Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tuyết Giang liếc nhìn về phía sảnh, cẩn thận từng li từng tí dò hỏi: “Uầy, ý anh là câu hôm nay là sinh nhật anh đó hả...” 

“Em đã nghe thấy mà không có ý kiến gì à?” Hoàng Tử Bình hừ lạnh. 

Lam Tuyết Giang mất tự nhiên kéo dây đeo chéo trước mặt, cuối cùng vẫn thả lỏng hai tay. 

Cô nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là đi tới trước mặt anh, như một đứa trẻ cẩn trọng, đôi tay vòng trước người, dịu dàng gọi tên anh:“Hoàng Tử Bình, sinh nhật vui vẻ!” 

“Đây là lần thứ hai em gọi đầy đủ tên tôi” 

Hầu kết Hoàng Tử Bình giật giật, ánh mắt sâu thẳm trầm lặng chầm chậm nheo lại. 

“Lần thứ hai?” Lam Tuyết Giang nghe xong thì kinh ngạc lại rất hoài nghi: “Vậy lần đầu tiên là khi nào?” 

Khóe miệng Hoàng Tử Bình giật giật, từ chối trả lời vấn đề này, tiếng nói sâu lắng, mang theo tâm tình không thể nói cũng không diễn tả rõ được: Lam Tuyết Giang, ngoài trừ cha mẹ tôi, người dám gọi tên tôi chỉ có em là người đầu tiên.” 

Ba chữ cuối cùng, như gõ trong lòng. 

Hơi thở Lam Tuyết Giang run rẩy, cho rằng mình chọc tới anh, rất hồi hộp quan sát, thấy giữa lông mày anh không có dấu hiệu không thích, chỉ ánh mắt có chút sâu xa như giếng cổ. 

Tay bỗng nhiên bị anh kéo lấy, cả người lảo đảo ngã tới. 

Bởi vì liên quan tới sức mạnh và tư thế, Lam Tuyết Giang như chú cún con ngồi xổm trước mặt anh. 

Muốn đứng lên, cái trán bị ngón tay anh đè xuống, dễ dàng ngồi trở lại, mà mặt anh đã gần trong gg tấc, khoảng cách kéo đến một vị trí hết sức mập mờ. 

Hơi thở Hoàng Tử Bình lướt qua cô: “Một câu sinh nhật vui vẻ là xong rồi sao?” 

Lam Tuyết Giang hơi áy náy:“Tôi đi nấu một bữa sinh nhật cho anh nhé?”. 

“Ăn rồi.” Hoàng Tử Bình cứng rắn. 

“Ấy” Lam Tuyết Giang suy nghĩ một chút, xoắn xuýt hỏi: “Vậy không bằng tôi hát một bài sinh nhật cho anh nghe?” 

“Kịch hoàng mai?” Đuôi lông mày Hoàng Tử Bình khiêu khích. 

“Không phải...” Lam Tuyết Giang lúng túng. 

Cô chỉ học hát vài đoạn kịch hoàng, bài hát sinh nhật đúng là chưa từng luyện... 

Khóe miệng Hoàng Tử Bình nhếch lên, khoảng cách gần chăm chú nhìn cô một lát, đôi tay buông thõng xuống đầu gối:“Thật sự cái gì cũng không chuẩn bị” 

Nếu như nhớ không lầm, một tuần trước trên xe Phan Anh đã nhắc nhở. 

Nhiều ngày như vậy, thế nào cũng đủ thời gian chuẩn bị. 

Người tặng quà sinh nhật hàng năm rất nhiều, Hoàng Tử Bình đa số xem thường, mấy món quà thậm chí bỏ trong nhà kho mấy năm cũng chưa từng mở, không biết vì sao năm nay đặc biệt mong ước nhận được quà của cô, sự mong chờ này đã lâu rồi chưa từng có. 

“Ừ...” Lam Tuyết Giang gật đầu. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK