Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Tử Bình lập tức kéo chăn cao lên, chống người nằm trên người cô: “Đừng lãng phí thời gian nữa!” 

Lam Tuyết Giang ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong bóng tối, tất cả giác quan càng trở nên rõ ràng hơn, hơi thở nóng bỏng của anh giống như hoa anh túc khó có thể cưỡng lại được khiến cô ngứa ngáy khắp nơi. 

Cũng giống như đêm qua, khung giường nhanh chóng không chịu nổi sức nặng nên vang lên tiếng kẽo kẹt. 

Khi túi bạc thứ hai được xe ra thì ngoài phòng khách bỗng truyền đến tiếng động, cả hai người dưới chăn cứng đờ, tất cả động tác đều dừng lại nín thở. 

Tiếng bước chân của bà ngoại khi tỉnh dậy đi vệ sinh ban đêm, nhưng cũng dần biến mất. 

Sáng hôm sau, bọn họ cũng ăn món mì giống như hôm trước nhưng bầu không khí lại hơi xấu hổ. 

IL 

Không ai mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng đũa và bát chạm vào nhau. 

Từ đầu đến cuối Lam Tuyết Giang xấu hổ cúi đầu, thậm chí không dám nhìn bà ngoại, mặc dù bà đã từng thấy vết đỏ trên quai xanh của cô trong bệnh viện, nhưng nhìn thẳng thế này cũng rất khó xử... 

Sau khi ăn xong, bà ngoại đặt bát đũa xuống. “Tuyết Giang” Bà hắng giọng rồi mới nói. “Dạ!” Lam Tuyết Giang run lên. 

Bà ngoại dừng lại, hơi không tự nhiên nói: “Bà đã lớn tuổi rồi nên ngủ cũng sớm, tối nay cháu và Tử Bình chen chúc với nhau vậy!” 

“Vâng...” Giọng Lam Tuyết Giang nhỏ như muỗi. 

Cô nhìn về phía Hoàng Tử Bình, phát hiện khuôn mặt anh cũng hơi đỏ lên. 

Cuộc Sống ở quê rất chậm rãi nhưng cuối cùng cũng phải kết thúc. 

Vì là cùng Hoàng Tử Bình quay về nên cô không cần vất vả ngồi ô tô hay xe lửa, cuối cùng hai người quyết định buổi chiều sẽ về Hạ Long. 

Buổi sáng, Lam Tuyết Giang đã sắp xếp đồ đạc xong, tiếng chuông điện thoại vang lên, cô SỜ vào túi thì phát hiện không phải điện thoại của mình mà là điện thoại thông minh nằm trên mặt bàn vuông đang sáng lên. 

Cô nhìn qua, là điện thoại của Hoàng Tử Bình. 

Trên đó hiển thị một chữ, Lam Tuyết Giang không dám động vào. 

Khi Hoàng Tử Bình ra khỏi phòng tắm thì cô vội thông báo:“Điện thoại của anh reo lên!” 

Hoàng Tử Bình cầm lên xem thì nhíu mày tắt màn hình. 

“Hở, anh không gọi lại sao?” Lam Tuyết Giang thấy vậy thì vô tình nói:“Lúc nãy hình như cha anh gọi tới, không chừng có chuyện quan trọng...”. 

“Sau này em đừng xen vào chuyện của tôi!” Hoàng Tử Bình bỗng quát khẽ. 

“O” Lam Tuyết Giang thấp giọng nói. 

Dường như mấy ngày nay có nhiều hàng xóm đến giống như tham quan vườn bách thú, đã coi anh là bạn trai của cô nên cô cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác, hiện tại bỗng quay lại hình dạng vốn có thì cô mới ý thức được mình đã vượt quá giới hạn. 

Hoàng Tử Bình cầm điện thoại bước ra khỏi phòng, xoay lưng lại đứng trong sân. 

Ánh nắng chiếu lên người anh tạo bóng dài nhưng vẫn không có ấm áp nào. 

Cô nghe tiếng nói chuyện loáng thoáng truyền tới, từng câu từng chữ đều lộ vẻ lạnh lùng: “Ha, tìm con quay về làm gì chứ? Chẳng phải bây giờ trong nhà có thêm một đứa con trai nhiệt tình rồi sao...” 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK