Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Tôi nói rồi, chỉ cần hầu hạ tôi vui vẻ, thì tôi cũng sẽ thỏa mãn em” Trong mắt Hoàng Tử Bình hiện lên tia trêu gheo. 

“Oh.” Lam Tuyết Giang cúi đầu xuống. 

Nếu nói như vậy, cô hầu hạ anh đã được xem là thoả mãn, vì vậy đây coi như là phần thưởng ngoài định mức? 

Dường như nghĩ như vậy có thể cân bằng thoải mái 

hơn rất nhiều, chỉ là trong lòng lại không hiểu sao có chút buồn bã. 

Giống như là lúc vừa mới đây, Trần Ngọc Sơn thuận miệng nói anh là ông chủ của cô. 

Lam Tuyết Giang lên thở gấp hai cái, phát hiện đối mắt trầm tĩnh và sâu lắng của anh nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, sau đó híp lại, bỗng nhiên lập tức mở miệng hỏi một câu: “Vụ bạn trai là xảy ra chuyện gì?” 

“Hả?” Lam Tuyết Giang lúng túng, không né tránh: “Có phải khiến cho anh không thoải mái rồi hay không.” 

Nhưng trái lại Hoàng Tử Bình không trả lời, mà là mặt mày dần dần chìm xuống. 

Theo đó, trong đôi mắt cũng dần nhuốm một loại thâm ý mà dù có nhìn kỹ cũng khó nhận ra, giọng điệu rất chậm: “Lam Tuyết Giang, em mới theo tôi chưa được bao lâu, mà bây giờ bắt đầu nghĩ đến muốn danh phận rồi hả?”. 

“Tôi không có!”. Lam Tuyết Giang hoảng sợ phủ nhận. Anh lại xem cô trở thành cái loại phụ nữ có tâm cơ. 

Cắn răng, cuối cùng cũng đè xuống được sự khó chịu dâng lên từ đáy lòng. 

Lam Tuyết Giang nhìn thẳng đôi mắt màu đen của anh, ánh mắt cô trong trẻo, gần như là nói từng chữ từng câu:“Chỉ là bởi vì toàn bộ tiền thuốc men và phí giải phẫu đã được đóng, anh còn cho bà ngoại của tôi chuyển đến phòng bệnh cao cấp, bà lo lắng tôi học xấu, 

vì vậy tôi mới nói dối mà bảo rằng anh là bạn trai của tội...Anh Hoàng, tôi vẫn luôn tự biết rõ, cũng hiểu rõ thân phận của mình, sẽ không mơ mộng hão huyền chuyện gì?” 

“Anh yên tâm, dù đầu tôi có bị ngấm nước cũng sẽ không thích anh!”. 

Dường như để thể hiện tấm lòng của mình, Lam Tuyết Giang còn bổ sung thêm một câu cam đoan. 

Cơ hàm đang cắn chặt của Hoàng Tử Bình dần dần căng ra còn có chiều hướng sắp nổ tung. 

Lúc ban đầu anh thật sự đã nghĩ lầm cô thành những phụ nữ có tâm cơ kia, vì vậy trong lòng mới có tức giận, nhưng bây giờ cô vừa bình tĩnh vừa kiên định nói mình không có, cơn giận của anh không giảm bớt, trái lại còn càng tăng thêm. . 

Nhất là câu cam đoan cuối cùng của cô! 

Lam Tuyết Giang thấy nét mặt của anh rất đen, vẫn là vẻ vô cùng không vui. 

Vì để cho anh loại bỏ loại suy nghĩ có khả năng này, đành phải kiên trì mở miệng lần nữa:“Với lại là...” 

“Nói!” Hoàng Tử Bình nặng nề. 

“Lời bà ngoại của tôi khen anh cũng đừng cho là thật...” 

“Vì cái gì!” 

“Bà đã tuổi lớn nên ánh mắt không tốt, Lương Triều Vĩ và Lưu Thanh Vân bà cũng không phân biệt rõ được, vì vậy.” 

Hoàng Tử Bình giống như bị chọc tức:“...” 

Lam Tuyết Giang há to miệng, còn định nói gì đó thì anh đã phẩy tay áo bỏ đi. 

“Tuyết Giang, sao chỉ có mình cháu?” 

Lam Tuyết Giang quay lại phòng bệnh, bà ngoại nhìn thấy cô đi vào thì hỏi. 

Dường như dáng vẻ lạnh lùng Hoàng Tử Bình rời đi lúc này vẫn còn trước mắt, cô nói dối: “À, công ty anh ấy còn có việc...”. 

“Ừ” Bà ngoại gật đầu, ra vẻ đã hiểu: “Đã đến giờ này rồi, Tử Bình đúng là quá vất vả! Thằng bé có thể tranh thủ thời gian bận rộn tới thăm bà, thật là có lòng!” 

“Vâng...” 

“Lúc đầu bà vẫn hơi lo lắng, không ngờ Tử Bình lại không hề kiêu ngạo...” 

Sau đó bà ngoại còn nói gì đó nữa nhưng Lam Tuyết Giang không lên tiếng. 

Cô không dám nhìn bà, cúi đầu ngồi trước giường bệnh giống như đang xấu hổ nhưng trong lòng lại đắng chát. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK