn luyện viên nam cũng tốt hơn anh, nhưng thấy ánh mắt anh thì vẫn không có can đảm nói ra. 

Hoàng Tử Bình bắt đầu đe dọa cô, "Lo học đi, nếu không tôi sẽ để cô nằm rạp trên đất mà bắn bia!" 

"Rõ!" Lam Tuyết Giang lặng lẽ lau nước mắt. 

Học được vài phút, cuối cùng cũng có chút tiến bộ, Hoàng Tử Bình ra hiệu cho cô bóp cò. 

"Pằng!" 

Âm thanh đặc biệt vang lên, vẫn còn quanh quẩn trong đất. 

Lam Tuyết Giang xấu hổ. Bắn không trúng bia... 

Trên hồng tâm màu đỏ trống trơn, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy đã bắn trúng, mặt Hoàng Tử Bình đen thui, "Thêm lần nữa." 

Lam Tuyết Giang xoa gan bàn tay bị chấn động đến run lên, khẽ nói: "Tôi có thể không bắn không..." 

Nói thật, cô không có hứng thú nhiều với thứ này. 

"Bắn súng có thể làm tăng sự tập trung, mà cũng có thể giải phóng áp lực." Hoàng Tử Bình nắm hai cánh tay rủ xuống của cô, nâng lên lần nữa, bảo cô tiếp tục, "Cô có thể tưởng tượng hồng tâm là người mình ghét, lúc bắn trúng sẽ vô cùng thoải mái." 

Người đáng ghét? Lam Tuyết Giang yên lặng nhìn trộm anh một chút. "Pång." Bóp cò súng lần nữa, vậy mà lại bắn trúng. 

Lam Tuyết Giang vô cùng kinh ngạc, nghiêng đầu phát hiện anh híp mắt nhìn mình chằm chằm, "Sao vậy?" 

"Cô không lấy tôi làm mục tiêu để bắn chứ?" Hoàng Tử Bình mang giọng nói dò xét mà hỏi. 

"Không có." Lam Tuyết Giang nói xong, chột dạ nuốt nước bọt. 

Lúc này, Tần Tư Niên ở bên cạnh cầm di động đi tới, nói với bọn họ: "Vừa rồi ông cụ nhà tôi gọi điện tới, tôi phải trở về một chuyến, thế nào? Hai người đi cùng hay tiếp tục ở lại làm cái này?" 

Chữ 'Làm' này khiến Lam Tuyết Giang lúng túng. Hoàng Tử Bình thấy gan bàn tay cô đỏ lên, "Đi cùng." 

Ra khỏi câu lạc bộ, trời dần tối. 

Lúc dừng đèn đỏ, bỗng nhiên Hoàng Tử Bình mở miệng hỏi: "Còn người đàn ông kia?". 

"Cái gì?" Lam Tuyết Giang chớp mắt mấy cái. 

"Cô đã nói trong câu lạc bộ, ngoại trừ tôi, còn có một người đàn ông thích bắn súng?" Tay Hoàng Tử Bình đặt trên vô lăng, híp mắt với cô, dường như rất cố chấp muốn biết đáp án của câu hỏi này. 

"A!" Lam Tuyết Giang nuốt nước bọt, không thể nói thật, nên bịa ra một đáp án, "Tôi xem ti vi và báo chí nói..." 

Rốt cuộc Hoàng Tử Bình cũng chấp nhận, đổi chủ đề, "Ăn cơm tối chưa?" 

"Chưa." Lam Tuyết Giang lắc đầu. 

Sau khi tan ca thì đi thẳng đến bệnh viện, sau đó lại chạy tới tìm anh. 

Lam Tuyết Giang thấy anh mở tìm kiếm quán cơm gần đây, mới nói, "Sau khi tan ca tôi có đến bệnh viện, bà ngoại được chuyển đến phòng bệnh cao cấp. Bác sĩ chính nói anh sắp xếp, tôi... Thật không biết cảm ơn anh thế nào!" 

Hoàng Tử Bình liếc nhìn cô một cái, giọng nói bồn CỰt, "Dễ thôi, cám ơn tôi lúc trên giường là được." 

"..." Lam Tuyết Giang đỏ mặt. Người đàn ông này! 

Thật là như động vật, động chút là lại nghĩ đến chuyện lên giường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK