Mục lục
Điên cuồng vì em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh còn tưởng mình sẽ như thế suốt đời. Cho đến hôm gặp cô. Nhiệt độ cơ thể cô, mùi thơm nhẹ nhàng ngọt ngào của cô, cả tiếng kêu kiều mị cùng nụ hôn ướt át của cô đã thức tỉnh dục vọng ẩn sâu mấy chục năm trong anh, khiến anh lần đầu hiểu được cảm giác máu huyết sôi trào, muốn chiếm đoạt cô.

Hoàng Tử Bình bế Lam Tuyết Giang đang nằm dưới đất lên giường, cô lọt thỏm giữa chiếc giường king size rộng lớn, như một nàng công chúa ngủ trong rừng, chờ nụ hôn của hoàng tử đến đánh thức.

Hoàng Tử Bình đưa tay chạm vào gò má trắng mịn non mềm của cô. Xúc cảm mềm mại nơi đầu những ngón tay làm cả người Hoàng Tử Bình run lên nhè nhẹ. Anh đưa tay miết nhẹ một đường, kéo thẳng tới cổ áo sơ mi của cô.

Xương quai xanh lộ rõ, mảnh mai quyến rũ đến mức Hoàng Tử Bình thấy rõ cảm giác căng trướng vô cùng khó chịu. Cảm giác này, thì ra hấp dẫn như vậy. Hóa ra bao lâu nay anh đã bỏ lỡ một chuyện vui thú đến thế.

Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng kéo xuống, cổ chiếc áo sơ mi hơi trễ xuống, lấp ló đôi gò trắng xóa như tuyết, như ẩn như hiện, càng kích thích ham muốn khám phá.

Hoàng Tử Bình cong khóe môi, cúi người, đôi môi mỏng lạnh lùng chạm vào cặp môi căng mọng như anh đào đang hé mở, anh miết nhẹ, xúc cảm tiếp xúc như dòng điện nóng chạy khắp toàn thân. Hoàng Tử Bình tham lam ngậm lấy cánh môi của cô, không ngừng chà xát.

Trong cơn mơ màng, Lam Tuyết Giang giật mình tỉnh dậy, cô nhíu mày, điều đầu tiên cô nhìn thấy khi vừa mở mắt ra là một khuôn mặt đang dán sát mặt mình.

“Á Á Á!”

Lam Tuyết Giang giật mình hét lớn, vừa hét vừa dùng hết sức đẩy Hoàng Tử Bình ra. Người kia đang nhắm mắt tận hưởng quả ngọt giống như nhâm nhi một ly rượu vang thượng hạng đột nhiên bị đẩy ra thì có loạng choạng ngã ngồi xuống giường. Anh ta nhăn mày khó chịu.

Lam Tuyết Giang ngồi bật dậy, lấy tay chà xát đôi môi vẫn còn cảm giác ẩm ướt của mình, cô nhìn xuống dưới thấy quần áo mặc dù nhăn nhúm nhưng mặc đầy đủ trên người như lúc ở bệnh viện thì yên tâm.

“Anh làm cái gì vậy hả?”

Cô hét lên, vừa lo lắng vừa hoảng sợ. Cô nhớ lại lúc mình ở bệnh viện, khi tới con ngõ nhỏ thì có cảm giác có người bám đuôi, vốn muốn xem kẻ đó là ai thì bị đánh ngất đưa về đây. Thì ra kẻ đó chính là Hoàng Tử Bình, là người cô không muốn gặp lại nhất.

Sau khi bị đẩy ra, Hoàng Tử Bình đứng dậy, đi đến chiếc sô pha êm ái trong phòng, ngồi xuống, anh bắt chéo chân, rót cho mình một ly rượu vang.

“Như vậy còn không đủ rõ ràng sao?” Hoàng Tử Bình chậm rãi lên tiếng.

Lam Tuyết Giang nhìn quanh, bố trí căn phòng xa hoa nhưng không giống phòng ở bình thường mà giống khách sạn hơn. Cô lùi sâu vào sát thành giường, đôi mắt ánh lên vẻ cảnh giác như con thú nhỏ bị dồn đến chân tường.

“Anh đừng có qua đây, anh dám qua đây tôi sẽ… tôi sẽ…”

Hoàng Tử Bình đưa rượu lên môi, nhấp một ngụm. Đây là loại rượu thượng hạng, nhưng sao đột nhiên anh ta lại cảm thấy có chút nhạt nhẽo? Có phải vì thứ quả mới lạ kia kích thích hơn, thú vị hơn?

Hoàng Tử Bình nuốt ngụm rượu xuống, yết hầu nam tính khẽ chuyển động. Anh ta dường như vẫn thấy trên ngón tay vừa chạm lên da thịt cô còn vương lại mùi hương nhàn nhạt và xúc cảm mềm mại ấy.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK