Mục lục
Cưng chiều mỗi em – Lâm Quân – Lê Nhật Linh (Truyện full tác giả: Nụ Cười)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 986

 

“Anh vậy mà lại không sợ sói xám.”

 

Trẻ con luôn tràn đầy tò mò với nhưng sự vật lạ lãm không quen thuộc, đương nhiên là phải qua đó xem thử.

 

Cô bé không cao bằng Lâm Niệm Sơ, nên chỉ có thể bò lên cái bục Lâm Niệm Sơ đang ngồi, sau đó dùng ngón tay mũm mịp chọc vào mặt cậu.

 

Nếu đã không gặp được sói xám, thì gặp được người không sợ sói xám lớn cũng vậy thôi.

 

Hiển nhiên Hạ Ly đã quên mất chính mình.

 

“Tại sao phải nói chuyện?”

 

Lâm Niệm Sơ mất kiên nhẫn nhìn cô bé một cái, nói thật, Hạ Ly ở trước mặt vừa đáng yêu vừa tỉnh nghịch, đúng là không thể nào khiến người ta ghét nổi.

 

Nhưng đối với Lâm Niệm Sơ thì khác.

 

“Anh ơi, anh sao thế, không vui sao? Bà nội nói sau vườn có sói xám, bảo em đừng qua đây, một mình anh ở đây không sợ sói xám sao?”

 

Hạ Ly không hề vì sự không kiên nhãn của Lâm Niệm Sơ mà từ bỏ chuyện nói ra nghi hoặc của mình, cô bé chớp chớp mắt, dù sao sói xám trong truyện đều rất đáng sợ, dù anh trai không sợ sói xám, thì chắc chắn cũng sẽ có chút khiếp đảm.

 

“Sói xám?”

 

Lâm Niệm Sợ rũ mí mắt, không ngờ bọn họ lại hình dung mình như vậy.

 

Nhất thời trong lòng thật đúng là không biết nên có cảm giác gì.

 

“Anh ơi”

 

Thấy Lâm Niệm Sơ càng không vui hơn, Hạ Ly thăm dò mà kêu một tiếng.

 

“Anh chính là sói xám, em không sợ sao?”

 

Lâm Niệm Sơ nhìn mặt đất, ánh mắt trống rỗng, rõ ràng cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng vì trải qua những chuyện kia mà thành thục sớm hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa.

 

“Haha, em mới không tin đâu, anh mới không phải là sói xám, cho dù anh thật là sói xám thì em cũng không sợ.”

 

Hạ Ly vốn còn có hơi sợ hãi, nhưng nghe thấy Lâm Niệm Sơ nói như vậy, cô bé liền cứ như đã nghe thấy chuyện gì vui, lập tức che miệng cười khúc khích.

 

Tiếng cười ngây thơ vui vẻ kia khiến lòng Lâm Niệm Sơ hơi run rẩy, đây thật sự là thanh âm hay nhất cậu được nghe từ khi sinh ra tới nay, là duy nhất.

 

“AI”

 

Chân Hạ Ly đạp vào khoảng không, suýt tý là trượt xuống, Lâm Niệm Sơ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô bé, sau đó ôm cô bé đặt lên đất.

 

“Trẻ con, không nên trèo cao như vậy”

 

Lâm Niệm Sơ chau mày, móc từ trong túi ra một cây kẹo mút, lột vỏ bỏ vào miệng mình.

 

“Anh trai cũng là trẻ con, tại sao lại trèo cao như vậy?”

 

Hạ Ly không trèo lên đài nữa, mà là nằm bò lên nó, hai tay nhỏ vặn vào nhau, ánh mắt lại nhìn trân trân vào cây kẹo trong tay Lâm Niệm Sơ.

 

Mẹ nói ăn kẹo không tốt cho răng của trẻ con, nên rất ít khi cho cô bé ăn kẹo, bà nội cũng y như vậy. Nhưng mẹ từng nói không được tùy tiện hỏi xin đồ vật của người khác, nên cô bé cũng sẽ không chủ động xin.

 

“Ai nói anh là trẻ con, còn nữa, không được gọi anh trai”

 

Lâm Ni nói đến vấ Sơ không hề nghiêng đầu nhìn Hạ Ly, lúc ề này, trên mặt cậu tràn đầy khinh bỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK